Chương 253: Bát phương diêm điện

Dịch: sweetzarbie

Bát phương thành mênh mông trên vạn dặm.

Trong cái thành trì rộng lớn này có tám tòa cung điện nguy nga đang lơ lửng trên không tựa như tám hòn đảo nổi. Dưới ánh mặt trời, những cái bóng khổng lồ của các điện toát ra vẻ quyền uy khiến cho người ta phải khϊếp sợ và khuất phục.

Sừng sững trước mỗi điện và cao hơn cả điện là một bức tượng tôn giả khổng lồ. Tám điện là tám tượng, trong đó có bảy nam và một nữ, mỗi người mỗi một phong thái riêng. Đó chính là tượng của của tám vị diêm quân của Bát phương thành. Trong số đó có vị già lão, có vị trẻ tuổi và cũng có cả vị có dáng vẻ rất trẻ con.

Đứng từ trên cao nhìn ra xa, nếu ai có tu vi không đủ mà cứ dõi mắt nhìn tám tòa diêm điện lơ lửng trên không này và trông thấy tám bức tượng kia thì sẽ cảm thấy bàng hoàng choáng ngợp từ tận đáy lòng!

Chính nơi đây là trung tâm của địa phủ và cũng là nơi tập trung quyền lực của địa phủ!

Trong tay mỗi bức tượng được tạc pháp khí tiêu biểu của mỗi vị diêm quân. Dáng tượng vòi vọi xuyên mây, ánh mắt cao cao tại thượng bao quát trải khắp Bát phương thành và cả toàn địa phủ.

Vào lúc này, tại ngoài cung điện nằm ở hướng chính bắc.

Cửa chính của điện hôm nay mở toang, hoàn toàn không giống như ngày thường.

Đứng gác trước cửa điện là các quỷ tu xuất thân từ tộc Quỷ vương. Người nào người nấy đều kè kè tam cổ xoa đen trong tay, mặt mày căng thẳng.

Từ trong đại điện loáng thoáng vọng ra tiếng bàn luận, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên khó mà nghe được những người bên trong đang nói cái gì.

Mãi cho đến một lúc sau mới vang lên...

"Sát Hàn Chi?"

Giọng nói uy nghiêm và trầm tĩnh. Dường như người nói nghe thấy một chuyện gì đó khó hiểu nên mới hỏi như vậy. Nhưng nếu từ trước đến nay trong thanh âm ấy vẫn tràn đầy sự tự tin thì bây giờ sự tự tin này lại vơi bớt đi ít nhiều, nhường chỗ cho một thoáng ngạc nhiên và ngờ vực xâm chiếm.

Ngay lập tức, mọi quỷ tu đứng gác ngoài cửa liền rùng mình, tư thế đã thẳng lại còn thẳng hơn, mắt nhìn không chớp, tựa như giọng nói ấy đã lấy mất hồn của chúng.

Tất cả tám cánh cửa của cung điện đều mở rộng. Ánh sáng ban ngày tràn vào, chiếu rọi nền sàn đen thẫm bên trong.

Trong điện không bày biện gì nhiều nhưng tất cả mọi thứ, từ cây cột cực lớn cho đến chiếc đèn đồng xanh treo lơ lửng trên cao đều đượm vẻ cổ xưa. Khung cảnh tuy không lộng lẫy, tráng lệ nhưng lại rất trịnh trọng, trang nghiêm.

Tại nơi chính điện có mấy chỗ ngồi, trong số đó có bốn người đang ngồi, nếu để ý nhìn kỹ thì sẽ thấy vẻ mặt và phong thái của mỗi người giống như một trong số những bức tượng ở bên ngoài điện.

Cả bốn người đều nhìn về phía vị trí thủ tọa.

Bậc thềm trong điện không cao mà chỉ có chín bậc, đủ để chia ngôi thứ, phân chủ khách.

Trên chiếc ngai màu tím sậm có một nam tử cao lớn vai rộng đang ngồi với dáng vẻ trầm ngâm, hai hàng chân mày dài lúc này hơi nhíu lại, trong đôi con ngươi đen thẫm như mực hơi thoáng lấp lánh ánh vàng sâm sẫm tối.

