Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Thành Tiên

Chương 103: Chôn lấp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cách tiểu hội Tả Tam Thiên càng ngày càng gần, công việc chuẩn bị của Côn Ngô cũng lại càng bận rộn.

Còn cả Trung Vực cũng dần dần trở nên sôi trào.

Không chỉ là tu sĩ Trung Vực lũ lượt đổ về Côn Ngô mà rất nhiều tu sĩ Nam Vực Bắc Vực cũng đều lặng lẽ tiến về chuẩn bị xem náo nhiệt.

Lúc này bên bờ Tây Hải.

Trên quảng trường có những tấm bia Cửu Trùng Thiên đứng lặng chỉ thấy đầu người lố nhố, không ngừng có người ra vào truyền tống trận.

Một tòa truyền tống trận gần bia Cửu Trùng Thiên đột nhiên sáng lên. Trong trận pháp vốn không có một bóng người liền xuất hiện một bóng người mặc áo bào đen tuyền thêu kim tuyến.

Khúc Chính Phong nhìn hình ảnh quen thuộc trước mắt, vẻ mặt không thay đổi chút nào.

Cuối cùng đã tính chuẩn thời gian, kịp quay về trước tiểu hội Tả Tam Thiên.

Nếu hắn nhớ không lầm, vị sư phụ không đáng tin của hắn còn đánh cuộc toàn bộ gia sản với Long Môn.

Chuyện vui này phải đi xem mới được.

Tiếp theo còn phải đến Côn Ngô báo cáo "đúng sự thật" về chuyện của Tạ Bất Thần với Hoành Hư chân nhân.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn Tây Hải phía xa, chỉ có bóng dáng lờ mờ của đảo Đăng Thiên, tấm bia Nghe Đạo vẫn bị nước biển ăn mòn, và bia Cửu Trùng Thiên ở ngay gần đó.

Trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ chín, cái tên đầu tiên là "Ân Việt thượng nhân", đây là cái tên từ rất nhiều năm trước rồi. Tên của tu sĩ một khi xuất hiện trên bia Cửu Trùng Thiên, chỉ khi bị tu sĩ cùng cảnh giới vượt qua hoặc đánh bại mới biến mất. Nếu tu sĩ được đề danh chết đi hoặc được đề danh rồi tiến lên cảnh giới cao hơn, tên của hắn sẽ vẫn được lưu lại trên bia Cửu Trùng Thiên.

Cho nên dù trên bia Cửu Trùng Thiên thứ chín có tên cũng không có người nào biết được người đó bây giờ rốt cuộc sống hay chết.

Bởi vì Khúc Chính Phong cũng không biết bây giờ người có tu vi cao nhất cả Thập Cửu Châu có đạt tới cảnh giới thứ chín, Thông Thiên chi cảnh hay không.

Ánh mắt hắn nhìn dần xuống, lúc nhìn thấy tên mình trên tấm bia thứ tư, hắn lại có một ý nghĩ: Nhiều năm như vậy mà Côn Ngô cũng không có ai có thể vượt qua mình.

Hắn cười cười vô cớ.

Chỉ tiếc hắn đã ở trên tấm bia này quá lâu, đã đến lúc để cho tên người khác được xuất hiện phía trên tên hắn rồi.

Còn hắn...

Ánh mắt đang quay lại tấm bia thứ bảy, Khúc Chính Phong lại nhìn thấy đệ nhất nhân trên tấm bia thứ năm: Phù Đạo sơn nhân.

"..."

Suýt nữa quên, tu vi của sư phụ đã tụt xuống tận xuất khiếu rồi, phải ở tấm bia thứ năm.

Có điều không ngờ lại là đệ nhất nhân trong xuất khiếu.

Nếu Khúc Chính Phong nhớ không lầm, Phù Đạo sơn nhân bây giờ có khi còn thấp hơn cả xuất khiếu hậu kì.

Khẽ lắc đầu, hắn chuển ánh mắt đi, ánh sáng trong mắt ảm đạm.

Tấm bia thứ hai.

Trong nháy mắt, đồng tử hắn hơi co lại, nét cười bên khóe miệng không giảm, chỉ có đuôi lông mày khẽ nhếch lên, nói nhỏ một tiếng: "Cái mạng ti tiện này cũng cứng thật..."

Tạ Bất Thần.

Ba chữ nằm vững vàng trên đỉnh bia.

Không có người nào đè lên.

Nói rõ lúc này Tạ Bất Thần vẫn là đệ nhất nhân trong cảnh giới thứ hai, hơn nữa còn chưa chết. Bởi vì nếu hắn đã chết, tên của Chu Thừa Giang sẽ tự động xuất hiện.

