Trên sân thi đấu, Trương Triệu Hách tạm thời không biết được dụng ý tốt của huấn luyện viên. Từ trưa đến giờ, trong đầu cậu ta vẫn luôn nghĩ đến việc phải phân định cao thấp với Giang Nguyên, không ngờ rằng ở độ cao 1,8 mét, cậu ta đã phải đón nhận thất bại đầu tiên. Mặc dù trong cuộc thi buổi sáng, cậu ta cũng từng thất bại ở độ cao này nhưng tâm trạng lúc đó và tâm trạng lúc này đã hoàn toàn khác nhau.
Trương Triệu Hách không ngừng trấn an bản thân, muốn bản thân bình tĩnh lại. Có lẽ, chỉ có thể nói là có lẽ... Giang Nguyên cũng không thể vượt qua độ cao 1,8 mét ở lần nhảy đầu tiên sao?
Trên khán đài của hiện trường, các học viên của trại hè lúc này cũng trở nên đặc biệt căng thẳng.
"Chết tiệt, chuyện gì thế, ngay cả Trương Triệu Hách cũng thất bại rồi?"
"Ôi trời, bầu không khí bây giờ khiến người ta căng thẳng quá."
7 người thử nhảy độ cao 1,8 mét, đã có 6 người thất bại rồi... Trời ơi, nếu tôi ở trên sân, tôi chắc chắn cũng không nhảy qua được.
Bên cạnh sân thi đấu, Chu Vũ Ngang lúc này cũng nhíu mày, có hơi lo lắng nhìn về hướng Giang Nguyên đang đứng.
"Tệ quá, Nguyên Tử nhảy lần này khó lắm."
Nhưng Tô Tự ở bên cạnh sau khi nhìn về hướng Giang Nguyên đang đứng, rất chắc chắn nói: "Anh ấy có thể."
Chu Vũ Ngang nghe Tô Tự nói vậy không khỏi bật cười, giơ tay xoa đầu Tô Tự, lại thu tay về trước khi Tô Tự kịp nổi giận, cười nói: "Cậu tin tưởng Nguyên Tử thật đấy!"
Tô Tự mím môi, không nói gì, cậu chỉ tin vào trạng thái của Giang Nguyên mà mình nhìn thấy. Lúc này, Giang Nguyên vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh khi đứng trước vạch xuất phát, anh ta cởϊ áσ khoác và quần dài, trông có vẻ cường tráng hơn bình thường.
Lúc này, Giang Nguyên đứng trước vạch xuất phát, đã giơ tay phải ra hiệu với trọng tài chính rằng mình sắp bắt đầu thử nhảy, đồng hồ bấm giờ tại hiện trường bắt đầu đếm ngược 1 phút, người tính giờ vừa nhìn đồng hồ bấm giờ đếm giây, vừa nhìn Giang Nguyên đang nhắm mắt đứng trước vạch xuất phát, người tính giờ chỉ cảm thấy so với Giang Nguyên sắp bắt đầu thử nhảy, bản thân mình còn căng thẳng hơn mười phần.
Kim đồng hồ bấm giờ tích tắc trôi đi, mỗi tiếng tích tắc như giục giã vận động viên bắt đầu nhảy.
Trong quá trình thử nhảy trước đó, hầu như mọi vận động viên đều bắt đầu chạy đà khi thời gian chờ chưa đến mười mấy giây vì áp lực quá lớn nhưng Giang Nguyên trước mắt lại nhắm mắt lắng nghe tiếng đồng hồ bấm giờ trôi qua từng giây từng giây, cho đến khi người tính giờ tại hiện trường sắp giơ lá cờ vàng trong tay đại diện cho chỉ còn 15 giây cuối cùng, Giang Nguyên đứng trước vạch xuất phát mới đột nhiên mở mắt, bước ra bước chạy đà đầu tiên.
Một bước, hai bước, ba bước...
Giang Nguyên sử dụng chạy đà tám bước chuẩn, bốn bước đầu sải bước đầy đàn hồi nâng cao trọng tâm cơ thể, tiếp theo là chạy đà hình vòng cung sẽ bắt đầu nhanh chóng tập trung sức mạnh vào chân bật nhảy ở bước cuối cùng!
Tất cả sức mạnh đều tập trung vào bước đạp này.
Người đó mượn lực đạp đất chuyển từ lực ngang sang lực nâng, thân thể Giang Nguyên cũng trong nháy mắt này nhanh chóng bật lên không trung.
Chân phải của anh ta nhanh chóng vung lên phát huy lực đẩy, còn thân thể thì nhanh chóng xoay về phía xà ngang.
