- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 22.1
Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
Chương 22.1
Một lần xuất phát lỗi của Phương Lâm Sâm khiến cho vòng loại sắp sửa xuất phát lần thứ hai này không còn được mọi người đánh giá cao nữa. Ngay cả nhóm vận động viên thứ ba cũng đang thi đấu trên sân, gần như ai nấy đều sắc mặt đăm chiêu.
Đặc biệt là Lê Ân Tu ở đường chạy thứ ba. Với tư cách là vận động viên ở đường chạy bên cạnh Phương Lâm Sâm, trong lần xuất phát đầu tiên vừa rồi, Lê Ân Tu đã bị Phương Lâm Sâm ảnh hưởng suýt thì cũng xuất phát lỗi. Mặc dù cuối cùng anh ta đã kiềm chế được bản thân nhưng trong lần xuất phát đầu tiên, tốc độ phản ứng của anh ta rõ ràng đã bị ảnh hưởng. Anh ta là người có tốc độ phản ứng chậm nhất trong giai đoạn xuất phát.
Mặc dù lần xuất phát đầu tiên đã bị hủy bỏ vì Phương Lâm Sâm xuất phát lỗi nhưng ngay sau đó sẽ bắt đầu lượt chạy lại lần thứ hai. Lê Ân Tu hiểu rõ trong lòng rằng trạng thái của mình lúc này vẫn đang bị Phương Lâm Sâm ảnh hưởng, không thể nhanh chóng hồi phục lại được.
Nhận thức rõ ràng về bản thân như vậy khiến Lê Ân Tu cảm thấy hơi khó chịu. Tuy nhiên, anh ta nhìn những vận động viên khác cùng nhóm, rồi miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm - mặc dù trạng thái của anh ta không hồi phục lại được nhưng những người khác cũng không khá hơn là bao.
Sau khi miễn cưỡng tự an ủi mình bằng suy nghĩ như vậy, Lê Ân Tu cũng quay trở lại phía sau giá xuất phát của mình và bắt đầu chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.
Nhưng cùng lúc đó, Chương Bình ở đường chạy thứ sáu lại không có suy nghĩ lạc quan như Lê Ân Tu. Lúc này, cậu ta cũng hơi bực bội. Tuy nhiên, trong lúc bực bội, anh ta vô tình nhận ra rằng Tô Tự ở bên tay trái mình từ đầu đến cuối trạng thái và cảm xúc đều không có biến động lớn. Hay nói cách khác, Tô Tự ở đường chạy thứ năm từ đầu đến cuối đều duy trì sự tập trung vào cuộc thi. Ngay cả khi đã bị gián đoạn một lần xuất phát nhưng anh ta chỉ quay đầu nhìn Phương Lâm Sâm, rồi quay lại giá xuất phát, hoạt động cơ thể một lần nữa và chờ đợi hiệu lệnh mới.
Sức tập trung đáng sợ.
Chương Bình ngẩng đầu nhìn dữ liệu thời gian phản ứng xuất phát của Tô Tự ở vòng trước trên màn hình điện tử tại hiện trường. Nếu cậu ta chạy với tốc độ phản ứng xuất phát này ở lần xuất phát đầu tiên nhưng lại phải chạy lại vì đối thủ xuất phát lỗi thì bây giờ anh ta chắc chắn đang bực bội phàn nàn vì lần xuất phát trước bị hủy bỏ. Nhưng Tô Tự này từ đầu đến cuối chỉ nhìn màn hình điện tử một cái rồi không để ý nữa.
Lại nhìn Tô Tự một lần nữa, Chương Bình khó chịu quay đầu đi. Trong lần xuất phát đầu tiên vừa rồi, tốc độ phản ứng xuất phát của anh ta cũng không chậm, cậu ta hoàn toàn không chắc chắn rằng mình có thể chạy lại thành tích đó trong lần xuất phát thứ hai hay không.
Chỉ là sau khi nhìn thấy trạng thái tập trung của Tô Tự lúc này, Chương Bình cố gắng hít thở sâu để điều chỉnh nhịp độ trạng thái của mình. Cậu ta cần phải bình tĩnh lại, cho dù không thể tập trung như Tô Tự thì ít nhất cũng không thể mất tập trung nữa.