"Sơ ý một chút lại hoàn thành tâm nguyện của tiểu sư muội..."

Khúc Chính Phong phất tay áo, xoay người đi đến một truyền tống trận khác, cũng không biết vì sao lại cười một tiếng.

Có lẽ là trùng hợp.

Một bàn tay đập không chết, lần sau có lẽ phải dùng cả hai tay.

Mà lúc đó...

Hắn có thể hoàn toàn không cần kiêng dè.

Còn chuyện mình làm lần này rốt cuộc có dẫn tới nghi hoặc hay không, Khúc Chính Phong lại không lo lắng.

Ẩn giới Thanh Phong am lại trải qua một trận chấn động, không phải tu sĩ nguyên anh trở xuống không thể vào thăm dò, đợi người của Côn Ngô tra ra chân tướng hắn hạ độc thủ, chuyện hắn nên làm đều đã làm xong rồi, khi đó tra ra hắn hay không cũng có gì khác nhau?

Ánh sáng từ truyền tống trận sáng lên rồi tắt đi.

Bóng dáng Khúc Chính Phong đã biến mất trên quảng trường.

Sau khi bóng dáng hắn biến mất không lâu, một bóng người mặc đạo bào màu xanh xuất hiện trong truyền tống trận bên cạnh.

Triệu Trác Côn Ngô.

Ngay lúc vừa xuất hiện hắn đã khẽ nhíu mày thoáng nhìn truyền tống trận không xa bên tay trái, vừa rồi nơi này có người quen nào đó đi qua hay sao?

Vì sao đột nhiên lại có một cảm giác sợ hãi?

Triệu Trác cau mày, ngẩng đầu nhìn lên bia Cửu Trùng Thiên.

Trên bia Cửu Trùng Thiên thứ hai, tên của Tạ sư đệ vẫn còn, thế là người còn chưa chết. Sau đó ánh mắt hắn chuyển về phía tấm bia thứ tư, nguyên anh, Khúc Chính Phong.

Nhìn cái tên người này phát chán lên rồi.

Triệu Trác cho rằng dù mình đột phá Nguyên Anh kì lên tới xuất khiếu cũng chưa chắc đã có thể đè được Khúc Chính Phong trên bia Cửu Trùng Thiên này, sức chiến đấu và tu vi xưa nay là hai thứ khác nhau.

Mạnh đến mức biếи ŧɦái.

Nói đến...

Hắn đột nhiên nhớ tới mục đích chuyến này của mình, không khỏi trở nên phức tạp.

Chỉ mong tình hình không phải xấu nhất, Tạ sư đệ có thể cầm cự được đến lúc hắn tới.

Đi ra khỏi trận pháp, Triệu Trác lại sang trận pháp bên tay trái, bóng dáng cũng nhanh chóng biến mất.

Trên mười ba đảo tiên lộ chỉ còn rất ít tu sĩ.

Bây giờ tất cả mọi người gần như đều hội tụ về phía Côn Ngô Trung Vực, rất ít người còn ở trên biển.

Vượt qua Tây Hải, không còn dấu hiệu nào của lần thịnh hội này nữa.

Cô đảo nhân gian, ẩn giới Thanh Phong am, trên hoang mạc rộng lớn, loạn thạch xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Trên tảng đá màu trắng còn có thể lờ mờ nhìn thấy vết máu khô.

Phía dưới ngọn núi do loạn thạch xếp thành này có một góc tay áo màu xanh đen, hoa văn trên tay áo mang phong cách thư hương, lúc này có một nửa bị máu tươi nhuộm đỏ.

Một bàn tay tái nhợt không có màu máu với những ngón tay thon dài từ trong tay áo nhuộm máu lộ ra một đoạn, móng tay trong suốt cắt sửa rất chỉnh tề.

Gió thổi đến, vô số cát vàng đập vào những tảng đá như tiếng mưa rơi.

Dường như là tiếng mưa nghe thấy rất lâu trước kia.

Dưới cửa sổ, trong rừng trúc, người đọc sách tay cầm quyển sách.

Ánh đèn chập chờn.

Một chiếc trâm bạc đơn giản đưa đến khêu bấc đèn chìm vào trong dầu lên, thế là bóng tối trong phòng bị xua đuổi, ánh đèn chiếu sáng gương mặt ngượng ngùng e lệ đó.

Tiếng mưa rơi...

Tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ.

Một ngón tay chôn dưới loạn thạch đột nhiên khẽ động.

Cuồng phong lớn hơn thổi tới mang theo nhiều cát hơn nữa, thoáng chốc chôn hết tất cả mọi vết máu.

Vô tung vô ảnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »