"Cho rằng bám theo ta có thể lấy được cốt ngọc Đế Giang sao? Nằm mơ! Trừ khi các ngươi còn nhanh hơn ta!"
Đĩa đá phát ra âm thanh khinh miệt, gần như là khıêυ khí©h.
Kiến Sầu nghe vậy nhíu mày.
Con chồn nhỏ ngồi trên vai nàng, không ngừng dùng lưỡi liếʍ chiếc thìa bạc như đang thưởng thức mỹ vị gì đó. Khi nghe thấy câu này, nó đang bận rộn vẫn không quên lườm một cái khinh khỉnh, hiển nhiên là rất khinh thường.
Kiến Sầu chú ý tới hành động của con chồn nhỏ, lại không nhịn được bật cười một chút.
Quay sang nhìn về phía đĩa đá, sau khi dừng lại rất lâu, cuối cùng vệt ánh sáng tượng trưng cho Cố Thanh Mi bất ngờ tiếp tục bay đi.
Đúng như Cố Thanh Mi đã nói.
Nhanh!
Dường như đã dùng hết toàn lực!
Chần chừ bao nhiêu lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định rồi sao?
Xem ra, dù phải chấp nhận mạo hiểm bị người khác cướp mất cốt ngọc, Cố Thanh Mi cũng phải dựa vào tốc độ và sự hiểu biết của mình đối với tầng thứ ba để đánh cược một lần.
Nếu không có ai nhanh hơn ả, vậy thì tất cả đều không phải vấn đề.
Có điều...
Sẽ không có ai thật sao?
Kiến Sầu lập tức bắt quyết, liền có một đấu bàn hiện lên, ánh sáng rực rỡ.
Ngón cái và ngón áp út tay trái co vào trong, chỉ cần chạm vào nhau là lập tức sẽ có linh lực mãnh liệt từ trong thân thể mình đổ ra, rót vào Quỷ Phủ.
Tuy nhiên trong lúc này, Kiến Sầu lại nhíu mày.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Nếu mình là Cố Thanh Mi, gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này, mình sẽ lựa chọn thế nào?
Rốt cuộc là đi hay là không đi?
Thần quang lấp lánh dưới đáy mắt Kiến Sầu, lộ ra vẻ suy tư thâm trầm.
Nàng cố gắng nhớ lại hướng bay của Cố Thanh Mi lúc trước, lại phát hiện vừa rồi căn bản không chú ý nên không thể xác định phương hướng của Cố Thanh Mi bây giờ có đúng là phương hướng vừa rồi hay không.
Chỉ sai một li đã đi ngàn dặm.
Cố Thanh Mi có dẫn bọn họ đi lòng vòng ở đây không?
Không, dù dẫn bọn họ đi vòng vèo thì sao?
Kiến Sầu đã không nhớ được tuyến đường trước đó, vậy đi theo Cố Thanh Mi là lựa chọn duy nhất.
Con ngươi đảo một cái, ngón cái và ngón áp út tay trái Kiến Sầu cuối cùng vẫn chạm vào nhau.
Ầm!
Linh lực cuồn cuộn lập tức từ máu thịt và "kinh mạch" khắp nơi trong thân thể tuôn ra.
Tốc độ xoay tròn của đấu bàn nhanh hơn, Kiến Sầu cũng hóa thành một luồng sáng đuổi theo.
Gần như cùng lúc nàng xuất phát, Liễu Không và một người khác phía sau cũng thay đổi phương hướng.
Lần này vẫn là Cố Thanh Mi bay phía trước, ba người phía sau nhất tề đuổi theo.
Ba con sói đuổi một con thỏ?
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh này, Kiến Sầu không nhịn được cong môi cười.
Ánh mắt rơi vào đĩa đá, mấy vệt sáng trên đĩa đá nhanh chóng di động.
Tốc độ của Cố Thanh Mi thật sự rất nhanh.
Nói thẳng một câu, cũng không phải không có thực lực.
Những con sông và đồng bằng dưới đất không ngừng thay đổi.
Bọn họ truy đuổi càng ngày càng xa.
Tiếng xé gió rất lớn, trong đĩa đá, những người khác cũng yên lặng không tiếng động.