Y đảo mắt nhìn xuống ba chỗ ngồi trống không bên dưới, rồi vẫn cất cái giọng trầm trầm như trước hỏi: "Cách đây ít lâu, theo lời đề nghị của diêm quân Đô Thị, ta đã phái Sát Hàn Chi đi điều tra khu vực Quỷ Môn quan. Mọi việc sao đang yên đang lành như vậy mà người thì đã mất tích rồi?"

Từ hôm nay cho đến khi đỉnh tranh khai mạc còn tám mươi ngày nữa.

Người có thể ngồi ở ngay phương chính bắc trong đại điện này nếu không phải là Tần Nghiễm, đệ nhất diêm quân của Bát phương thành thì lẽ nào còn có thể là ai khác nữa?

Theo thường lệ, cứ đến thời điểm này thì có một số chuyện và việc liên quan đến đỉnh tranh cần phải được giải quyết. Vì vậy, hôm qua diêm quân Tần Nghiễm đã sai người truyền tin, báo cho bảy vị diêm quân khác biết về cuộc họp mặt ngày hôm nay. Nhưng thật không ngờ, đến khi ngài kiểm lại thì chỉ có Diêm La, Thái Sơn, Chuyển Luân, ba người hiện diện mà thôi, những vị khác tuyệt không thấy bóng dáng mặt mũi đâu.

Diêm quân Tần Nghiễm thầm kinh ngạc, rồi tự nhiên điểm lại từng người một___

Diêm quân Sở Giang - Điện thứ hai - từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện thế tục. Gần đây y lại còn bế quan tu luyện nên có vắng mặt cũng là điều bình thường.

Diêm quân Ngỗ Quan - Điện thứ tư - thì ham vui, tính tình trẻ con. Con thú cưng của hắn sáng nay đã chạy ra ngoài chơi. Hắn vừa đến đây vừa tiện đường đi bắt nó luôn nên cũng phải lát nữa mới đến. Thôi, không sao.

Nhưng còn hai vị kia thì y không thể hiểu được.

Đó là lão hồ ly Tống Đế - diêm quân của điện thứ ba. Người này tuy dáng vẻ dần dần già đi nhưng trong thâm tâm lại bắt đầu sinh ra tham vọng. Lúc còn sống, lão chính là hoàng đế đầu tiên trên dương gian, đến sau khi nhập địa phủ thì mới bắt đầu tu luyện.

Lúc nổ ra cuộc chiến Âm dương giới, Tống đế đã vận dụng một chút mánh lới mà đàn áp nặng nề tu sĩ thập cửu châu, lập được nhiều công lao to lớn. Sau khi kết thúc trận chiến, nhờ có tu vi hơn người và mưu kế xảo quyệt, cộng thêm những chiến công hiển hách trên sa trường nên lão hồ ly này được phong thành diêm quân điện thứ ba với danh xưng "Tống Đế".

Từ trước đến nay diêm quân Tần Nghiễm vẫn luôn kiêng kỵ Tống Đế vì biết với tánh tình xảo quyệt, lão ắt hẳn không phải là không dòm ngó đến chức vị đệ nhất diêm vương điện thứ nhất.

Nhưng...

Tuy là người đầy tham vọng nhưng trong tình hình không mấy quan trọng như thế này, lão cũng không nên vắng mặt mới phải.

Còn người thứ hai chính là Giang Trành, diêm quân điện thứ bảy.

Bà chính là người duy nhất của Bát phương thành không tham gia vào cuộc chiến Âm dương giới nhưng vẫn được phong làm diêm quân như trước. Khi còn sống, vì từng làm trành quỷ, lại chưa từng hại ai và từ lúc được phong làm diêm quân cho đến giờ bà cũng vẫn luôn tích đức hành thiện giúp đỡ mọi người.

Trước tình hình hiện tại, Giang Trành cũng không nên vắng mặt.

Vì vậy, lúc Tần Nghiễm đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra thì "vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến".