Khi các vận động viên trở lại giá xuất phát, trọng tài tại hiện trường đợi một lát rồi ra lệnh "Vào vị trí" cho một vòng mới. Trạng thái của 7 vận động viên còn lại trên đường chạy đều khác nhau nhưng đối với Tô Tự ở đường chạy thứ năm, lần xuất phát này không có gì khác biệt so với các lần xuất phát khác.
Đối với Tô Tự lúc này, đối thủ bên cạnh mạnh hay yếu, có phạm lỗi hay không, thậm chí còn không bằng một chuỗi số trên màn hình điện tử tại hiện trường. Sự chú ý của cậu luôn ở bảng xếp hạng thành tích của các vận động viên hiện tại được hiển thị trên màn hình điện tử tại hiện trường.
Nếu cậu muốn vào chung kết vào buổi chiều thì vòng loại trước mắt này cậu không chỉ không được thua, mà còn phải chạy với thành tích tốt hơn bất kỳ lần thi đấu nào trước đây. Vừa rồi, khi dữ liệu phản ứng thời gian xuất phát xuất hiện, cậu cũng đã nhìn thoáng qua dữ liệu phản ứng trên màn hình điện tử nhưng không giống như sự bực bội và tiếc nuối mà mọi người đoán, cậu chỉ mím môi rồi trong lòng nhắc nhở bản thân phải tập trung.
Tô Tự hiểu rõ rằng, so với sức mạnh, sức bùng nổ của các vận động viên khác, cậu không có chút lợi thế nào. cậu có thể làm chính là phát huy tối đa lợi thế hiện tại của mình. Nhanh hơn một chút, cậu cần tập trung hơn nữa, đưa ra phản ứng nhanh hơn!
Khi trọng tài tại hiện trường một lần nữa ra lệnh "Chuẩn bị", toàn bộ sân vận động trở nên im lặng như tờ. Các học viên trên khán đài đều căng thẳng im lặng, sợ rằng tiếng nói của mình sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc thi của những vận động viên trên sân, khiến cho lần xuất phát này của các vận động viên lại bị ảnh hưởng.
Trên chỗ ngồi của các huấn luyện viên, các huấn luyện viên trưởng đến từ các đội tuyển tỉnh, trường thể thao khác nhau cũng lần lượt hướng ánh mắt về sân thi đấu trước mắt. Mặc dù họ đều mặc định rằng lần xuất phát thứ hai của nhóm này rất khó có vận động viên nào có thể đưa ra thành tích tốt nhưng đối với họ, màn thể hiện của những tuyển thủ trẻ này trong lần xuất phát thứ hai sau khi gặp phải tình huống xuất phát lỗi cũng rất đáng được quan tâm. Sự quan tâm này không nằm ở màn thể hiện cụ thể của các vận động viên ở vòng thứ hai, mà là liệu các vận động viên có thể ổn định lại tâm lý sau khi gặp phải thất bại hay không.
"Sắp bắt đầu rồi."
Có huấn luyện viên nói một câu như vậy, sau đó tiếng "Chuẩn bị" trên sân thi đấu vang lên, tiếp theo là một tiếng "Bùm" - súng lệnh nổ, vòng chạy thứ hai của vòng loại thứ ba này chính thức bắt đầu!
Ngay từ khoảnh khắc tiếng súng lệnh vang lên, một cuộc tranh tài 100 mét lại diễn ra trên sân thi đấu.
Nhưng không giống như phản ứng xuất phát của các vận động viên ở vòng trước đều rất nhanh, giống như những gì các huấn luyện viên này dự đoán, vì Phương Lâm Sâm xuất phát lỗi ở vòng trước nên trong cuộc thi ở vòng này, phản ứng xuất phát của không ít vận động viên đều chậm lại rõ rệt. Trong đó, vận động viên có tốc độ phản ứng xuất phát chậm nhất chính là Phương Lâm Sâm ở đường chạy thứ tư.
Vì xuất phát lỗi ở vòng trước, trạng thái của Phương Lâm Sâm gần như hoàn toàn sụp đổ. Không chỉ phản ứng xuất phát, mà ngay cả sức mạnh bùng nổ ở giai đoạn xuất phát và sự kết nối của quá trình tăng tốc xuất phát đều xuất hiện trạng thái không đúng rõ rệt.