Có lẽ mọi người đều suy nghĩ như nhau.
Cách.
Cách.
Vốn chỉ có tiếng gió, nhưng không lâu sau từ đĩa đá đột nhiên truyền ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Như là có ai đó đang cầm đá gõ vào thứ gì khác.
Âm thanh này rất kì quái.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn, chính là từ chỗ Cố Thanh Mi truyền ra.
Ả đang làm gì?
Kiến Sầu lập tức nhíu mày.
Cố Thanh Mi vẫn đang bay rất nhanh về phía trước, tốc độ không hề giảm.
Ả còn không biết tiếng động nhỏ này đã thông qua đĩa đá truyền ra ngoài.
Lúc này dưới chân ả đạp phi kiếm, bay cực nhanh như một luồng sáng về phía một phương hướng chính mình cũng không biết, tay trái lại bưng một bộ trận bàn, trên trận bàn có không ít chỗ lõm để dễ dàng sắp đặt linh thạch vào đó.
Trên tay phải Cố Thanh Mi còn cầm mấy viên linh thạch, đang đặt cực kì chính xác vào trận bàn.
"Viên thứ bảy mươi chín, khôn vị một trăm ba mươi tám. Viên thứ tám mươi, càn vị bốn mươi hai. Viên thứ tám mươi mốt, khôn vị một..."
Từ linh châu truyền tin vọng ra âm thanh không nhanh không chậm của Tạ Bất Thần.
Dường như trên thế gian không có bất cứ chuyện nào có thể làm cho hắn xao động.
Núi cao sập trước mặt và không biến sắc, có lẽ chính là dùng để hình dung hắn.
Cố Thanh Mi hơi căng thẳng, tập trung tinh thần nghe, đồng thời đặt linh thạch vào trận bàn.
Cạch.
Một viên.
Cạch.
Hai viên.
Cạch.
Ba viên.
Xong rồi!
Linh thạch như bạch ngọc khảm vào trận bàn, giống như những ngôi sao sáng trên ngân hà.
Tu sĩ bố trí trận pháp lúc đối chiến thường sẽ tốn rất nhiều thời gian. Để tiết kiệm thời gian, hơn nữa giành được tiên cơ trong chiến đấu, có người đã phát minh ra trận bàn. Tu sĩ có thể dùng chất liệu đặc thù khắc thành trận bàn phía trên có rãnh lắp linh thạch để bố trí trận pháp.
Đến khi chiến đấu chỉ cần ném trận bàn ra là trận bàn sẽ lập tức nổ tung, phóng trận pháp được bố trí từ trước ra.
Cách làm này làm cho tu sĩ đang chiến đấu có thể phóng ra một trận pháp trong thời gian cực ngắn, uy lực của nó không thể xem nhẹ.
Có điều vật liệu làm trận bàn rất hiếm thấy, Cố Thanh Mi cũng chỉ có hai bộ, trên trận bàn này vốn chỉ có một vài trận pháp nhỏ đơn giản, không có công dụng gì lớn. Càng huống chi tu sĩ tinh thông trận pháp trên Thập Cửu Châu không hề nhiều.
Giống như là Cố Thanh Mi, dù dựa theo chỉ dẫn của Tạ Bất Thần, đặt tám mươi mốt viên linh thạch trung phẩm và một viên lôi linh châu làm mắt trận vào trận bàn nhưng cũng không thể phân biệt được trận pháp này rốt cuộc có tác dụng gì, uy lực ra sao.
Có điều Cố Thanh Mi cũng không cần biết.
Dù sao, Tạ sư huynh cũng sẽ không hại ả.
Giờ khắc này, sư huynh muội bọn họ đang kề vai chiến đấu!
Sau khi ý thức được điều này, Cố Thanh Mi có cảm giác run rẩy không nói nên lời, dường như toàn bộ máu trong người đều sôi trào.
Hơi thở của ả có chút không yên, lúc đưa mắt nhìn sang đĩa đá, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý không kiềm chế được.
Tạ Bất Thần chính là đệ nhất nhân dưới kim đan, còn trong Sát Hồng Tiểu Giới lại không có ai vượt qua được Tạ Bất Thần.
