"Khẹt khẹt..."
Tây Môn Lục nhìn Kiến Sầu, lại một lần nữa bật cười quái dị.
"Lấy nhân của ngươi, ăn quả của ngươi. Có nhận có quả, có quả có nhân... Đã kết nhân, phải nhận quả..."
Một quả hạnh xanh đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hoa văn yêu dị màu tím trên mặt hắn dường như cũng có tính mạng, bắt đầu vặn vẹo.
Tây Môn Lục cắn một miếng, chua chát nhưng rất giòn.
Trước mặt hắn, hai mắt Kiến Sầu khép hờ, nàng rũ người ngã xuống đất nhưng Quỷ Phủ lại vẫn luôn nắm trong tay.
Phía đông bắc.
Liễu Không bưng bát, cho một quả hạnh xanh vào miệng, cảm thấy chỉ toàn là vị vừa chua vừa chát, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, tình cảnh đúng là cực kì thê thảm...
Tây Môn Lục nhìn cảnh này, ngẩn ra một hồi lâu, cuối cùng vỗ đùi phá lên cười.
Trong chiếc bát trước mặt còn có hơn nửa bát hạnh xanh, không biết phải ăn tới khi nào.
Vị đắng đầy miệng dường như phải thấm sâu vào trong lòng.
Liễu Không mặc niệm trong lòng: Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, ngã phật từ bi...
Ơ?
Hắn ngẩn ra, vốn đã cầm một quả hạnh xanh chuẩn bị bỏ vào miệng, không ngờ bây giờ cúi đầu xuống nhìn, quả hạnh xnah trong tay không biết đã biến mất từ khi nào.
Xuất hiện trong bàn tay phải hắn là một sợi dây thừng.
Lúc này có một lực kéo rất mạnh truyền đến tay hắn.
Liễu Không ngẩng lên nhìn liền giật nảy.
Một người phụ nữ hôn mê bất tỉnh bị buộc vào sợi dây thừng này thả xuống vực, mình thì một tay kéo dây thừng giữ cho người phụ nữ này không rơi xuống, tay kia thì bám vào một mỏm đá núi nhô ra, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Trọng lượng cả thân thể Liễu Không, thậm chí bao gồm cả trọng lượng của phụ nữ đó đều dồn vào cánh tay đang bám vào mỏm đá.
Gió lạnh từ dưới đáy vực thổi lên, người phụ nữ phía dưới lắc qua lắc lại, Liễu Không cũng lắc qua lắc lại.
"Phật tổ ơi, đây là nơi nào? Mau tới cứu tiểu tăng đi! Phật tổ..."
Liễu Không đúng là tuyệt đối không ngờ mình lại bị ném tới nơi này, bối rối gọi khắp bốn phía.
Dãy núi dài vô tận.
Âm thanh của hắn va vào vô số vách núi, không ngừng vang vọng.
"Phật tổ... Phật tổ... Phật tổ..." Tiếng vang vọng khắp trời đất...
Hướng chính bắc.
Lách lách...
Tiếng va chạm không ngừng vang lên.
Tiền Khuyết tay cầm bàn tính vàng, tốc độ ngón tay cực nhanh, chỉ để lại từng vệt tàn ảnh trên bàn tính.
Xung quanh chiếc bàn tính vàng có từng làn ánh sáng màu vàng kim phát ra, quanh quẩn giữa những ngón tay đang gạt bàn tính của hắn.
"Năm lên, ba thước ba phân sáu... Chỗ này!"
Lách cách lách cách!
Tiếng gạt bàn tính cuối cùng dừng lại.
Tiền Khuyết đưa mắt nhìn một điểm trên mặt băng, đi tới cắm một thanh kiếm nhỏ xuóng đó.
Sau khi hoàn thành động tác này, tiếng gạt bàn tính lách cách lại vang lên...
Trên mặt băng, từng thanh kiếm nhỏ phân bố trên mặt băng tại những điểm kì lạ, vừa khéo bao trùm một cây hạnh dưới mặt băng.
Bàn tính gạt không ngừng, từng thanh tiểu kiếm lần lượt bay ra cắm trên mặt băng.
Đến lúc hạt bàn tính màu vàng cuối cùng được Tiền Khuyết gạt lên, trong mắt hắn cuối cùng tỏa ra ánh sáng đốt người.
Chính là nơi này!
Trong tay cầm thanh kiếm nhỏ cuối cùng, Tiền Khuyết sờ sờ cằm, sau khi ngắm nghía một lát liền ném tiểu kiếm ra.
Thanh tiểu kiếm lập tức cắm trên mặt băng.
Lúc thanh tiểu kiếm này chạm xuống băng, Tây Môn Lục cũng cười nhạo một tiếng, thế này mà cũng đòi qua cửa?
Tuy nhiên âm thanh vang lên ngay sau đó khiến nụ cười của hắn hoàn toàn đông cứng trên mặt.
Ầm ầm!
Lúc tiểu kiếm cắm xuống vị trí Tiền Khuyết tính toán, mỗi một thanh tiểu kiếm đều phát ra một vầng sáng.
Tất cả ánh sáng đan vào nhau, không ngờ lại phát ra một hơi thở đáng sợ.
Khi tất cả kiếm quang đều phát sáng, mặt băng lập tức rung động mãnh liệt.
Không biết từ khi nào Tiền Khuyết đã bay lên cao giữa không trung, khi kiếm trận đáng sợ nổ tung, hắn liền dùng chiếc bàn tính vàng chặn ở trước mặt để tránh sức ép lan đến.
Sóng linh lực điên cuồng tràn ra bốn phía.
Vù vù!
Thổi qua Tây Môn Lục.
Bộ ý phục màu xanh lá thoáng cái bị xé rách, trở nên rách nát tả tơi, lơ thơ treo trên người Tây Môn Lục.
Chỉ có chiếc mũ gấm màu xanh lá dù đội lệch nhưng vẫn nằm vững vàng trên đầu Tây Môn Lục.
Răng rắc, răng rắc...
Mặt băng dưới chân rung lên một trận.
Một khe nứt cực lớn lấy kiếm trận vừa rồi làm trung tâm lan rộng ra bốn phía.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, băng ở kc bị những thanh tiểu kiếm bao trùm không ngờ lại đồng loạt sụp xuống.
Một cây hạnh xanh hoa tàn cuối cùng xuất hiện trước mặt Tiền Khuyết.
"Thành rồi! Ha ha!"
Tiền Khuyết cười to một tiếng, phi thân xuống hái một quả hạnh xanh trên cành cầm trong tay, đắc ý nhìn Tây Môn Lục bị mình làm cho chật vật vô cùng.
"Ôi chao, thật sự xin lỗi, hình như để lan đến chỗ ngươi rồi. Thật xấu hổ, thật xấu hổ..."
Tây Môn Lục máy móc chỉnh lại chiếc mũ xanh, nhìn Tiền Khuyết.
Tiền Khuyết ôm bàn tính vàng, những thanh tiểu kiếm hắn vừa ném ra trước kia cũng mất rất nhiều linh thạch mới mua được, bây giờ tính toán cũng rất xót của. Có điều khi hắn nghĩ đến băng đằng ngọc thấm ở cuối cửa này liền cảm thấy...
Rất đáng giá.
Mình chắc không chậm lắm, chỉ cần có thể lấy được băng đằng ngọc thấm, trả giá thế nào cũng vẫn lãi.
Nghĩ vậy Tiền Khuyết quả thực rất thoải mái, chỉ hận không thể lập tức lao tới.
Hắn nhìn quả hạnh xanh trong tay, không hề do dự cắn một miếng.
Mặt băng đã là gì?
Tri thức mới là sức mạnh!
Phá băng làm sao có thể dựa chỉ vào nắm đấm? Hắn dựa vào đầu óc của mình1
Vừa mới nuốt vào, Tiền Khuyết đang định nói mình đã qua cửa chợt trước mắt tối sầm.
Hắn lập tức lạnh toát trong lòng.
Ôi chao, tại sao lại không kiểm tra rồi mới ăn? Trúng kế rồi!
Hướng tây bắc.
Tần Nhược Hư toàn thân vô lực nằm bẹp dưới đất, ngón tay toàn là máu tươi, móng tay cũng đã lật lên, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.
Hiển nhiên, là một phàm nhân đến từ cô đảo nhân gian, Sát Hồng Tiểu Giới chưa hề cho hắn bất cứ vận may nào.
Dựa vào cái gì...
Dựa vào cái gì!
