Trận đấu hôm nay được tổ chức tại sân vận động tiêu chuẩn lớn nhất trong căn cứ điền kinh của đội thể thao tỉnh S, tại hiện trường có bố trí chỗ ngồi cho khán giả, những chỗ ngồi này lúc này lác đác những học viên trại hè đến xem thi đấu nhưng chỉ hơn trăm học viên căn bản không thể lấp đầy khán đài rộng lớn này.
"Nhìn từ vị trí này, toàn bộ sân điền kinh rộng quá!"
"Tuyệt thật, nhìn từ vị trí này xem thi đấu, cảm thấy hồi hộp quá!"
"Không biết mấy anh lớn trong trại hè của chúng ta có thể đạt được vị trí gì trong cuộc thi hôm nay nhỉ?"
"Thôi, tôi nghe người ta nói, thành tích của trại hè chúng ta so với các tuyển thủ nhóm thiếu niên của các đội tỉnh này căn bản không là gì cả, đặc biệt là chạy nước rút, tám phần mười là không vào nổi trận chung kết."
Những học viên này ngồi trên chỗ ngồi dành cho khán giả, người nói một câu, người nói một câu, có người mong đợi, cũng có người hồi hộp, tất nhiên, cũng có người vì "trạng thái không tốt" nên dứt khoát không đến xem thi đấu - ví dụ như Từ Tử Kỳ vốn không coi trọng Tô Tự.
Những học viên này vừa trò chuyện vừa không tránh khỏi nhắc đến Tô Tự.
"Dù sao thì tôi vẫn thấy thật kỳ diệu, cuối cùng thì cuộc thi thử nghiệm bế mạc trại hè, quán quân chạy 100 mét nam lại là Tô Tự."
"Đúng vậy, mặc dù mọi người đều nói rằng tám phần mười học viên trại hè của chúng ta thậm chí không vào được trận chung kết nhưng tôi cảm thấy Tô Tự này có chút gì đó kỳ diệu - biết đâu được nhỉ?"
Trong lúc mọi người đang nhàn rỗi trò chuyện thì thực tế cuộc thi tại hiện trường đã sớm bắt đầu.
Trong tất cả các nội dung đơn, nội dung đầu tiên bắt đầu là vòng loại nhảy xa, Giang Nguyên với tư cách là "vận động viên biên chế tạm thời" của đội thể thao tỉnh S, cũng đã khởi động từ sớm, theo chân các vận động viên của đội thể thao tỉnh S đến khu vực chuẩn bị nhảy xa để chờ bắt đầu thử nhảy chính thức.
Nếu như trong hơn một tháng qua, Tô Tự và Chu Vũ Ngang là trọng điểm chú ý và đề phòng của các tuyển thủ chạy nước rút nhóm thiếu niên của đội thể thao tỉnh S thì Giang Nguyên chính là cơn ác mộng của các tuyển thủ nhóm nhảy xa và nhảy cao.
Những ngày này, các tuyển thủ nhóm nhảy xa này đã sắp bị Giang Nguyên làm cho mất hết tính nết rồi, hỏi thì ai hiểu được chứ? Một tuyển thủ chưa từng được đào tạo bài bản, dưới sự chỉ bảo của Lưu Văn Kiện, nhẹ nhàng vượt qua vạch 7 mét.
Ông Lưu còn chê Giang Nguyên thiếu ý chí chiến thắng, muốn để họ đi kí©h thí©ɧ Giang Nguyên.
...
Nếu không phải ông Lưu là huấn luyện viên kỳ cựu của đội thể thao tỉnh thì họ đều muốn nhảy dựng lên chửi người rồi - cuối cùng là ai kí©h thí©ɧ ai vậy?! Với trình độ của Giang Nguyên, dùng họ để kí©h thí©ɧ anh ta sao? Ông muốn dùng Giang Nguyên để kí©h thí©ɧ chúng tôi phải không!
Bây giờ, sau hơn một tháng "rèn luyện", tâm lý của những tuyển thủ này đã rất bình tĩnh.