So với Tạ Bất Thần, so với Côn Ngô, bọn chúng đều chỉ là giun dế!
Giun dế hèn mọn mà cũng dám tranh giành với mình.
Cố Thanh Mi cố gắng bình tĩnh nói vào linh châu truyền tin: "Sư huynh, hoàn thành rồi".
Trên đĩa đá, ba vệt sáng theo sát không rời, tốc độ của Cố Thanh Mi cũng không hề chậm lại.
Vệt xanh lục chướng mắt đột nhiên bắt đầu giảm dần tốc độ. Cố Thanh Mi chỉ khinh miệt cười một tiếng: "Chẳng phải có bản lãnh sao? Tiếp tục đuổi theo đi!"
Giờ khắc này, Sát Bàn sẽ không có bất cứ vai trò nào.
Sau khi đến nhất bích khuynh thành, chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình.
Không nhanh bằng ta thì phải đi theo phía sau.
Cố Thanh Mi đang định tăng thêm tốc độ, không ngờ linh châu truyền tin lại truyền đến tiếng của Tạ Bất Thần.
"Bây giờ chuyển hướng bay đến chỗ cốt ngọc Đế Giang".
Vẫn lạnh nhạt, ung dung như cũ.
Có điều lời hắn nói ra lại làm cho Cố Thanh Mi không thể nào hiểu được.
"Vì sao? Chẳng phải trước đó chúng ta đã thay đổi tuyến đường một lần rồi à?"
Ban đầu Tạ Bất Thần dặn ả hơi thay đổi tuyến đường một chút, cho nên tuyến đường Cố Thanh Mi đi bây giờ căn bản không phải đi đến ngọn núi có cốt ngọc Đế Giang. Bây giờ Tạ Bất Thần lại nói phải đến ngọn núi đó, vêyj chẳng phải sẽ dẫn tất cả mọi người về đó hay sao?
Cố Thanh Mi không nhịn được mở miệng hỏi.
"Lần trước sư muội thay đổi tuyến đường không có ai phát hiện, cho nên vẫn bám theo sư muội. Nếu sư muội lại đổi một lần nữa, người bình thường sẽ cho rằng lần này mới là đánh lạc hướng bọn chúng. Nếu tất cả mọi người đều bỏ không đuổi theo sư muội mà vẫn bay thẳng thì sư muội có thể tách khỏi bọn chúng, lấy được cốt ngọc Đế Giang dễ như trở bàn tay".
Âm thanh lạnh nhạt từ linh châu truyền tin truyền vào trong đầu ả.
Cố Thanh Mi ngẩn ra, đích xác là thế.
Tạ Bất Thần nói tiếp: "Nếu bọn chúng vẫn bám theo, sư muội cứ bay một đoạn rồi dừng lại. Bọn chúng không nhìn thấy sư muội nhưng có thể biết sư muội dừng lại ở nơi nào, sẽ nghi ngờ chỗ sư muội dừng lại có cốt ngọc. Lúc đó chỉ cần đặt trận bàn xuống liền có thể một mẻ bắt gọn tất cả mọi người. Sư muội không thể ra tay với người khác, người khác cũng không thể ra tay với sư muội, nhưng sư muội lại có thể thông qua ảnh hưởng đến Sát Hồng Tiểu Giới để dẫn động tấn công. Thứ khác không nhất định có thể sử dụng, nhưng trận pháp thì nhất định có thể. Đến lúc đó sư muội cũng có thể dễ dàng lấy được cốt ngọc Đế Giang. Nhân tiện báo thù rửa hận".
"Sư huynh thật là tốt".
Cố Thanh Mi không nhịn được trước mắt sáng ngời.
Từ lâu ả đã thấy vệt sáng xanh đó không vừa mắt, một cảm giác uất ức vắt ngang trong l*иg ngực đã rất lâu. Có điều ả hoàn toàn không thể tạo thành tổn thương mang tính thực chất đối với đối phương, vì vậy đành phải tự nuốt cục tức này vào.