Trong nháy mắt này, ánh mắt của tất cả mọi người tại hiện trường đều tập trung vào bóng người đang ở giữa không trung này.
Nhảy lên, bật lên, xoay người, sau đó khi phần thân trên vượt qua xà ngang, hai vai hạ xuống, phần eo mượn lực hông kéo theo, phần thân dưới cũng vẽ ra một đường cong hoàn hảo vượt qua xà ngang.
Thật hoàn hảo...
Một cú nhảy không hề chạm vào xà ngang một chút nào!
Sạch sẽ, dứt khoát, một lần vượt qua xà ngang hoàn hảo!
Khi nhìn thấy Giang Nguyên vượt qua xà ngang hoàn hảo rơi xuống đệm mυ"ŧ lật người đứng dậy, cậu thiếu niên bình thường luôn giữ vẻ ôn hòa bình tĩnh này cũng hiếm khi nở nụ cười.
Anh ta quay đầu nhìn lại xà ngang, mỉm cười nhảy xuống đệm mυ"ŧ, trở về vị trí khu vực chuẩn bị thi đấu.
Như vậy, vòng thi nhảy đầu tiên ở độ cao 1,8 mét, chỉ có một mình Giang Nguyên thành công vượt qua xà ngang!
Trên khán đài của hiện trường, khu vực ghế ngồi của huấn luyện viên, những huấn luyện viên đến từ các đội tuyển và trường thể thao các tỉnh này lúc này nhìn thấy Giang Nguyên thì đều thèm thuồng không thôi.
Trái tim lớn như vậy, khả năng chống chịu áp lực như vậy!
Trong tình huống 6 vận động viên trước đó đều thử nhảy thất bại liên tiếp, Giang Nguyên chỉ mới thi vòng thi nhảy đầu tiên của mình, vậy mà có thể chịu đựng tất cả áp lực này để thực hiện cú nhảy hoàn hảo như vậy.
Nhìn Giang Nguyên thành công vượt qua xà ngang nhưng trông vẫn không hề kiêu ngạo hay nóng vội, Triệu Vĩ Bình thực sự rất hâm mộ, ông nói với Lưu Văn Kiện: "Huấn luyện viên Lưu, thật có phúc khí!"
Lúc này trên mặt Lưu Văn Kiện cũng tràn đầy nụ cười: "Đâu có đâu có, đều là may mắn cả."
Các huấn luyện viên cười mắng: "Đúng vậy, đội thể thao tỉnh S các anh lần này may mắn thật."
Nghe đánh giá này, dù là Lưu Văn Kiện hay Vương Trường An đều cười mà không nói gì - dù sao thì những gì các huấn luyện viên này nói đều là sự thật, đội thể thao tỉnh S của họ lần này thực sự rất may mắn.
***
Bên cạnh địa điểm chung kết nhảy cao tại hiện trường, Tưởng Nhược Huy sau khi nhìn thấy Giang Nguyên thành công vượt qua xà ngang một lần, cũng không khỏi hít một hơi lạnh: "Diệp Tử, sao tôi lại thấy Trương Triệu Hách lần này đi bộ đội rồi?"
Diệp Minh Hạo nhìn về phía Giang Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu: "Trương Triệu Hách vòng thi này khó mà thi đấu rồi, Giang Nguyên này thực sự rất mạnh."
Trên sân thi đấu, Giang Nguyên bị đánh giá là "Thực sự rất mạnh" bình tĩnh khoác chiếc áo khoác thể thao màu trắng lên người, cũng không có ý định mặc thêm quần dài, rõ ràng chỉ đơn giản là khoác áo khoác lên người để giảm tốc độ mất nhiệt của cơ thể.
Trên sân, sau khi Giang Nguyên thử nhảy thành công ở vòng này, những vận động viên thất bại trước đó đương nhiên càng thêm áp lực nhưng có lẽ cũng vì đã có một Giang Nguyên thử nhảy thành công nên trong vòng thử nhảy thứ hai mới, Vương Văn Dã ra sân đầu tiên cũng đã thành công vượt qua xà ngang ở vòng thử nhảy thứ hai.
Bóng ma thất bại liên tiếp trước đó dường như cuối cùng cũng tan biến. Trong số 5 vận động viên tiếp theo, có người thành công có người thất bại. Trương Triệu Hách cũng thành công vượt qua độ cao 1,8 mét ở vòng thử nhảy thứ hai nhưng sắc mặt của cậu ta rõ ràng không hề thoải mái.
Đến thời điểm này của cuộc thi, cuộc tranh tài thắng thua giữa Trương Triệu Hách và Giang Nguyên dường như Giang Nguyên tạm thời đang ở thế dẫn trước.
Nhanh chóng, 3 lượt thử nhảy ở độ cao 1,8 mét đã kết thúc. Chỉ có một vận động viên thử nhảy liên tiếp không thành công bị loại. 6 vận động viên còn lại đều mang theo thành tích vượt xà 1,8 mét bước vào lượt thử nhảy ở độ cao mới.
Sau khi vận động viên bị loại rời khỏi sân, trọng tài xà ngang tại hiện trường, theo hiệu ý của trọng tài chính, đã nâng độ cao xà ngang lên vị trí 1,85 mét. Rất nhanh, một lượt thi đấu mới lại bắt đầu.
Mà lượt này, có lẽ là chịu ảnh hưởng của sự kí©h thí©ɧ ở lượt trước, đến lượt Giang Nguyên ra sân, trong số 5 vận động viên trước đó chỉ có một người không vượt qua được xà. Tức là, nếu Giang Nguyên thất bại ở lần nhảy đầu tiên, thành tích của anh ta sẽ lập tức tụt lại phía sau 4 vận động viên đã vượt qua xà thành công.
Bên cạnh sân thi đấu, Chu Vũ Ngang nhìn tình hình trên sân, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nguyên Tử sao lại xui xẻo thế, sao toàn gặp phải tình huống cực đoan vậy?"
Tô Tự nhìn tình hình trước mắt lại rất bình tĩnh: "Đây chính là thi đấu."
Đúng vậy, đây chính là thi đấu, cho nên bất kỳ tình huống cực đoan nào cũng có thể xảy ra trên sân thi đấu. Khi gặp phải tình huống cực đoan như vậy, chính là lúc kiểm tra khả năng chịu áp lực và tâm lý của bản thân các vận động viên có mặt tại sân.
Đứng trước vạch chạy đà, Giang Nguyên lần này dường như vẫn giữ nguyên trạng thái nhất quán của mình. Khi nhân viên tính giờ tại hiện trường vung lá cờ vàng trong tay, cũng là lúc ạm ta bắt đầu chạy đà từ vạch chạy đà.
Dưới sự chú ý của toàn bộ khán giả, nhịp độ bước chân của anh ta vẫn luôn duy trì như cũ. Khi chân bật nhảy của cậu dùng toàn lực đạp xuống mặt đất trước xà ngang, sức bật thẳng đứng mạnh mẽ một lần nữa đưa anh ta lên không trung. Nhờ đó, cậu dưới ánh nắng rực rỡ của buổi chiều, một lần nữa vẽ nên một đường cong vượt xà gần như hoàn hảo giữa không trung.
Khi anh ta đáp xuống đệm mυ"ŧ và lật người đứng dậy, dưới tiếng reo hò và vỗ tay của khán giả tại hiện trường cùng ánh mắt căng thẳng và áp lực của các vận động viên, trọng tài chính tại hiện trường cũng viết một dòng thông tin ghi chép thành tích mới vào sổ ghi chép thành tích của mình——
[Trại hè đội thể thao tỉnh S - Giang Nguyên, độ cao 1,85 mét, vượt xà một lần.]
Trên sân thi đấu, Giang Nguyên sau khi vượt qua xà ngang thành công đã cười vẫy tay về phía Tô Tự và Chu Vũ Ngang. Chu Vũ Ngang cũng vẫy tay với Giang Nguyên, vừa ra hiệu động viên, vừa quay đầu hỏi Tô Tự bên cạnh.
"Tiểu Tự, trạng thái của Nguyên Tử hôm nay không tệ nhỉ, cậu nghĩ hôm nay Nguyên Tử có thể nhảy cao bao nhiêu?"
Tô Tự nhìn dáng vẻ vui vẻ của Giang Nguyên trên sân thi đấu, nghiêm túc nói: "Rất cao."
Chu Vũ Ngang sửng sốt, rất cao? Đây là câu trả lời gì vậy?
Tô Tự suy nghĩ một chút, lại đáp: "Rất cao, sẽ vượt qua một mét chín, hai mét, vượt qua bất kỳ độ cao nào mà anh ấy từng nhảy qua trước đây."
Nhìn Giang Nguyên trên sân thi đấu đang mặc lại áo khoác, Tô Tự từng chữ từng chữ nói: "Anhu ấy muốn thắng."
Không phải tùy tiện thắng trong cuộc thi, mà là muốn thắng bằng hết khả năng của mình, tiến tới đỉnh cao hơn, vượt qua độ cao mà trước đây anh ấy chưa từng vượt qua.