Các huấn luyện viên trên khán đài có chú ý đến cảnh này, đều nhíu mày, lắc đầu rồi chuyển sự chú ý sang những vận động viên khác.
"Lê Ân Tu không tệ, lần xuất phát thứ hai vẫn duy trì được phong độ."
"Đường chạy thứ sáu là đội nào? Trông có vẻ cũng ổn."
Các huấn luyện viên vừa xem màn thể hiện của các vận động viên trên đường chạy, vừa trò chuyện đơn giản với bạn bè bên cạnh. Trong số đó, có một huấn luyện viên vô tình nhìn thấy Tô Tự, sau khi sửng sốt một lúc thì gần như ngay lập tức mở to mắt.
Bên cạnh đó, có những huấn luyện viên khác cũng bị phản ứng của họ thu hút sự tò mò nhưng chưa kịp hỏi có chuyện gì thì tất cả các huấn luyện viên có mặt tại hiện trường đều bắt đầu bị bóng người ở đường chạy thứ năm trên sân thi đấu thu hút.
"Người này... Tô Tự của đội thể thao tỉnh S?!"
Chỉ thấy trên sân thi đấu lúc này, không biết từ lúc nào, Tô Tự đã chiếm vị trí dẫn đầu, cùng với Lê Ân Tu ở đường chạy thứ ba gần như không phân thắng bại.
Chương Bình ở đường chạy thứ sáu từ trước khi xuất phát đã tự nhắc nhở mình cần phải tập trung vào cuộc thi nhưng sau khi nhận ra bóng người bên tay trái của mình nhanh chóng áp sát và vượt qua mình sau khi xuất phát, sự chú ý của Chương Bình không tránh khỏi bị xáo trộn trong chốc lát vì sự xuất hiện của Tô Tự. Chính khoảnh khắc xáo trộn này đã phá vỡ nhịp độ chung vốn dĩ vẫn duy trì khá tốt của cậu ta.
Ở đường chạy thứ năm, Tô Tự không biết sự xuất hiện của mình đã gây ảnh hưởng như thế nào đến Chương Bình.
Nếu có người quen biết cậu có thể nhìn thấy anh đang chạy trên đường chạy vào lúc này, chắc chắn sẽ cảm thấy ngạc nhiên vì màn thể hiện của cậu - chàng trai thường ngày lúc nào cũng lạnh lùng trông có vẻ ốm yếu nhưng khi bước lên sân thi đấu, trong mắt anh lại lóe lên một tia sáng rực rỡ và kiên định.
Cậu thích thi đấu.
Trong một khoảnh khắc chạy, trong đầu Tô Tự lóe lên một suy nghĩ như vậy, hoàn toàn không liên quan đến cuộc thi trước mắt. Cậu thích cảm giác chạy trên đường đua như thế này, dốc hết sức lực của mình để tiến về phía trước vì khả năng của từng 0,1 giây.
Vì vậy, cậu sẵn sàng bỏ ra nhiều nỗ lực, sẵn sàng thử nghiệm cuộc sống và con đường mà trước đây chưa từng thử.
Suy nghĩ này âm thầm bén rễ và nảy mầm trong đầu Tô Tự.
Sau đó, cậu mang theo sự kiên định và niềm tin như vậy hướng về đích trước mắt và bắt đầu chạy từng bước một.
Ngay từ khi tiếng súng lệnh vang lên, chân trái của cậu đã đạp vào bàn đạp xuất phát, chân phải nhanh chóng theo sau, đưa ra ngoài. Nhờ vào lực bùng nổ của chân trái đạp vào bàn đạp xuất phát và lực vung tay nhanh chóng của hai tay, cơ thể cậu, bước chân của cậu đều tận dụng tối đa lực phản hồi mà lực đạp đất mang lại cho cơ thể mình trong thời gian tiếp xúc với mặt đất có hạn.
Sức mạnh bùng nổ và sức mạnh của ậu thực sự không bằng những đối thủ kia nhưng nếu xét về năng khiếu bẩm sinh về hiệu quả sử dụng sức mạnh của cơ thể thì không ai trong số những người có mặt tại đây có thể sánh được với cậu.
—— Đây là một năng khiếu cực kỳ đáng sợ.
Tô Tự không biết năng khiếu này của mình có thực sự đáng sợ hay không, cậu chỉ dựa vào bản năng của mình và sự hướng dẫn của Bùi Định Sơn để tận dụng tối đa mọi sức mạnh có thể tận dụng.