Bây giờ mặc dù không biết trận pháp của Tạ Bất Thần rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng hắn đã nói như vậy thì ả còn có gì không tin?
Tay cầm Sát Bàn?
Từ đầu đã xáo trộn kế hoạch của mình, sau đó trong quá trình vượt cửa lại tìm mọi cách phá hoại, không hề cho mình thể diện, đến bây giờ vẫn theo sát không rời.
Từng chuyện một đều khiến Cố Thanh Mi căm hận trong lòng.
Từ nhỏ ả đã giống như hòn ngọc quý ở Côn Ngô, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy?
Thầm nghĩ sự uất sức này sẽ sớm được phát tiết, Cố Thanh Mi đã sốt ruột không thể chờ đợi được.
Theo kế hoạch của Tạ Bất Thần, Cố Thanh Mi không hề do dự, lập tức chuyển hướng không có dấu hiệu nào báo trước.
"Các ngươi muốn bám theo thì ta sẽ cho các ngươi bám theo đến chán thì thôi!"
Lúc này ba người đi theo phía sau ả đều sửng sốt.
Lúc trước nghe thấy tiếng va đập cạch cạch kì lạ, Kiến Sầu đã vô thức giảm tốc độ xuống một chút.
Nếu chỉ có một tiếng hai tiếng thì là một nhẽ, đằng này âm thanh từ chỗ Cố Thanh Mi truyền đến còn kéo dài một hồi lâu, có lúc cao có lúc thấp, có lúc căn bản nghe không rõ, không biết có phải trùng hợp không.
Kiến Sầu từng tính sơ sơ, đại khái có khoảng dăm ba chục tiếng động như thế.
Cố Thanh Mi đang làm gì?
Hay là cái gì bị gãy?
Hoặc chỉ là âm thanh xung quanh ả?
Kiến Sầu hoàn toàn không thể đoán được.
Có điều nếu Cố Thanh Mi vừa điên cuồng bay đi lại vừa làm một việc khác thì tình hình sẽ có chút tế nhị.
Nếu nàng là Cố Thanh Mi thì sẽ nhất định không cam lòng dẫn đường cho người khác, đẩy chính mình rơi vào hiểm cảnh. Cho nên tồi nhất cũng phải mang tất cả mọi người đi một vòng, sau đó tìm mọi cách tiêu diệt những người này, loại trừ mầm họa rồi mới lấy cốt ngọc Đế Giang.
Giống như là...
Bắt đỉa.
Đỉa, Kiến Sầu cũng nghe các lão nông trong làng gọi là mã hoàng, thường sống trong đồng ruộng, tìm cơ hội hút máu người, cực kì đáng sợ.
Cho nên hàng năm trước khi cày cấy, trong thôn đều tổ chức cho các thôn dân đi bắt đỉa trước.
Mọi người làm cháo máu cho vào l*иg đan bằng nan tre, ban đêm mang ra thả xuống ruộng nước.
Mùi máu tanh tản ra, đỉa sẽ ngửi mùi máu tanh mà đến, chui vào trong l*иg thưởng thức bữa ăn ngon.
Hôm sau nông phu đi ra bờ ruộng nhấc l*иg lên, trong l*иg có rất nhiều đỉa.
Các nông phu nhanh chóng chất đống những chiếc l*иg này lên, dùng lửa đốt cháy, để những con vật tà ác này toàn bộ chết cháy trong lửa.
Kiến Sầu còn nhớ lúc Tạ Bất Thần nhìn thấy cảnh này lần đầu tiên trong thôn thì hắn đang đọc một quyển binh pháp, liệt hỏa hừng hực chiếu vào đáy mắt hắn.
Hắn cầm quyển sách, hai tay bắt sau lưng, trong mắt lúc sáng lúc tối, mở miệng nói: "Dùng binh pháp mà luận, gọi là đóng cửa bắt giặc, có điều nếu gọi là mời ngài vào rọ thì nhã nhặn hơn một chút".
Khi đó Kiến Sầu sợ nhất là đỉa, nghe hắn so sánh như vậy, gọi con vật đen đen nho nhỏ, có thể dài có thể ngắn, còn có giác hút đó là "ngài", đúng là dở khóc dở cười.
Hình ảnh năm xưa hiện lên trong đầu. Kiến Sầu vốn cho rằng mình sẽ đau lòng lắm, nhưng Quỷ Phủ dưới chân lại không run rẩy chút nào, chỉ đứng yên giữa không trung.
Nàng rất bình tĩnh, hơn nữa suy nghĩ rất nhanh.
Bây giờ Cố Thanh Mi đột nhiên chuyển hướng như là cuối cùng không thể chịu được việc bọn họ bám theo, muốn dẫn bọn họ đi vòng vèo.
Theo lẽ thường, vừa rồi là Cố Thanh Mi đang đi thẳng đến mục tiêu, phương hướng lúc trước là phương hướng chính xác. Nhưng Kiến Sầu nghi ngờ lần trước dừng lại Cố Thanh Mi đã thay đổi góc độ, có điều nghi ngờ này của nàng không thể nào xác minh được mà thôi.
Vậy thì lúc này nên đi theo hướng cũ hay hướng Cố Thanh Mi vừa thay đổi?
Lần này người rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan lại biến thành Kiến Sầu.
Nàng nhíu lông mày một hồi lâu, cuối cùng quyết định, ngự Quỷ Phủ bay đi.
Mạnh Tây Châu bên kia cũng gặp khó khăn.
Rốt cuộc đi bên nào?
Một loạt phân tích xẹt qua trong đầu Mạnh Tây Châu: Tuyến đường lúc trước của Cố Thanh Mi không thay đổi, lúc đó ả không biết sẽ gặp tình cảnh bị mọi người bám theo như bây giờ cho nên nhất định là đi thẳng đến mục tiêu.
Chỉ cần theo tuyến đường đó nhất định sẽ có cơ hội tìm thấy cốt ngọc Đế Giang.
Con ngươi nhanh chóng chuyển động, Mạnh Tây Châu thầm nghĩ: Nam tử hán đại trượng phu, nói không theo là không theo, cũng không có gì đáng ngại.
Trường côn dưới chân không ngừng phát ra ánh sáng, hơn nữa đã bắt đầu chuyển động, chuẩn bị không đuổi theo Cố Thanh Mi nữa mà bay theo phương hướng cũ.
Nhưng đúng lúc này vệt sáng xanh lục đang dừng lại trên đĩa đá cuối cùng di động.
Mạnh Tây Châu nhìn thấy, trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
Nói đùa à? Tại sao lựa chọn của vị tiền bối này lại không giống của mình?
Không ngờ hắn lại đuổi theo Cố Thanh Mi?
Xong rồi xong rồi, hỏng rồi hỏng rồi.
Rốt cuộc đi bên nào?
Rốt cuộc tiền bối nghĩ thế nào?
Mạnh Tây Châu há to miệng, quả thực có thể nhét vào một quả trứng gà.
Trong lúc hắn còn đang ngớ ra, vệt sáng xanh đã đuổi theo một đoạn rất xa, một vệt đỏ khác còn dừng ở phía sau. Đây là tăng nhân trẻ tuổi Liễu Không đã lên tiếng, Mạnh Tây Châu đoán Liễu Không cũng đang khó quyết định.
Vậy thì vấn đề là nên đi theo tiền bối hay là đi theo suy đoán của mình?
Trong đầu chợt hiện lên tình cảnh bi thảm của mình khi đấm xuống mặt băng.
Đáy mắt Mạnh Tây Châu tỏa ra ánh sáng kì dị: Nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể không đi theo đại nhân vật khí khái như tiền bối?
Tiền bối!
Ta đến dây!
Mạnh Tây Châu nghĩ xong không hề do dự lập tức đổi hướng bay thẳng về phía lục quang, về phía Cố Thanh Mi.
CÒn lại Liễu Không vẫn sững sờ không động.
Trước mọi người đều đuổi theo Cố Thanh Mi, Liễu Không nghĩ mọi người đuổi theo ta cũng đuổi theo, chắc sẽ không có lỗi gì lớn, cho nên hắn rời khỏi ngọn núi hình thù kì dị như một chiếc nồi đó.