Thực ra Tô Tự có thể nhận ra rằng, trước hôm nay, Giang Nguyên vẫn luôn giữ thái độ không quan trọng đối với các cuộc thi. Anh ấy không ghét luyện tập và thi đấu nhưng lại không quá chấp nhất vào thắng thua, hoặc có thể là... tính cách ôn hòa bình tĩnh và tâm lý quá ổn định của Giang Nguyên khiến chính anh ấy cũng không thể phát hiện ra sự khao khát và mong đợi chiến thắng trong lòng mình.
Nhưng hôm nay thì khác, Tô Tự có thể cảm nhận được rằng, Giang Nguyên đã có cảm giác khác trước đối với chiến thắng.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt cố chấp thường ngày ốm yếu của Tô Tự xuất hiện một chút biểu cảm mong đợi khác với trước đây——cậu thích cảm giác theo đuổi chiến thắng, vượt qua quá khứ và rất rõ ràng, trên sân thi đấu chung kết hôm nay, Giang Nguyên cũng đã bắt đầu vì cảm giác này mà bắt đầu thử thách bản thân.
Bây giờ cậu rất mong đợi, mong đợi được nhìn thấy một Giang Nguyên hoàn toàn khác với trước đây.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Tô Tự càng nghiêm túc nhìn về phía sân thi đấu chung kết nhảy cao——cậu đang chờ đợi Giang Nguyên vượt qua bản thân và chiến đấu tiếp theo.
Đứng bên cạnh Tô Tự, Chu Vũ Ngang nghi hoặc nhìn Tô Tự, rồi lại nhìn Giang Nguyên trên sân thi đấu vừa mặc lại áo khoác vừa ngồi vào vị trí khu vực chuẩn bị thi đấu. Cậu ta cảm thấy có chút tò mò—— Nguyên Tử muốn thắng sao? Tuyệt thật, sao cậu ta không nhận ra nhỉ?
Nhưng Tô Tự đã nói vậy thì tạm thời cậu tin vậy.
Chu Vũ Ngang lại bắt đầu lải nhải bên cạnh Tô Tự: "Vậy cậu nghĩ Trương Triệu Hách có thể nhảy được bao nhiêu?"
Nghe vậy, Tô Tự liếc nhìn Chu Vũ Ngang, sau đó bình tĩnh nói ra 4 chữ: "Tôi cũng không biết."
Chu Vũ Ngang:???
Tiểu tổ tông của bọn họ thiên vị rõ ràng như vậy sao?
Mặc dù Tô Tự không để ý đến cậu ta nhưng Chu Vũ Ngang lại không mấy để tâm, cậu ta vẫn tiếp tục nói bên cạnh: "Cũng không biết lát nữa có mấy người có thể tranh đến cùng với Nguyên Tử."
Chu Vũ Ngang vốn không mong đợi Tô Tự sẽ trả lời câu hỏi này của cậu, kết quả là Tô Tự đang nhìn chằm chằm về phía sân thi đấu đột nhiên nói ra hai cái tên: "Vương Văn Dã, Trương Triệu Hách."
Chu Vũ Ngang sửng sốt, tò mò nói: "Tiểu Tự, cậu còn xem cái này sao? Tại sao lại là hai người này?"
Lúc này trên sân thi đấu, theo sau cú nhảy thử thành công ở độ cao 1,85 mét của Giang Nguyên thì vòng nhảy thử thứ hai ở độ cao 1,85 mét cũng đã kết thúc. Ở độ cao này, vận động viên duy nhất không vượt qua được xà ngang ở vòng nhảy thử thứ nhất cũng đã vượt qua xà ngang ở vòng nhảy thử thứ hai.
Không giống như tình huống liên tục có vận động viên bị loại ở một vài độ cao trước đó, đến độ cao 1,85 mét này, lần này lại không có ai bị loại.
Điều này cho thấy, 6 vận động viên còn lại trên sân đều có nền tảng và thực lực cá nhân rất vững chắc. Ít nhất là từ góc nhìn của Chu Vũ Ngang, ngoài việc biết Trương Triệu Hách rất mạnh, cậu ta không thấy có vận động viên nào có thể cùng Giang Nguyên tranh đến cùng để giành chiến thắng.
Kết quả là Tô Tự lại đưa ra một cái tên khác ngoài Trương Triệu Hách——Vương Văn Dã.
Thấy Tô Tự không trả lời, Chu Vũ Ngang lại thấu đến bên cậu tiếp tục lải nhải: "Nào nào nào, Tiểu Tự, cậu không nói cho tôi biết sao?"
Có lẽ Tô Tự cảm thấy Chu Vũ Ngang thực sự hơi phiền. Cậu quay đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó trực tiếp quay đầu chỉ về phía sân thi đấu.
Lúc này, theo hiệu lệnh của trọng tài chính, xà ngang trên sân thi đấu đã được nâng từ độ cao 1,85 mét lên độ cao 1,89 mét. Biên độ tăng của xà ngang đã giảm đi 1cm. Điều này cũng là do trọng tài chính căn cứ vào tình hình thi đấu hiện tại, cho rằng xà ngang hiện tại đã dần đạt đến giới hạn khả năng của hầu hết các vận động viên trên sân, do đó biên độ tăng của xà ngang cũng bắt đầu giảm.
Sau khi trọng tài xà ngang đặt và đo độ cao xà ngang, tại vạch xuất phát của hiện trường, vận động viên số 1 của trận chung kết Vương Văn Dã đã đứng trước vạch xuất phát, đang chờ vòng nhảy thử mới bắt đầu.
Tô Tự chỉ tay về phía Vương Văn Dã đang giơ tay ra hiệu mình đã sẵn sàng.
Chu Vũ Ngang có chút nghi hoặc nhìn Vương Văn Dã trước vạch xuất phát nhưng không thấy có gì đặc biệt. Tô Tự nghiêng đầu nhìn cậu ta, có lẽ không muốn nghe Chu Vũ Ngang tiếp tục lải nhải nên mím môi buồn bã giải thích: "Vương Văn Dã, trạng thái của cậu ấy rất thoải mái. Ngoài Vương Văn Dã và Trương Triệu Hách, trạng thái của các vận động viên còn lại ngày càng căng thẳng, cơ thể cũng bắt đầu cứng lại, độ đàn hồi của cơ thể cũng bắt đầu giảm."
Đối với môn nhảy cao này, ngoài sức mạnh bùng nổ, khả năng nhảy thì sự linh hoạt của cơ thể vận động viên cũng là một tố chất cơ bản liên quan mật thiết đến thành tích nhảy cuối cùng.
Sự tồn tại của hai chữ "linh hoạt" vốn dĩ có liên quan đến sự thư giãn của trạng thái tâm lý. Một khi trạng thái tâm lý của vận động viên quá căng thẳng thì sự phát huy về mặt linh hoạt cá nhân chắc chắn sẽ bị suy yếu.
"Xét về trạng thái tâm lý, trạng thái cá nhân, điều kiện tố chất cơ bản của vận động viên thì những người có cơ hội cạnh tranh đến cùng với anh Nguyên chính là Vương Văn Dã, Trương Triệu Hách."
Tô Tự chậm rãi giải thích từng chữ một, biểu cảm trên mặt vẫn uể oải trông có vẻ buồn chán nhưng vẫn đưa ra phán đoán cuối cùng của mình: "Xét về trạng thái tâm lý hiện tại, Vương Văn Dã thoải mái và linh hoạt hơn Trương Triệu Hách nhưng xét về năng lực cá nhân, Trương Triệu Hách mạnh hơn Vương Văn Dã."
Chu Vũ Ngang nghe Tô Tự giải thích, cậu ta nghe mà ngây người ra. Nói thật, mặc dù đều là các bộ môn điền kinh nhưng hiểu biết của Chu Vũ Ngang về bộ môn nhảy cao này thực sự rất hạn chế, về cơ bản chỉ giới hạn ở mức độ biết các quy tắc cơ bản. Cậu ta không hiểu nhiều về việc nhảy cao cần phải trải qua những bài huấn luyện nào và cần những điều kiện cơ thể nào.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Tô Tự, Chu Vũ Ngang hỏi tiếp: "Vậy Tiểu Tự, ý cậu là? Trong hai người Vương Văn Dã và Trương Triệu Hách này, ai có thể thắng?."
Tô Tự mím môi, thốt ra bốn chữ: "Tôi cũng không biết."
Chu Vũ Ngang:...
Khụ, đúng là cậu ta hơi làm khó cậu rồi, thi đấu mà, ai thắng ai thua, làm sao có thể thực sự dự đoán được? Nhưng cậu ta vẫn có phần tò mò: "Này, Tiểu Tự, trước đây không phải sức khỏe cậu không tốt, không tập luyện các môn thể thao sao? Sao cậu lại biết nhiều như vậy?."
Tô Tự nghe thấy câu hỏi này, dùng vẻ mặt im lặng nhìn cậu ta hơn mười giây, cuối cùng nói: "Cậu cũng nên biết."
Chu Vũ Ngang:???
Tô Tự: "Bài giảng của huấn luyện viên Bùi Định Sơn, cậu cũng có mặt."
Chu Vũ Ngang:...