Một tên hòa thượng chết bầm đọc bừa một câu kinh đã có thể nhận được hạnh xanh để qua cửa, vì sao mình lại không được?
Phật tổ...
Phật tổ à!
Vì sao ban phúc cho môn hạ của ngài mà lại không thể ban phúc cho người đời?
"Phật tổ phù hộ... Cho ta một quả hạnh xanh đi..."
Âm thanh khàn khàn lan ra trên mặt băng.
Phía trước, một đôi chân như đông cứng trên mặt băng, không hề nhúc nhích.
Tây Môn Lục cười hì hì, dường như đang xem chuyện cười.
Hướng chính tây.
Băng nguyên trước mặt đã biến mất, địa lao quen thuộc lại xuất hiện trước mặt Trương Thang.
Trong góc u ám có vô số hình cụ đủ loại kiểu dáng, đều là những thứ hắn đã chơi rất thành thạo, thậm chí đã rất cũ và lỗi thời.
Thoạt nhìn nơi này giống như là phòng giam của mình lúc ở Đại Hạ.
Đương nhiên, hắn là người chịu trách nhiệm thẩm vấn phạm nhân.
Có điều Trương Thang cũng biết rõ, chỗ này chỉ giống chỗ đó thôi.
Giống, nhưng lại không phải.
Hắn quản lí đại lao, hắn quản lí hình ngục, trong đó tuyệt đối sẽ không trống rỗng không một bóng người, thậm chí không tìm được một tên lính coi ngục nào. Bất cứ lúc nào cũng đều có sai nha đi theo bên người, để còn cho những kẻ phạm tội trong lao ăn dao và bàn là nung đỏ.
Bây giờ nơi này không tìm được một bóng người, cho nên Trương Thang rất bình tĩnh.
Cực hình.
Đủ loại cực hình kì lạ chính là chuyện Trương Thang thích nghiên cứu.
Hắn chậm rãi đi xuống bậc thềm trước cửa phòng giam. Mặt đất quét dọn sạch sẽ, đúng theo thói quen của hắn. Dù trong đại lao tràn ngập tối tăm và tuyệt vọng, Trương Thang cũng không muốn làm bẩn giày mình.
Đương nhiên rất nhiều lúc hắn buộc phải làm bẩn tay mình.
Đế giày quan màu trắng bước trên mặt đất đen sì.
Đột nhiên Trương Thang chậm rãi dừng bước, một vết máu đỏ sẫm từ xa xa chậm rãi chảy tới.
Ánh mắt theo vết máu đang chảy này nhìn về phía trước.
Trương Thang nhìn thấy không xa phía trước có một thi thể treo ở trên tường, hai chiếc móc sắc nhọn móc vào xương bả vai người đó, máu tươi không ngừng từ ngực người đó chảy xuống.
Trên mặt đất, một trái tim nằm yên tĩnh.
Đây là khoét tim.
"Đao bút ác quan... Trả mạng cho ta..."
Một tiếng rêи ɾỉ xa xăm quả thực làm người ta phải dựng hết lông tơ.
Một phụ nữ tóc tai bù xù mặc áo tù màu trắng thấm máu, chân kéo xiềng xích dài, trên cổ đeo gông, từng bước một lê lết đi về phía này.
Trương Thang nâng mí mắt, thu hình ảnh này vào đáy mắt.
Hàng loạt dụng cụ tra tấn ở trước mặt hắn.
Chậm rãi cất bước, hắn lại quay ra ngoài. Trước mặt là chảo dầu nóng hầm hập, bên cạnh đặt một chiếc muôi đồng dùng để quấy.
Trương Thang đi tới cầm muôi đồng lên nhìn một chút, đột nhiên tự nói một tiếng: "Dầu đủ nóng rồi, nếu thả một chiếc ngân châm xuống đó bắt người ta mò, chắc sẽ là một hình phạt rất tốt..."
Theo thói quen, bắt đầu suy nghĩ đến những hình phạt tương đối mới lạ.
Người phụ nữ áo trắng vẫn máy móc bò về phía Trương Thang đang đứng bên cạnh chảo dầu.
Tuy nhiên...
Trương Thang nhìn người phụ nữ này một cái: "Gian phu lập mưu đầu độc chồng mình, sau khi gϊếŧ chồng lại hồng hạnh xuất tường. Một tội gϊếŧ người, một tội gian da^ʍ. Theo luật, chết!"
Âm thanh hời hợt như mây mờ gió nhẹ, người phụ nữ áo trắng vốn uy nghiêm chợt biến thành điên cuồng, kinh ngạc kêu lên một tiếng định lao vào người Trương Thang.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Thang đã tiện tay hất chảo dầu trước mặt.
Ào!
Nguyên một chảo dầu hắt ra ngoài.
"A a a a a..."
Người phụ nữ áo trắng lập tức kêu lên thảm thiết, hai tay hai chân đều bị trói, lại bị dầu sôi đổ vào người, chỉ chốc lát đã toàn thân chảy máu.
Tiếng xèo xèo làm người ta ghê răng vang lên, người phụ nữ áo trắng lại như đã nóng chảy trong dầu sôi, hóa thành một làn khói xanh rồi tan đi mất.
Trên mặt đất chỉ có vết dầu nóng bỏng lẫn với vết máu.
Trương Thang khẽ buông mí mắt, giấu hai tay vào trong tay áo, chậm rãi bước đi rời khỏi nơi này.
Nơi này có vô số dụng cụ tra tấn.
Nơi này có vô số người đã chết, được gọi là ác quỷ.
Tuy nhiên...
Mỗi khi Trương Thang nhìn thấy một con ác quỷ liền dừng lại liệt kê những tội ác của con ác quỷ này khi còn sống, hoặc lớn hoặc nhỏ.
Có lúc chỉ là một chuyện cực nhỏ nhưng cũng phải chịu đựng hành hạ cực kì đau khổ.
Xèo xèo!
Con dấu bằng sắt nung đỏ bị hắn chậm rãi cầm lên dí thẳng vào ngực một con ác quỷ trước mặt.
Ánh lửa đáng sợ xuyên thấu thân thể ác quỷ.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Trương Thang lộ ra một vẻ dữ tợn tao nhã.
Trên đường có vô số dụng cụ tra tấn, dường như vĩnh viễn không bao giờ hết.
Trên đường có vô số người chết, đều là sát nghiệt hắn từng gây ra.
Tuy nhiên theo hắn những người này đều đáng chết.
Cho dù đã thành ác quỷ, một số trong đó cũng không có tư cách chạy đến trước mặt hắn báo thù.
Cho nên, Trương Thang...
Dương gian gϊếŧ người, âm phủ gϊếŧ quỷ!
Từng tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Chỉ có bước chân chậm rãi đi xa của Trương Thang là không thay đổi.
Vết chàm màu xanh do đóa thanh liên linh hỏa để lại trên mi tâm hắn dần dần trở nên đậm màu.
Cuối cùng sau khi dùng ngũ mã phanh thây xử quyết gia chủ nhà họ Tạ phạm tội phạm thượng làm loạn, Trương Thang nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bậc thềm chín bậc.
Một cánh cửa hiện ra trước mắt.
Hắn đi tới, từng bước một, vững vàng, hờ hững.
Két!
Cánh cửa bị hắn nhẹ nhàng mở ra.
Ánh sáng chói mắt cuối cùng hắt vào mắt hắn.
Trương Thang mở mắt ra, trước mặt lại là băng tuyết mênh mông, trong miệng còn có vị đắng chát chưa tan hết...
Tây Môn Lục nghiêng đầu, gần như kinh dị nhìn hắn, dường như muốn suy đoán bản chất của hắn.
"Có nhân gϊếŧ người, quả cũng là gϊếŧ, kỳ lạ... Cửa này ngươi qua rồi".
Dù không rõ ý hắn là gì nhưng Trương Thang cũng không hề hỏi thêm.
Hồ nước bị ngọn lửa làm nóng chảy lúc này lại đóng băng như cũ, Trương Thang khẽ gật đầu rồi cất bước không nhanh không chậm đi về phía trước.
Trên đĩa đá, vệt đỏ ở hướng chính tây cuối cùng thoát khỏi cảnh quanh quẩn tại chỗ, trở thành vệt sáng đầu tiên đi về phía trước.
Hắn nhanh chóng đi tới dưới vách núi, ngước mắt nhìn lên, một chiếc chén ngọc trong suốt chủ động bay đến tay hắn.
Trương Thang cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Sau lưng, Tây Môn Lục nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Thang bằng ánh mắt đầy suy tư.
Ngón tay hắn đưa lên sờ cằm dường như muốn suy nghĩ gì đó, tuy nhiên hắn lại vội vã cúi xuống nhìn ngực mình...
Một phủ ảnh trong suốt đột nhiên xuất hiện trước ngực hắn!
Hướng chính nam.
Kể cũng lạ, Mạnh Tây Châu vung cần câu, móc câu liền bay lên vẽ thành một đường vòng cung rộng, lúc rơi xuống đến mặt băng lại không có trở ngại gì.
Móc câu xuyên qua mặt băng, móc chính xác vào một quả hạnh xanh trên cây.
Phách!
Quả hạnh xanh cuối cùng bị câu lên.
Mạnh Tây Châu giật cần câu, móc câu được kéo lên mang theo một quả hạnh xanh.
Hắn vội vã nhảy lên bắt lấy, đưa vào miệng cắn trước ánh mắt của Tây Môn Lục.
Tuy nhiên, ngay lúc đó...
Trước mắt hắn, vẻ mặt Tây Môn Lục dần dần thay đổi.
Hắn đội chiếc mũ xanh hoạt kê, cứng nhắc cúi đầu xuống nhìn lỗ thủng to lớn trước ngực...
Đây là...
Hướng đông nam.
Một thanh kiếm đột nhiên đâm xuyên qua ngực.
Cố Thanh Mi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt mình. Nhưng ả lại không thấy rõ gương mặt ngược chiều ánh sáng của đối phương.
Rốt cuộc vẻ mặt đó là gì?
Mỉm cười, hay là lạnh nhạt?
Vì sao?
Cố Thanh Mi không thể hiểu được.
Vì sao phải làm như vậy?
"Tạ sư huynh..." Giọng ả khàn khàn, rất gian nan.
"Đời này ta nợ nàng. Nếu có kiếp sau, nàng cứ việc tìm ta lấy mạng".
Âm thanh lạnh nhạt giống như bản thân hắn, không có bất cứ tình cảm gì, thậm chí còn tỏ ra máy móc và cứng nhắc.
Kiếp sau?
Cố Thanh Mi đau lòng như cắt.
Tu sĩ bình thường ở Thập Cửu Châu làm gì có kiếp sau?
Từ sau cuộc chiến Cực Vực sáu trăm năm trước, chim chín đầu chết tại ma môn, mật tông Tây Vực đổi nguồn sông Cửu Đầu, các tu sĩ Thập Cửu Châu liền đánh mất tư cách tiến vào luân hồi.
Ả ngơ ngác nhìn hắn: "Vì sao..."
Tạ Bất Thần nhìn ả, lại như đang nhìn một người khác.
Hắn chậm rãi thu kiếm, máu tươi trên thân kiếm rỏ xuống đất.
Thanh kiếm này Cố Thanh Mi thấy rất quen mắt.
Không phải thanh kiếm Tạ Bất Thần treo ở trên tường sao?
Cùng với lưỡi kiếm được rút ra, rất nhiều máu tươi từ trong người Cố Thanh Mi tràn ra, nhuộm đỏ những hoa văn tinh tế trên lưỡi kiếm.
Lúc này Cố Thanh Mi nhìn thấy rõ.
Trên lưỡi kiếm có khắc ba chữ triện đơn giản, giống như Tạ Bất Thần tự tay đúc.
Thất Phân Phách.
Kiếm này tên là Thất Phân Phách.
Trước mắt Cố Thanh Mi dần dần tối đi.
Nhưng ngay sau đó lại sáng lên.
Ả chớp chớp mắt, sự đau đớn trên người dường như chỉ là một giấc mơ.
Ả hoảng hốt rất lâu, đưa tay sờ, trên má lại có vệt nước mắt.
Tây Môn Lục đứng ở phía trước nghiêng đầu cười nhìn ả.
Ảo giác?
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Cố Thanh Mi cực kì giận dữ, không ngờ lại mất lí trí, thẹn quá hóa giận vung kiếm chém thẳng về phía Tây Môn Lục.
Tây Môn Lục cười hì hì, không hề coi đòn tấn công của Cố Thanh Mi ra gì, hai tay giơ lên định đỡ lại.
Một lỗ thủng to lớn đột nhiên xuất hiện trên ngực hắn.
Tây Môn Lục kinh ngạc cúi đầu nhìn.
Nhát kiếm của Cố Thanh Mi cuối cùng chém xuống, lại không thể chém trúng Tây Môn Lục.
Bởi vì lúc này hắn đã tan thành một bóng dáng mờ nhạt.
Hướng chính đông.
Tây Môn Lục khẽ kêu một tiếng kinh ngạc, nhìn Kiến Sầu đã ngã xuống đất.
Lúc này thân thể Kiến Sầu lại từ từ bay lên.
Thế giới trong đầu Kiến Sầu vẫn mênh mông như cũ.
Nước sông đổ xuống trước mặt giống như ngân hà trút xuống.
Búa lớn chém ra, kinh thiên động địa.
Phủ ảnh mang theo ngọn lửa ngập trời, tất cả ác quỷ xung quanh dường như đều bắt đầu run rẩy...
Tiếng nước ầm ầm ngày càng gần.
Một búa ngang nhiên chém tới, không ngờ lại chém cả con sông lớn thành hai nửa!
Tuy nhiên...
Nước không có hình.
Sau khi nhát búa bổ đôi con sông, dòng sông lớn chia làm hai đường, lại bắt đầu giãy giụa như có tính mạng, hết sức kì lạ. Sau khi bị phủ ảnh khổng lồ chém vào, hai nửa con sông lại một lần nữa tụ vào nhau.
Phủ ảnh giống như một hòn đảo trên sông, có thể chia tách dòng nước nhất thời, lại không thể chia tách mãi mãi.
Ầm ầm!
Sông lớn lại tụ làm một, âm thanh rung trời chuyển đất.
Kiến Sầu cầm búa đứng trước con sông đang đổ xuống.
Hoàn toàn không kịp né tránh.
Sóng trào mãnh liệt lập tức nhấn chìm bóng người cầm búa.
Ý thức của Kiến Sầu đột nhiên thoát khỏi chỗ cũ.
Nàng dường như bay lên giữa không trung, từ bên trên dòng sông lớn chảy xiết này bao quát cả chiến trường toàn máu tươi của tu sĩ.
Người cầm búa dưới kia không phải nàng.
Đó là một bóng người cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn khiến hắn thoạt nhìn giống như một võ thần thượng cổ, cây búa to lớn còn giữ nguyên tư thế chém xuống.
Trên lưng búa, một viên ngọc hai màu đen trắng bị sóng lớn ập tới đánh bay ra ngoài, rơi vào dòng nước chảy, biến mất.
Bóng người hùng vĩ đó cuối cùng bị nước sông mênh mông nhấn chìm.
Một dòng ngân hà đổ xuống, lan ra toàn bộ chiến trường.
Tất cả ác quỷ bị dòng sông nhấn chìm nhưng lại như nhận được sức mạnh lớn hơn, đồng loạt ngẩng mặt hú dài.
Còn tất cả các tu sĩ, sau khi ngân hà tràn tới lại như gặp hình phạt lóc thịt.
Nước sông chảy qua, từng tính mạng sống sờ sờ bị mang đi. Máu thịt trên người các tu sĩ dường như đều tan rã trong nước sông. Đến lúc nước sông chảy qua hoang nguyên, chỉ còn những bộ hài cốt trắng hếu lẳng lặng, cứng đờ đứng lặng trong nước sông.
Một trận đại chiến đã kết thúc như vậy.
Chỉ có rất ít người còn sống. Trên đỉnh vách núi không nhìn thấy một bóng người, phía trước trôi nổi mấy bóng dáng...
Ánh mắt Kiến Sầu từ trên hư không cuối cùng đưa lên nhìn về phía đầu nguồn con sông.
Đó là một con sông dài chảy xiết trên hoang nguyên, bên bờ sông có một tấm bia đá to lớn đứng lặng đến vĩnh hằng.
Hoàng Tuyền.
Dưới dòng suối vàng cuồn cuộn, một chiếc búa thiếu viên ngọc trên lưng chậm rãi phát ra ánh sáng, từ trong tay bộ xương trắng bay lên, rời khỏi dòng suối vàng vẩn đυ.c, không ngờ lại bay lên bầu trời u ám.
Nó phá tan sự kìm nén không bờ bến, cũng phá tan cấm địa bách quỷ kêu khóc, cuối cùng bay lên trời xanh bao la.
Nó thoát khỏi thời gian tối tăm, từ đông đến tây, vượt qua dãy núi rậm rạp, bay qua sông Cửu Đầu chảy xiết, cuối cùng đi tới gần một nhánh của sông Cửu Đầu.
Một thung lũng bao quanh bởi những ngọn núi hiện ra trước mắt.
Ánh sáng của Quỷ Phủ không hề mãnh liệt, tuy nhiên khi đến gần thung lũng, từ thung lũng lại có ngàn vạn luồng sáng phát ra, cả thung lũng tách làm hai.
Những cột đá to lớn nhô lên cao, một tòa thạch cung mở ra.
Tốc độ của Quỷ Phủ không giảm, bay thẳng vào trong thạch cung đó.
Một gợn sóng đột nhiên lan rộng ra.
Sông băng đồng tuyết vô tận cuối cùng xuất hiện trước mắt.
Kho vũ khí Nhai Sơn!
Cuối cùng Quỷ Phủ như mất hết sức mạnh, sau khi tiến vào băng nguyên này liền rơi thẳng xuống đất, chìm xuống dưới băng tuyết vĩnh cửu, chìm vào giấc ngủ kéo dài sáu trăm năm.
Đến tận lúc...
Một môn hạ Nhai Sơn hồn phách không hoàn chỉnh đến đây, đánh thức món vũ khí cũng không hoàn chỉnh là nó.
Kiến Sầu mở mắt ra.
Quỷ Phủ nắm trong tay, có một cảm giác ấm áp.
Năm ngón tay nàng khẽ buông ra rồi lại nắm chặt.
Thân thể trôi nổi giữa không trung dần dần đứng thẳng lên.
Nàng ngước mắt nhìn, xa xa là vách núi cao, lại giống như cột trống trời.
Tuy nhiên trong mắt Kiến Sầu chẳng qua chỉ là một số hình ảnh hư vô mà thôi...
Nàng nhìn cửa ải hoa thốn tàn hồng, lại giống như chiến trường thảm thiết mà bao la hùng vĩ mình vừa chứng kiến.
Ong ong...
Từ Quỷ Phủ đột nhiên truyền đến một cảm giác tâm ý tương liên cực kì mãnh liệt.
Chiến ý!
Chiến ý đã phục hồi!
Kiến Sầu dùng tốc độ cực kì thong thả giơ Quỷ Phủ lên, tốc độ rất chậm nhưng lại có sức mạnh hào hùng đến mức làm người ta líu lưỡi.
Tây Môn Lục phía trước đồng tử co lại kịch liệt, hắn vô thức xoay người định chạy đi.
Tuy nhiên...
Đã quá muộn!
Khi hắn vừa xoay người chạy đi được ba thước, một phủ ảnh đã từ sau lưng chém thẳng tới, xuyên qua cả người hắn. Sức mạnh vô tận lập tức đánh tan tất cả linh khí trong người hắn, không thể nào tụ lại được nữa.
Sao... có thể... thế được...
Trong cửa ải hoa thốn tàn hồng này, hắn vốn là vô địch!
Không...
Bóng người màu xanh lục cuối cùng dần dần tiêu tan.
HÌnh ảnh cuối cùng Tây Môn Lục nhìn thấy là Kiến Sầu đột nhiên xuất hiện rất xa, rất xa phía trước.
Sau khi chém ra một búa đó, bóng dáng nàng đã xuất hiện phía trước vách núi, dường như dịch chuyển tức thời.
Trước mặt nàng, hai chiếc chén trong suốt lơ lửng, chậm rãi bay về phía nàng.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Tây Môn Lục.
Thì ra quy tắc lão tổ đặt ra ở cửa này là, gϊếŧ chết hắn, sẽ có thể nhận được toàn bộ phần thưởng...
Hắn đã...
Chết rồi?
Ý thức cuối cùng của hắn cũng tiêu tan.
Cả đất trời đều trở nên tĩnh lặng.
Kiến Sầu dường như hoàn toàn không biết mình đã làm gì, hoặc là nàng hoàn toàn không để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn hai chén băng đằng ngọc thấm đó.
Cửa ải này đã kết thúc.
Lại dường như chỉ là một khởi đầu.