Nhưng bây giờ nhìn hướng Cố Thanh Mi đang đi...
Chẳng phải là đi đến ngọn núi hắn vừa rời khỏi lúc trước hay sao?
Liễu Không không khỏi nghĩ, Phật tổ dạy quả nhiên đúng, quay đầu lại là bờ, xem ra bên này mới là bờ.
Thế nên mình phải quay về bờ mới được.
Liễu Không chân đạp chiếc bát, tuân theo nguyên tắc "Mọi người đi, bần tăng cũng đi", cũng bay theo mọi người.
Cố Thanh Mi bay dầu tiên, sau khi thấy lựa chọn của tất cả mọi người trên đĩa đá suýt nữa bị tức chết.
Tại sao đều không bị lừa?
Đúng là gặp ma rồi!
Đặc biệt là vệt sáng cuối cùng đó chẳng phải là Liễu Không hay sao?
Cố Thanh Mi căm hận: "Con lừa trọc chết bằm, vừa rồi rõ ràng ngươi đã nói không tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang với ta mà!"
"Ơ..."
Liễu Không sững sờ một lát.
Nghe thấy Cố Thanh Mi gọi mình là lừa trọc, hắn lại cũng không tức giận mà chỉ ôn hoà nhã nhặn giải thích: "A Di Đà Phật, Cố thí chủ hiểu lầm rồi, tiểu tăng tuyệt không có ý tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang với Cố thí chủ, hơn nữa tiểu tăng cũng không gọi là lừa trọc, tiểu tăng pháp danh Liễu Không..."
"Con lừa trọc chết bằm chỉ toàn nói bậy nói bạ, bản tiểu thư có thể tin ngươi được sao?"
Có mà điên!
Cố Thanh Mi tuyệt đối không tin lời Liễu Không.
Ngoài miệng nói không cần nhưng hành động lại là cùng hai vệt sáng kia đuổi theo, chẳng qua chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo thôi.
Muốn cướp cốt ngọc Đế Giang?
Có bản lãnh thì các ngươi đến mà cướp!
Mà thực ra Cố Thanh Mi còn lo lắng bọn họ vẫn bay thẳng về bên kia khiến mình không có cơ hội báo thù.
Bây giờ thì...
Cúi đầu thoáng nhìn trận bàn trong tay, Cố Thanh Mi cười, truyền âm với Tạ Bất Thần: "Bọn chúng đều đuổi theo, không bị lừa. Xem ra bọn chúng không xứng với sự nhân từ của Tạ sư huynh rồi".
"..." Tạ Bất Thần bên kia yên lặng một lát rồi mới nói: "Chẳng qua là muốn bớt một chút tranh chấp thôi, cũng tránh cho sư muội khỏi rơi vào nguy hiểm. Đây chính là một pháp trận trói buộc mà gần đây ta mới tính ra, chính là dùng trận pháp mượn sức đất ép người trong trận, uy lực vô cùng lớn, có rất nhiều hung hiểm, e sẽ tạo sát nghiệt. Có điều bọn chúng quá thông minh mà lại không biết điều nên sư muội cứ thoải mái đi".
Uy lực vô cùng lớn?
E sẽ tạo sát nghiệt?
Lúc này ánh mắt Cố Thanh Mi triệt để sáng lên.
Trên đĩa đá, ba vệt ánh sáng đồng loạt bay về phía nàng.
Không xa phía trước là ngọn núi cao hình thù kì quái.
Không xa phía sau...
Không có ai cả.
Cố Thanh Mi không nhìn thấy người nào nhưng lại biết ba người bọn họ đều ở phía sau.
Không ngừng tiến về phía trước, không hề dừng lại.
Ả đã có thể nhìn thấy ngọn núi đó, vậy những người khác cũng có thể nhìn thấy.
Lúc này Cố Thanh Mi nhìn đĩa đá, lập tức phát hiện tốc độ của ba người đều nhanh hơn rất nhiều.
Ngọn núi này chính là chỗ có cốt ngọc Đế Giang.
Chắc hẳn bọn họ đều đoán được.
Khóe môi chậm rãi cong lên, Cố Thanh Mi muốn để bọn họ nhìn thấy.