Diêm quân Tống Đế vừa bước vào điện vừa hô "Ta đến trễ, xin thứ cho". Sau đó, lão đưa mắt liếc nhìn những vị diêm quân khác rồi mách chuyện về diêm quân Đô Thị.

Hóa ra lão hồ ly đang đi đường thì vừa khéo gặp được diêm quân Đô Thị - Giang Trành. Lúc đó bà ta mới từ trong điện đi ra, trông hướng thì dường như là có ý đi Bát phương thành. Sau khi hàn huyên một hồi, lão mới hỏi bà đi đâu. Bà ta lúc ấy mới nghiêm mặt không vui, trả lời qua loa mấy câu rồi liền biến mất ngay tại chỗ.

"Khi đó diêm quân Đô Thị có vẻ hấp tấp muốn đi, tâm trạng có lẽ bất an. Đến chừng khi ta nói Sát Hàn Chi mất tích, không có tin tức gì cả thì Giang Trành bảo là muốn tự đi điều tra xem sao. Còn việc vì sao Sát Hàn Chi mất tích, bà ta lại không đả động đến."

Lão hồ ly Tống Đế lúc này mới ngước cặp mắt già nua nhìn Tần Nghiễm.

"Thật ra, nếu diêm quân Đô Thị biết rõ nguyên nhân thì chắc sẽ không tự đi tra xét đâu."

Sát Hàn Chi là một nữ phán quan khá lợi hại dưới trướng Giang Trành và cũng là một trong số ít những phán quan xuất thân từ đỉnh tranh của Bát phương thành. Mấy năm nay, ai ai cũng biết người này được Giang Thành coi trọng, rất nhiều việc trong điện thứ bảy đều dưới quyền quản lý của cô ta.

Tháng trước, chuyện Quỷ Phủ xuất hiện tại Quỷ môn quan đã gần như kinh động đến hơn một nửa Cực Vực. Trong Bát phương thành, từ điện thứ nhất cho đến điện thứ tám, diêm quân nào cũng lo lắng, để ý đến tình hình nơi này. Và cũng chính vào thời điểm này mà Giang Trành đã phái Sát Hàn Chi đi Quỷ môn quan.

Ban đầu mọi việc đều tốt đẹp. Mỗi ngày dù có thu thập được tin gì hay không thì Sát Hàn Chi cũng đều báo về.

Nhưng không ngờ, cách đây sáu ngày, quỷ tu điện thứ bảy đã tìm hết mọi cách mà cũng vẫn không tài nào liên lạc được với Sát Hàn Chi. Cô ta hoàn toàn không trả lời, biệt vô âm tín.

Giang Trành rất quý thủ hạ của mình nên vừa xảy ra chuyện là đã phái người đi tra xét ngay.

Tình hình như vậy thì hoặc là Sát Hàn Chi đang bị vây hãm ở một nơi nào đó, không tài nào thoát ra được nên mới không liên lạc được, hoặc là có thể đã chết mất rồi.

Nhưng tra xét đã mấy ngày qua mà mãi vẫn không có tin gì.

Giang Trành đứng ngồi không yên nên sáng sớm hôm nay đã đích thân lên đường đi Quỷ môn quan.

Tần Nghiễm từ từ đứng dậy khỏi chiếc ngai. Bóng dáng cao lớn của y đổ dài xô nghiêng trên mặt đất. Y ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện___

Tượng Giang Trành cao cao sừng sững bên ngoài. Tuy ở trong điện nhưng cũng phải hơi nghiêng đầu mới có thể trông thấy gương mặt uy nghiêm của vị diêm quân này.

"Quỷ phủ lại xuất hiện, Sát Hàn Chi mất tích, thư sinh chết oan trên cô đảo nhân gian quá nhiều..."

Tình hình những ngày gần đây, từng sự kiện một diễu qua trong trí diêm quân Tần Nghiễm, tất cả điều khiến cho ngài cảm thấy có điều gì đó rất bất thường đang xảy ra.

"Chuyện Sát Hàn Chi đã có diêm quân Đô Thị xử lý. Nhưng về việc số quỷ mới chết oan tăng đột biến, có tra ra được gì không?"

