Chương 5.2

Lúc Nhạc Đình quay lại đồn cảnh sát đã là 7 giờ 30 tối, một tiếng sau, Hà Kiêu từ phòng đặc biệt bước ra, cấp dưới đợi ngoài cửa ai cũng mong đợi và hưng phấn, liên tục đặt câu hỏi.

“Sao rồi, đội trưởng Hà?”

"Boss, không được giữ riêng nhá, nhanh kể với chúng tôi đi."

“Kẻ sát nhân bị cảnh sát Nhạc bắt được là ai?”

Cũng không thể trách tại sao lại họ phấn phấn khích như vậy. Ba năm trước, trong một lần Nhạc Đình đi hỗ trợ cảnh sát ở nơi khác, đã cho họ thấy cách "những người có khả năng đặc biệt" đối phó với những vụ gϊếŧ người và đám cưới ma như thế nào. Vào thời điểm đó, chi nhánh của họ chịu trách nhiệm về xử lý mọi tiêu cực của xã hội, ban lãnh đạo sắp bị thay thế và nhận phạt, Nhạc Đình đến và trở nên nổi tiếng ngay trong vụ án đầu tiên. Anh đã giải cứu hơn ba mươi cô gái khuyết tật đang chờ bị gϊếŧ để Minh hôn và phá hủy hang ổ của đám tội phạm đen. Trong ba năm qua, bất kỳ vụ án đặc biệt, quan trọng hay vụ án lớn nào, với sự hợp tác, giám sát của cảnh sát Nhạc Đình, không có gì là không giải quyết được.

Hà Kiêu lộ ra núm đồng tiền, nói: “Đi, cùng tôi đi bắt người.”

Vào lúc 9h30 tối, Hà Kiêu dẫn đầu một đội bắt giữ thành công Lý Hải Thông, hiệu phó trường kỹ thuật chuẩn bị chạy trốn đến thành phố T.

Lý Hải Thông lúc đầu còn ngụy biện, nhưng sau đó khi nhìn thấy hoàn cảnh bi thảm của người đã khuất, tấm khiên tâm lý của ông ta sụp đổ và đã tự thú.

"Tôi thực sự không muốn hãm hại họ như vậy... Hu hu hu, tôi chỉ muốn nhìn thử... Sờ thử... Thỉnh thoảng lợi dụng họ một chút thôi... Tôi không muốn làm hại ai... Mấy ngày nay tinh thần của tôi rất bất ổn... Tôi không thể khống chế bản thân... Tôi muốn thuê luật sư... Tôi bị bệnh tâm thần... Tôi bị oan, tôi vô tội..." Người đàn ông trung niên với cái bụng to ngồi trên ghế hối hận, đấm ngực, khóc lóc nói mình bị oan, nói năng không mạch lạc.

Sắc mặt Hà Kiêu lạnh lùng nói: "Vì trong đầu ông có suy nghĩ tồi tệ nên mới làm ra những hành động như thế, bây giờ lại nói như mình oan uổng lắm? Tôi đã điều tra ông, phát hiện bốn năm trước có một cô gái nhảy lầu tự tử trong khu ký túc xá của trường kỹ thuật của ông. Trước khi chết, cô ấy để lại một lá thư tuyệt mệnh tố cáo ông quấy rối tìиɧ ɖu͙©.Ông đã dùng tiền và nhà tái định cư để bịt miệng cha mẹ cô ấy, tôi nói đúng không? Tôi nghĩ chắc rằng ông lại tái nghiện thói quen cũ. Ông nói lúc đó ông mất khống chế nên mới làm như vậy? Vậy sao còn biết đeo bαo ©αo sυ để dọn dẹp chứng cứ. phá hủy hiện trường? Kẻ cặn bã như ông còn dám mở mồm nói ra hai chữ vô tội?"

"Tôi thực sự bị bệnh tâm thần phân liệt. Là một ông già làm việc đó. Thật sự không phải tôi. Huhu..."

Hà Kiêu nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ lạ lùng, sống lưng lạnh toát: "Câm miệng! Nếu không phối hợp điều tra, bị phạt nặng thì đừng hối hận."

Mười một giờ tối, Hà Kiêu bước ra khỏi phòng thẩm vấn với vẻ mặt thoải mái.

"Đội trưởng Hà, bữa khuya đến rồi đây. Anh đã làm việc vất vả rồi. Lần này chúng ta có thể kết thúc vụ án được chưa?" Cảnh sát Hứa Vĩ đưa một chai nước và cười rất vui vẻ.

"Không, phải cảm ơn Nhạc Đình mới đúng. Mà cậu ấy đi đâu rồi? Tôi vừa bảo sẽ đãi cậu ấy một bữa ăn khuya mà."

Hứa Vĩ mỉm cười: “Thằng nhóc đấy cũng không rảnh rỗi gì. Chúng tôi vừa mới kết thúc ở đây, đội chống nội dung khiêu da^ʍ đã lại mời cậu ấy đi bắt mấy kẻ môi giới."

"Đi gài bẫy sao? Ở đâu?" Hà Kiêu cau mày.

“Gần câu lạc bộ Paradise, có rất nhiều nam nữ đứng trên đường, tìm người để bán ma túy. Nghe nói họ khá thích mấy chuyện nam nữ và thích đàn ông đẹp trai.”

Việc gài bẫy tội phạm về cơ bản sẽ liên quan đến việc phải mạo hiểm mạng sống của một người, Nhạc Đình đẹp trai và thường được bên đội chống nội dung khiêu da^ʍ dùng làm mồi nhử để bắt tội phạm.