Vì các mặt khác không bằng các đối thủ khác, vậy thì hãy thể hiện tối đa lợi thế của mình.
Lúc này, các huấn luyện viên trên khán đài đã bị màn thể hiện của Tô Tự thu hút. Sau khi thấy tốc độ của Tô Tự, một huấn luyện viên đã phản ứng trước: "... Bước chân nhanh thật!"
Cũng là chạy 100 mét, các vận động viên không chỉ có sự khác biệt về năng khiếu về sức mạnh bùng nổ, sức mạnh mà còn có năng khiếu khác nhau về sải chân và tần số bước chân của mỗi bước chạy. Có vận động viên có sải chân cực lớn, được gọi là vận động viên kiểu sải chân, có vận động viên thì so với sải chân, có lợi thế hơn về tần số bước chân (số lần chân chạm đất khi chạy trong một phút).
Trên thực tế, Tô Tự là một trong những vận động viên có chiều cao và thể hình nhỏ nhất trên sân thi đấu hiện tại. Cậu là vận động viên kiểu tần số bước chân đã tương đối rõ ràng và lợi thế lớn hơn của cậu nằm ở chỗ sải chân bẩm sinh của cậu không nhỏ. Sải chân lớn và khả năng tần số bước chân nhanh kết hợp với nhau, cộng với việc cậu sử dụng hiệu quả sức mạnh của mỗi bước đạp đất khi chạy.
Những tố chất này cuối cùng kết hợp lại với nhau, tạo thành một bức tường năng khiếu mà các vận động viên khác không thể vượt qua đối với Tô Tự.
Những khả năng mà các vận động viên khác cần phải thông qua quá trình luyện tập lặp đi lặp lại mới có thể dần nâng cao nhưng đối với Tô Tự lại là một điều tự nhiên. Có lẽ các vận động viên khác cũng có những năng khiếu đặc biệt nổi trội như vậy nhưng trường hợp nhiều năng khiếu trên cơ thể Tô Tự có thể kết hợp và phù hợp hoàn hảo như vậy, thực sự chỉ có thể nói là ông trời thực sự ưu ái cậu.
Rõ ràng là trên khán đài cũng có huấn luyện viên phát hiện ra những biểu hiện năng khiếu này của Tô Tự, Triệu Vĩ Bình của đội thể thao tỉnh G là người phát hiện ra sớm nhất. Khi nhìn thấy Tô Tự chạy qua nửa chặng đường, khuôn mặt ông đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Và ngay sau đó, khi cuộc thi bước vào nửa chặng đường sau, vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Triệu Vĩ Bình càng không thể ngănlại.
Lý do không có gì khác, những huấn luyện viên có mặt tại đây vốn cho rằng màn thể hiện của Tô Tự trong nửa chặng đường đầu đã đủ gây kinh ngạc nhưng khi cuộc thi bước vào nửa chặng đường sau, những huấn luyện viên này mới phát hiện ra rằng sự ngạc nhiên thực sự mà Tô Tự mang lại cho họ vẫn còn ở nửa chặng đường sau.
"Thể lực của cậu ấy..."
Một huấn luyện viên kinh ngạc nói: "Tôi vốn tưởng rằng Tô Tự này trông có vẻ sức khỏe không tốt, cho dù giai đoạn đầu có tốt thì cũng chỉ là một vận động viên kiểu giai đoạn đầu..."
"Cậu ấy là kiểu giai đoạn sau ư?!"
"Nhưng màn thể hiện giai đoạn đầu của đứa trẻ này thực tế cũng không tệ, nếu không phải sức mạnh bùng nổ và sức mạnh kém thì giai đoạn bùng nổ xuất phát của cậu ấy đáng lẽ phải tốt hơn."
Triệu Vĩ Bình ngẩn người, nói: "Tô Tự này là vận động viên hiếm hoi có thể kết hợp cả giai đoạn trước và giai đoạn sau, tất nhiên, hiện tại giai đoạn sau mạnh hơn một chút nhưng chỉ cần bù đắp được sức mạnh bùng nổ và sức mạnh kém của giai đoạn trước thì cả giai đoạn trước và giai đoạn sau của cậu ấy đều không có điểm yếu."
...
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 22.1