Diêm quân Diêm La - điện thứ năm đang ngồi ở phía dưới, dáng vẻ vẫn ôn hòa điềm đạm như mọi ngày.

Ngài đang vuốt chòm râu dài rậm, dáng người thoạt trông cũng khá có tuổi, ánh mắt điềm đạm ôn hòa, đầu mày nhíu chặt hình chữ "xuyên".

Nghe thấy Tần Nghiễm hỏi như vậy, Diêm La liền đáp: "Tiếp Dẫn ty chỉ mới phụ trách chuyện tiếp dẫn quỷ mới Uổng Tử thành không lâu nên vẫn còn nhiều cập rập. Ngoài ra, thư sinh chết oan mới đến đã lên đến gần ba trăm người. Theo báo cáo của quỷ sai đi dương gian tra xét miếu Thành hoàng thì chuyện này là do yêu tà gây ra."

Kết quả này không khác lắm với dự đoán của mọi người.

Tần Nghiễm vương lắc đầu: "Tuy chuyện này quỷ dị nhưng đối với Cực Vực của chúng ta mà nói thì việc luôn có người mới nhập tịch chỉ càng có lợi chứ không có hại. Phàm nhân chết sống ra sao không liên quan đến chúng ta. Chúng ta can thiệp vào chuyện này chỉ tổ khiến cho Thiền tông của Phật môn chú ý, chi bằng cứ để yên theo dõi diễn biến thì hơn."

"Tần Nghiễm vương nói rất đúng."

Nghe vậy, lão hồ ly Tống Đế dáng lưng hơi gù gù khẽ gật đầu.

"Sau trận chiến Âm dương giới, vì Thiền tông không bằng lòng việc Mật tông và chúng ta hợp tác với nhau nên sau khi Phật môn dời lên phương bắc, cả hai phái đều tách ra, mỗi bên đi một ngả. Thiền tông ở cô đảo nhân gian hết sức chiêu dụng tín đồ mới chẳng phải là để giành được thế ngang hàng với chúng ta đó sao? Bây giờ xảy ra chuyện này, ha ha, thôi cứ để cho bọn họ đau đầu một phen đi!"

Nói xong, Tống Đế khẽ mỉm cười tinh quái.

Những người khác nhìn lão cười thì chỉ thấy phát giận. Thật là quá gian trá xảo quyệt mà.

Cái gì mà Thiền tông không bằng lòng việc Mật tông và Cực Vực cùng hợp tác với nhau? Trong trận huyết chiến cách đây mười giáp, chẳng phải Thiền tông đã ngầm trợ giúp cho Cực Vực đó sao?

Thậm chí ngay cả một đại môn phái như Nhai Sơn mà cũng bị tổn thất trầm trọng.

Nhớ lại tình hình chiến trường ngày đó...

Tu sĩ thương tích máu me đầy người, hết người này đến đến người khác ngã xuống, thây người chồng chất, xương trắng vùi đầy Cực Vực, vô số trường kiếm vô chủ rin rít ai oán bay lên trên không quay về phía thập cửu châu, nhập vào trong kho vũ khí của Nhai Sơn...

Cảnh tượng mới tàn khốc làm sao!

Thật là bi tráng làm sao!

Giờ đây nhớ lại, ngay cả các diêm vị diêm quân cũng đều không khỏi cảm thấy bùi ngùi thê thảm.

Nhưng xét về lý thì ý kiến của Tống Đế không sai, mọi người cũng không ai phản bác.

"Mấy ngày gần đây, Cực Vực chúng ta xảy ra nhiều chuyện bất thường, sợ là sắp tới sẽ phát sinh ra những việc khác. Chúng ta phải cẩn thận hơn một chút mới được."

Diêm quân Tần Nghiễm nhắc nhở mọi người xong thì liền nói tiếp: "Ngoài ra, bảy mươi hai thành địa phủ đang tuyển người để chuẩn bị cho cuộc đỉnh tranh sắp tới. Số người được đề cử theo danh sách cũng do thập đại quỷ tộc quyết định. Nhưng về phía Bát phương thành chúng ta, danh sách vẫn còn nhiều chỗ trống. Không biết năm nay chư vị có ý kiến gì không?"

