Chương 4.2

"Anh thích những người lớn hơn tôi, kiểu người trưởng thành, ừm, anh là kiểu người mê chân, chân phải đẹp không tỳ vết, anh ghét nhất là đôi chân không có chút da thịt nào ấy, tổng thể ngoại hình và khí chất thì phải vừa quyến rũ vừa gợi cảm, biết Tô Đát Kỷ đúng không? Anh thích kiểu đó đó." Nhạc Đình dùng khăn giấy lau miệng, bình tĩnh mở video cho Âu Dương Tuyết và Hà Kiêu xem.

"Là kiểu chân như này này." Video là của Bạch Cảnh Lệ, một nữ ca sĩ siêu nổi tiếng và gợi cảm mới nổi lên trong năm nay. Cô ấy có thân hình tỉ lệ 1:9 và cặp đùi trắng hồng như mật ong, nở năng nhưng không hề béo, dài đến mức gần như không biên giới.

Hà Kiêu nhìn mà chảy nước miếng: "Tôi biết cô ấy, vóc dáng đỉnh của đỉnh, chẳng phải cô ấy là bạn cùng lớp của cậu ư? Cũng xem như dậy thì thành công rồi."

Âu Dương Tuyết tái cả mặt, cô ta cúi đầu nhìn cặp giò như đôi đũa của mình, kéo tà váy, gượng cười: "Lớn tuổi hơn anh có ổn không đó? Con gái nhanh già lắm."

"Nhỏ cũng có cái hay…" Hà Kiêu còn chưa dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy mấy chàng trai cô gái mặc trang phục truyền thống của người Duy Ngô Nhĩ đang chơi nhạc vui vẻ, ca hát nhảy múa đi về phía bàn của mình.

Nhạc Đình khẽ cười: “Tới rồi.”

Ca hát nhảy múa, mang đậm màu sắc dân tộc dị vực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Tuyết đỏ bừng vì hưng phấn, cô ta ngạc nhiên cầm lấy vòng hoa đội lên đầu, nhận hộp quà xinh đẹp màu đỏ, suýt chút nữa đã bật khóc: “Anh Nhạc, cảm ơn! Cảm ơn mọi người!"

"Oh wow..." Hà Kiêu cũng cảm thấy thú vị mà tham gia hò hét.

Sau buổi biểu diễn, nhà hàng còn mang lên cho họ một chiếc bánh nhỏ, Âu Dương Tuyết vừa khóc vừa thổi nến, chân thành cầu nguyện, Hà Kiêu cũng tò mò giục cô ta mở quà.

"Mau xem anh Nhạc tặng đồ tốt gì cho em đấy, hộp to quá trời."

"Nào, đừng vội, ruy băng dễ đứt lắm."

Âu Dương Tuyết cẩn thận xé gói giấy đỏ ra, bên trong phát hiện một chiếc hộp lớn làm bằng gỗ hồ đào khảm ngọc trai, từ màu sắc lẫn mùi hương đều tỏa ra hương vị cổ xưa, vừa mở ra đã thấy bên trong là một cảnh tượng lộng lẫy rực rỡ, khiến cho đôi mắt của thiếu nữ nhoè đi trong sự kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, che miệng với vẻ không dám tin.

Bên trong là một bộ hoàn chỉnh gồm trâm, ổ khoá vàng và vòng tay chạm khắc phượng hoàng vàng đỏ. Hình chạm khắc lông chim phượng hoàng vàng sống động như thật.

Người đã nhìn đồ tốt đến nhẵn mặt như cậu chủ nhà giàu Hà Kiêu cũng lộ ra vẻ bất ngờ, gật đầu cười nói: “Thằng nhóc này có tâm đấy, đến cả cha mẹ con bé cũng không nghĩ đến phải tặng quà như thế đâu.”

Không phải thứ này quý giá, đối với những người như bọn họ thì vàng chẳng là gì cả, nó chỉ là một món quà người lớn dành cho cô gái bước sang tuổi 18, việc tặng thứ này càng tế nhị và chu đáo, bây giờ trong giới trẻ cũng đang thịnh hành mặc Hán phục với mấy trang sức phục cổ này nọ.

"Anh Nhạc, cảm ơn anh, em thích lắm, nhưng có đắt lắm không anh? Anh có tốn nhiều tiền không?" Âu Dương Tuyết vui đến mức bật khóc, cô ta trực tiếp đứng dậy chạy đến ngồi cạnh Nhạc Đình, ôm lấy anh.

Nhạc Đình vỗ lưng cô.

Ấy vậy mà, cô chưa kịp cảm động xong thì đã nghe thấy Nhạc Đình nói: “Từ giờ trở đi, Tiểu Tuyết của chúng ta đã trở thành người lớn rồi, em gọi anh là anh trai, vậy khi em trưởng thành thì anh cũng phải bày tỏ thái độ chứ. Bộ trang sức này xem như của hồi môn anh tặng em, sau này nếu chồng em không đối xử tốt với em, cứ nói với anh một tiếng, anh Nhạc xử tên đó thay em."

Phụt, Hà Kiêu phun hết nửa ly nước ra ngoài.

Vẻ mặt mừng phát khóc của Âu Dung Tuyết sượng ngắt, môi run rẩy nói không nên lời.

Dần dần, niềm vui trên khuôn mặt cô gái lặn mất tăm, cô ta chỉ biết ôm món quà lặng lẽ rơi lệ.

“Anh gọi tài xế đến đưa em về nhé?” Hà Kiêu khẽ hỏi.

Âu Dương Tuyết đồng ý, Nhạc Đình vẫn ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi tài xế tới, Âu Dương Tuyết đứng lên, hai mắt sưng tấy, cắn môi run giọng nói: "Anh Nhạc, hôm nay cảm ơn anh, nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu."

Nhạc Đình thở dài: "Xin lỗi, nhớ chú ý an toàn."

Âu Dương Tuyết Phi nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Nhạc Đình và Hà Kiêu.

"Chúng ta trở lại đồn cảnh sát đi? Tối nay còn có nhiệm vụ."

"Ừ, đi thôi."