Đấu với ta ư?
Cũng không chịu xem ả đến từ môn phái nào, sau lưng có ai?
Phía sau, lúc nhìn thấy ngọn núi này, Mạnh Tây Châu đã hiểu tất cả. Hắn đột nhiên tăng tốc xông lên.
Liễu Không đạp chiếc bát vốn cách ngọn núi gần hơn, lúc này trên đĩa đá, vệt sáng của hắn và Mạnh Tây Châu sắp hội hợp với nhau.
Còn vệt xanh lục đặc biệt, không biết may mắn thế nào lại cũng đang ở gần đó.
Đúng là cơ hội trời cho!
Không có cơ hội nào tốt hơn được nữa.
Lúc này Cố Thanh Mi không hề do dự, giơ trận bàn chuẩn bị đã lâu trong tay lên, từ trên cao hùng hổ vỗ xuống.
Mời các ngài...
Vào rọ!
Trận bàn bắn nhanh ra, đập xuống vị trí cách chân núi không xa.
Râm!
Tiếng va chạm to lớn vang lên, đồng thời trận bàn cũng vỡ thành vô số mảnh vỡ.
Tuy nhiên trận pháp khắc họa bên trên lại lập tức điên cuồng mở rộng ra ngoài. Toàn bộ linh khí trong cửa thứ ba nhất bích khuynh thành đều điên cuồng đổ về nơi này, linh khí trong địa mạch từ bốn phương tám hướng cũng hội tụ lại với tốc độ mắt thường thấy được.
Sau một chớp mắt, Địa Phược trận đã hình thành.
Mạnh Tây Châu cách đó gần nhất đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy thân thể mình lập tức nặng hàng ngàn hàng vạn cân, căn bản không thể ngự khí bay trên không, rơi thẳng từ trên cao xuống như một phàm nhân không có một chút tu vi nào.
Rầm!
Cả người đập xuống đất, dù mức độ mạnh mẽ của thể xác không thấp nhưng Mạnh Tây Châu cũng phải hộc mấy ngụm máu.
Cả người hắn nằm bò trên mặt đất như một tấm sắt bị nam châm mạnh mẽ hút chặt, cánh tay cố gắng chống xuống đất nâng người lên nhưng không làm sao nâng lên được.
Địa Phược!
Liễu Không cách đó không xa cũng chỉ chống đỡ được trong nháy mắt rồi lập tức rơi xuống, bị sức nặng ngàn cân ép cho phun hai ngụm máu, tăng bào nhuộm đỏ một mảng, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả đầu ngón tay cũng động không nổi.
Trận pháp thật đáng sợ!
Áp lực thật đáng sợ!
Lúc trận pháp vận chuyển, có tiếng vù vù đáng sợ truyền đến.
Xung quanh còn không ngừng có linh khí dồn về.
Có thể nói là điên cuồng!
Cùng với linh khí hội tụ, áp lực trong trận pháp cũng từ từ tăng lên.
"A a a a a..."
Mạnh Tây Châu không nhịn được gào lên.
Hắn đã chống được một nửa người lên, không ngờ lại như bị dè thêm vật nặng ngàn cân, lập tức đập thẳng người xuống đất.
Răng rắc, răng rắc.
Bộ xương trong người dường như cũng phát ra tiếng đứt đoạn.
Áp lực tăng mạnh.
Trận pháp không ngừng lại.
Mạnh Tây Châu đỏ mắt lên.
Nếu trận pháp cứ tiếp tục, mình sớm muộn sẽ bị ép thành một bãi bùn.
Thủ đoạn thật là tàn nhẫn.
Liễu Không cũng không tốt đến đâu, cả người bò trên mặt đất, còn thảm hơn cả Mạnh Tây Châu, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không còn sức mà phát ra.
"Ha ha ha..."
Cố Thanh Mi đứng trên không thấy chuyện đã thành liền phá lên cười.
"Lần này còn dám cùng ta đối nghịch, cùng Côn Ngô ta đối nghịch, cùng Tạ sư huynh ta đối nghịch hay sao? Trận pháp này chính là tác phẩm của Tạ sư huynh ta, các ngươi nếm thử xem, cảm giác thế nào? Ha ha ha..."
Đúng là chưa bao giờ sảng khoái thế này.
Cố Thanh Mi đưa tay ra bắt lấy chiếc đĩa đá trôi nổi trước người.
Ả chỉ nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết, lại không thể nhìn thấy tình hình dưới đất rốt cuộc là thế nào, quy tắc của Sát Hồng Tiểu Giới cũng sẽ không để ả nhìn thấy.
Có điều đĩa đá thì có thể.
Ánh mắt nhìn vào đĩa đá, ba vệt ánh sáng đều đứng yên không động. Trong đó hai ánh đỏ nằm cùng nhau, xem ra lúc mình khởi động trận bàn đã ở phụ cận. Vệt lục quang thì cách đó xa một chút, tuy nhiên cũng không hề nhúc nhích.
Ha ha...
Ngươi kiêu ngạo nữa đi!
Cố Thanh Mi cực kì vui sướиɠ, mở miệng liền nói: "Chẳng phải các ngươi rất lợi hại, phải đuổi theo ta hay sao? Bây giờ có dám động nữa không? Động đi! Có giỏi thì động đi1"
Ả đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt ả vẫm rơi vào đĩa đá, nhìn chằm chằm vào một vị trí.
Vị trí của vệt xanh lục.
Có phải vừa rồi hoa mắt không? Tại sao lại thấy vệt xanh lục này động một chút?
Không thể...
Cố Thanh Mi cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, phạm vi bao trùm của trận pháp rất rộng, hơn nữa cùng với linh khí không ngừng được hấp thu mà vẫn tiếp tục được mở rộng.
Trận pháp thế này Cố Thanh Mi cũng mới thấy lần đầu tiên.
Tạ Bất Thần không hổ là thiên tài hàng trăm hàng ngàn năm khó gặp của Côn Ngô.
Chỉ có điều...
Vì sao nó lại động một chút?
Vệt lục quang này là Cố Thanh Mi hận nhất, kiêng dè nhất.
Ả cắn chặt khớp hàm, lại thu ánh mắt về nhìn chằm chằm đĩa đá.
Không động...
Tất cả vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của mình.
Cố Thanh Mi chậm rãi bắt buộc chính mình thả lỏng ra.
Người đã bị vây khốn, bọn chúng sớm muộn sẽ bị áp lực từ từ gia tăng đè chết. Trận pháp của Tạ sư huynh cực kì hung hiểm, vậy mình cũng không cần lo lắng.
Việc gấp trước mắt vẫn là cốt ngọc Đế Giang.
Cố Thanh Mi chuyển ánh ămts lên ngọn núi cao hình thù kì lạ như một chiếc nồi nấu.
Dưới chân khẽ động, phi kiếm lại tiến về phía trước.
Cuối cùng Cố Thanh Mi thở ra một hơi, tuy nhiên...
Đúng lúc này.
"Hu hu hu hu!"
Một tiếng kêu to vui sướиɠ gần như là châm chọc đột nhiên từ đĩa đá truyền ra.
Trên hành trình Sát Hồng Tiểu Giới, Cố Thanh Mi đã nghe thấy âm thanh này vô số lần.
Đây...
Toàn thân Cố Thanh Mi cứng đờ, ả lại cúi đầu nhìn xuống đĩa đá.
Trước mắt ả, cả thế giới đứng yen, chỉ có một vệt sáng xanh biếc là như muốn xé rách trời cao, không hề trở ngại vẽ ra vừa đường vòng cung trên đĩa đá, dường như vòng tránh một thứ gì đó bay thẳng về phía trước.
Người kia không bị nhốt.
Đầu óc Cố Thanh Mi choáng váng như bị người khác đập một Địa Phược trận vào đầu.
Sa có thể như vậy được?
Rõ ràng là ả đã tính toán rất chuẩn.
Tuy nhiên chuyện làm cho Cố Thanh Mi run sợ còn ở phía sau...
Mục tiêu của đối phương, vô cùng rõ ràng, chính là ngọn núi đó.
Cốt ngọc Đế Giang!