Nói một cách đơn giản, ý của ngài là hỏi có vị nào định đề cử ai đó hoặc là muốn giới thiệu một người đặc biệt nào đó thì cứ việc nói ra.

Quan hệ giữa các diêm quân của Bát phương thành nói tốt cũng không phải mà nói xấu cũng chẳng sai. Mỗi người được quyền đề cử ba người. Có người không cần đến hạn mức này, có người lại dùng hết mà vẫn còn thiếu. Vì vậy, vào lúc này, nếu được thì cân đối lại danh nghạch một chút để mọi người đều vui bụng.

Diêm quân Tần Nghiễm vừa hỏi xong thì trong điện chợt trở nên yên ắng.

Diêm quân Diêm La lắc đầu đáp: "Ta không cần người nào cả."

Diêm quân Tống Đế híp mắt cười: "Năm nay, điện thứ nhất đã chọn Trương Thang rồi. Đối với ta thì người này không có chỗ để dùng, chứ không thì ta chưa chắc đã nhường người cho điện khác."

Còn lại hai vị, một người là diêm quân Thái Sơn dáng người khôi ngô như núi, còn vị có khuôn mặt anh tuấn, thần tình trấn định là diêm quân Chuyển Luân.

Diêm quân Thái Sơn từ xưa đến nay tính tình điềm đạm, trung hậu, say mê tu luyện y như diêm quân Sở Giang. Ngài cũng lắc đầu đáp: "Chỗ ta đã có một người rồi, không cần thêm ai khác nữa."

Còn về phần diêm quân Chuyển Luân, tuy xếp hạng cuối trong tám người nhưng ngài lại nắm trong tay "Sáu cõi luân hồi" cực kỳ quan trọng của Cực Vực. Trước kia ngài từng làm thủ hạ dưới trướng Tần Nghiễm, sau nhiều lần được cất nhắc thì lên đến chức vị diêm quân. Tuy hiện tại cả hai người đều ngang hàng, đồng vai đồng vế nhưng tình cảm của Chuyển Luân đối với Tần Nghiễm vẫn không khác gì huynh đệ.

Ngài ngước mắt nhìn Tần Nghiễm một cách tư lự, mãi một lát sau mới nói: "Gần đây, phía Quỷ môn quan đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tuy vậy cũng xuất hiện không ít kỳ nhân. Cách đây mấy ngày, ta có nghe thấy một tin đồn thú vị."

"Tin đồn?"

Đây mới đúng là ý kiến nha.

Tần Nghiễm liền nhìn sang Chuyển Luân.

Chuyển Luân cũng không để mọi người phải đoán già đoán non, đáy mắt hơi ánh lên vẻ lạ lùng, ngài cười nói: "Tháng rồi Uổng Tử thành có ghi nhận một nữ tu nhưng hồn châu của thị chỉ nhỏ bằng hạt bụi thôi."

"Chỉ bằng cỡ hạt bụi thôi sao?"

Mọi người nghe vậy đều lấy làm kỳ lạ.

Diêm quân Thái Sơn tính tình phúc hậu, là người đầu tiên không giấu nổi vẻ hoài nghi: "Sao lại có chuyện này được? Phàm là qua hai cảnh giới dưỡng thần và ngưng hồn là đã tới hóa châu rồi. Hồn châu của người ta đều thường có đường kính trên một thốn. Cô ta có hồn châu nhỏ như hạt bụi sao? Nếu như cô ta thiên phú quá kém thì e rằng thậm chí cả giai đoạn dưỡng thần và ngưng hồn đều không vượt qua được mới phải chứ?"

Lời nói rất thẳng thừng nhưng đây đồng thời cũng là điều mà những vị diêm quân khác đều thắc mắc.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía diêm quân Chuyển Luân.

Nếu y đã nói thì chắc chắn là thực.

"Mới đầu ta cũng không tin, nhưng sau lại nghĩ đến đỉnh tranh sắp tới nên đã cố công phái người tìm hiểu, vì thế mới lần đến Tiếp Dẫn ty. Chắc hẳn là chư vị đều biết là Trương Thang làm việc ở đây. Vừa hay hắn phụ trách toàn bộ việc này và cũng đã từng dẫn nữ tu này đến Uổng Tử thành. Tin tức đúng là chính xác, tuyệt không có phần giả dối."

Đến lúc này, sắc mặt của các vị diêm quân trong điện đều liền lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Có thật là có tu sĩ như vậy ở Cực Vực hay không?

Hồn châu chỉ nhỏ bằng hạt bụi...

Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không hợp với lẽ thường!

Tần Nghiễm trầm ngâm suy nghĩ, đang định hỏi kỹ thêm, nhưng vừa nhướng mắt lên thì lại thấy Chuyển Luân ung dung, có vẻ như đã tính trước mọi việc đâu vào đó rồi. Ngài rất quen với phong thái này của người thuộc hạ cũ...

Tần Nghiễm hiểu ý hỏi: "Diêm quân Chuyển Luân vậy là đã có sáng kiến gì hay đúng không?"

"Đúng vậy." Chuyển Luân thừa nhận.

Tất cả mọi người đều nhìn y. Lão hồ ly Tống Đế dường như chợt ngộ ra điều gì đó nên liền hơi ngẩn người ra.

Chuyển Luân chỉ cười tinh quái đáp: "Đỉnh tranh đã bắt đầu, so với những năm trước thì chẳng có gì mới mẻ, vậy phải làm sao cho người ta chú ý mới hay. Dù cho nữ tu kia có cổ quái hay không thì cô ta vẫn là quỷ tu có cảnh giới hóa châu yếu nhất từ trước đến nay ở Cực Vực. Đây không phải là chiêu câu khách tuyệt hảo hay sao?"

*******

"... Lai lịch xuất thân của cô đều có thể tra sổ sách là biết được nên ta cứ y theo tình hình thực tế mà trả lời. Ngoài ra, tu vi của cô ai cũng có thể nhìn ra được nên ta cũng không giấu diếm. Chỉ có điều rốt cục là ai ở phía sau giật dây, tìm hiểu về cô thì ta lại không biết."

Trương Thang kể lại hết thảy mọi sự đã xảy ra với mình tại Tiếp Dẫn ty cho Kiến Sầu nghe. Y làm như vậy đơn giản chỉ là vì để cho Kiến Sầu nắm bắt đầy đủ thông tin, tránh sau này ông nói gà, bà nói vịt, khi khổng khi không mà mọi việc tự nhiên bị bại lộ.

Kiến Sầu hiểu rõ điều đó, nhưng tuy vậy trong lòng vẫn không khỏi nặng trĩu như đeo đá.

Làm giả danh sách tân quỷ của Uổng Tử thành, cùng cấu kết với quỷ đầu to, quỷ đầu nhỏ và Trương Thang, sau đó lại trà trộn vào Uổng Tử thành, thậm chí còn được ăn cả ngã về không, liều mình đột phá cảnh giới hóa châu... Hết thảy những chuyện này đều là cầu thắng trong hung hiểm.

Lúc đó khó khăn khốn đốn đủ bề, Kiến Sầu hoàn toàn không có cách gì tốt hơn. Vì vậy, nàng đều không chút hối hận về những việc đã làm mà chỉ lo lắng, sợ người ta tra ra chân tướng thì thất bại trong gang tấc, làm liên lụy đến người khác.

Trong Địa thượng lâu, mọi người đã ra về gần hết.

Trần Đình Nghiên đang từ xa quay lại, Kiến Sầu biết không nên dây dưa nữa nên chỉ nói ngắn gọn: "Nếu có người chú ý đến ta, hoặc là có nghi ngờ gì đó thì hẳn sẽ không để yên. Chúng ta không có cách gì thay đổi được điều này nên đành phải chờ đến đâu hay đến đó mà thôi. Lần này, thật là đã làm phiền Trương đại nhân quá rồi."

Trương Thang khẽ gật đầu, xem như là đã chấp nhận lời cảm tạ của nàng.

Lúc này Trần Đình Nghiên cũng đã quay về. Từ xa y đã thấy Kiến Sầu và Trương Thang đang nói chuyện nên vừa đi tới y liền cười nói: "Đến giờ mới xong. Ta cứ bị bọn họ lôi lôi kéo kéo suốt, suýt nữa thì không thoát ra nổi. Hai người bàn luận chuyện gì thế?"

Trương Thang tất nhiên sẽ không nói chuyện với Trần Đình Nghiên nên Kiến Sầu liền chủ động tiếp lời, đáp: "Ta nghe người ta nói Trương đại nhân được Bát phương diêm điện đề cử tham gia đỉnh tranh nên chúc mừng vậy thôi."

À.

Là Bát phương diêm điện sao?

Quá tài giỏi rồi.

Trần Đình Nghiên lạnh lùng liếc nhìn Trương Thang, trong lòng thật sự không muốn thấy thêm cái tên xúi quẩy này một khắc nào nữa.

Vừa hay ở đây cũng không còn ai khác đến đoạt nhẫn nữa nên y thẳng thắn nói: "Chỗ này không còn có cái gì hay để xem nữa. Vả lại, mấy ngày trước đã bắt đầu có người bán sách, tung ra đề mục câu hỏi để chuẩn bị luyện thi vòng thứ hai rồi đó. Ta đang định đi xem thử, cô có muốn cùng đi với ta không?"

Vì Trương Thang bỗng đột nhiên báo cho biết có người đang tra xét nên Kiến Sầu hiện tại chỉ muốn về thẳng nhà, ẩn mình ráo riết tu luyện để lỡ mai này có người tìm đến thì còn có khả năng chống trả. Nhưng nếu bây giờ không đi thì e rằng sẽ khiến cho người ta có chút nghi ngờ.

Vì thế tuy trong lòng nặng trĩu như bị đổ chì nhưng Kiến Sầu vẫn dằn lòng, giữ vẻ mặt bình thản, gật đầu đáp: "Ừ, vậy chúng ta cùng đi."

Lần này, Trương Thang không đi cùng.

Y đến Địa thượng lâu trước tiên là để xem Lệ Hàn tài giỏi đến đâu như lời đồn, kế đó là tìm dịp thuận tiện để nói chuyện với Kiến Sầu. Bây giờ cả hai mục đích đều đã thành, y tự nhiên không có lý gì đi theo họ nữa. Vì vậy, y dẫn quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ ra khỏi Địa thượng lâu, đoạn từ biệt Kiến Sầu rồi rời Uổng Tử thành, trở về Tiếp Dẫn ty.

Vì Trương Thang không còn ở bên cạnh nữa nên Trần Đình Nghiên liền cảm thấy thoải mái hẳn lên. Y dẫn Kiến Sầu đi thăm thú gần hết cả Uổng Tử thành, giúp nàng thấy rõ nhiều tu sĩ để nước đến chân mới nhảy, mới cuống quýt chuẩn bị cho đỉnh tranh, khiến cho nàng hiểu thêm nhiều điều thường thức ở Cực Vực, trong đó có cả việc lúc trước nàng chưa từng biết đến phép "Tinh hồn nhận chủ."

Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, kẻ qua người lại trên đường thưa thớt hẳn, Trần Đình Nghiên mới tiễn Kiến Sầu về đến căn trạch viện mà nàng vừa thuê. Thấy nàng đóng cửa lại, y cũng không vội đi ngay mà cứ dùng dằng đứng ở cửa một lát rồi mới chịu đi về.

Kiến Sầu vừa vào trong nhà thì thần tình ung dung thong thả vẫn cố gượng giữ trong lúc đi đường ban nãy đã gần như tan biến hết. Thay vào đó là một trời u ám giăng đầy trên nét mặt.

Đầu tiên nàng dùng phép sử dụng tinh hồn đã học được ban ngày, lập tức khiến cho phù chú của toàn bộ trạch viện phải nhận chủ, kế đó dựng nên ba tầng trận pháp phòng hộ, rồi vung tay áo, quét tước gần như mọi chỗ bụi bặm trong thư phòng.

Cả gian phòng liền trở nên sạch bóng.

Ngọn đèn bên cạnh thư án gần cửa sổ cũng được nàng thắp lên. Ánh sáng soi rõ bút mực sách vở được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên bàn. Còn cách đó không xa là một dãy thư tịch cũ mới lẫn lộn xếp đầy trên giá sách.

Trên khung cửa sổ dán giấy trắng in nghiêng nghiêng ba cái bóng gầy guộc của ba cành mai khô.

Ánh đèn lung linh, bóng mai xao động.

Trong lòng Kiến Sầu một trời gió gầm sóng cuộn.

Ai đang tra xét nàng?

Là mình nghi ngờ Trương Thang hay là tự mình nghi bóng nghi gió đây?

Lời của Trương Thang có khi nào khiến cho người ta nghi ngờ không?

....

Hàng loạt câu hỏi cứ vậy mà tuôn ra không ngớt.

Kiến Sầu miên man suy nghĩ đến mức hoàn toàn không thể khống chế nổi mình.

Đối với nàng, đây là cảm giác bị nguy hiểm bao vây rình rập.

Tu vi của nàng hiện giờ rất yếu. Nàng chỉ có một chiêu tuyệt sát để chống chọi trong lúc nhất thời mà thôi. Một khi xảy ra chuyện, chỉ sợ nàng đối phó không nổi.

Về việc ai là người điều tra, nàng hoàn toàn không có đầu mối, nên cũng không sao đi tìm người đó để tìm cách giải quyết.

Biện pháp trong nhất thời nửa khắc theo nàng có chăng là vùi đầu khổ tu, may ra có thể tăng thêm được vài phần tu vi chăng? Nhưng như vậy cũng hoàn toàn vô dụng thôi.

Trừ phi...

Trừ phi trước khi mọi chuyện bại lộ thì nàng đã trở lại thập cửu châu.

Nhưng nếu sự tình chỉ đơn giản như vậy thì nàng đã không còn lưu lại Uổng Tử thành từ lâu rồi.

Kiến Sầu hơi lo âu, thầm thở dài trong lòng.

Ánh mắt nàng đang từ trên bóng mai bỗng hạ xuống trên án thư.

Bên trái chiếc bàn có xếp vài chồng sách cũ. Kiến Sầu vốn đã tò mò về người chủ trước của căn nhà nên cũng muốn đọc vài trang sách để khuây khỏa đầu óc. Vì vậy nàng đưa tay cầm lấy một quyển trên cùng, lật trang đầu ra xem.

Một trang.

Chỉ trang đầu mà thôi!

Thậm chí chỉ mới nhìn qua, nàng đã ngơ ngẩn cả người____

Từ thuở hồng hoang, truy cho đến tận nguồn cội.

Luận về hình thức, nó là nước. Bàn về tính thần kỳ, nó là đạo.

Kẻ còn sống mà được nó thì vạn sầu có thể giải, chuyện gì cũng có thể làm được. Kẻ đã chết thì nhờ nó mà mạng sống lại được tái sinh, xương cốt khô trắng lên thịt lên da.

Từ không sinh có, cứ vậy tuần hoàn lưu chuyển.

......

Trang giấy mỏng mảnh, nét mực tuy đã quá xưa nhưng vẫn còn có thể đọc được rõ ràng.

Kẻ còn sống có nó, vạn sầu có thể giải, chuyện gì cũng có thể làm được.

Kẻ đã chết được nó, mạng sống tái sinh, xương cốt khô trắng lên thịt lên da!

Khẩu khí mới lớn làm sao!

Ngay cả linh đan diệu dược cao cấp nhất trên thế gian này cũng không dám khoa trương đến vậy.

Kiến Sầu đọc kỹ từng câu từng chữ một, gần như không tin vào những chuyện quái dị như thế này. Nhưng khi dịch ngón tay ra khỏi mép trang, lúc nhìn thấy bốn chữ cuối cùng, nàng mới sửng sốt đến không nói nên lời.

"Nước ao chuyển sinh..."