Nhìn những tuyển thủ tham gia thi đấu của các đội tỉnh khác có mặt tại hiện trường, hai tuyển thủ nhảy xa trẻ tuổi của đội thiếu niên tỉnh S thầm nghĩ - mấy ní ơi, chúng tôi đã được rèn luyện rồi, hôm nay đến lượt các bạn bị rèn luyện rồi!
Những tuyển thủ của các đội tỉnh khác cũng đang chờ bắt đầu thử nhảy xung quanh không hiểu sao, luôn cảm thấy hai tuyển thủ chủ nhà của đội thể thao tỉnh S nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tại hiện trường, đều ở lại vị trí khu vực chờ, chuẩn bị lên sân bất cứ lúc nào khi nhân viên gọi đến.
Trên hàng ghế huấn luyện viên của khán đài, khi cuộc thi nhảy xa, nội dung đầu tiên của toàn bộ cuộc thi bắt đầu, ánh mắt của các huấn luyện viên cũng dần chuyển hướng về phía bắt đầu cuộc thi.
Người đầu tiên ra sân thực hiện cú nhảy đầu tiên là tuyển thủ trẻ Mạnh Uân đến từ đội thể thao tỉnh G, tuyển thủ trẻ này có thực lực không tệ, được coi là một trong những tuyển thủ xuất sắc nhất của đội nhảy xa tỉnh G, thành tích cá nhân tốt nhất là 7,18 mét, đã gần đạt đến trình độ của vận động viên quốc gia hạng nhất.
Các huấn luyện viên của các đội tỉnh trên khán đài thấy Mạnh Uân ra sân cũng trò chuyện đôi câu.
"Thứ tự ra sân của Mạnh Uân này có vẻ hơi sớm."
"Đúng vậy, cú nhảy đầu tiên của toàn bộ cuộc thi, thậm chí còn chưa khởi động nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là lần thử nhảy đầu tiên, vẫn còn hai lần thử nhảy nữa, với thực lực của Mạnh Uân này thì việc vào vòng chung kết không thành vấn đề."
Là huấn luyện viên trưởng của tỉnh G, Triệu Vĩ Bình cũng tương đối hiểu rõ về Mạnh Uân, mặc dù Mạnh Uân là người đầu tiên ra sân nhưng Triệu Vĩ Bình cũng không cảm thấy không yên tâm về anh ta.
Quả nhiên, cú nhảy đầu tiên của Mạnh Uân đã đạt thành tích tốt 6,86 mét (tốc độ gió 0,7 mét/giây), các huấn luyện viên có mặt đều vỗ tay tán thưởng.
"Mạnh Uân này, không tệ!"
"Cú nhảy đầu tiên mở màn đã có thể đạt 6,86 mét, xem như là khóa chắc vị trí đầu tiên của vòng loại rồi phải không?"
Thông thường, ở độ tuổi U16 này, nếu có thể nhảy được thành tích 6,86 mét, nếu đây là trận chung kết thì Mạnh Uân thậm chí có thể nói là đã khóa chắc huy chương vàng rồi.
Trên sân, Mạnh Uân rõ ràng rất hài lòng với thành tích của cú nhảy này, sau khi đứng dậy khỏi hố cát, anh ta nắm chặt hai tay vung vẩy, trên mặt nở nụ cười vui mừng kiêu ngạo.
Thật khéo, sau Mạnh Uân, người thử nhảy thứ hai chính là Giang Nguyên đã giành được "vé đặc cách" ở đội tỉnh S.
Đối với Giang Nguyên, huấn luyện và thi đấu vốn không có mục tiêu gì đặc biệt nhưng hai ngày trước, sau khi chứng kiến Tô Tự trong cuộc thi đã dốc hết sức để chạy nước rút, trong lòng anh ta cũng đột nhiên có một cảm giác xúc động khác lạ đối với cuộc thi.
Anh ta cũng muốn thử xem, trong cuộc thi, nghiêm túc hơn để giành chiến thắng một chút... Cảm giác này cuối cùng sẽ như thế nào.
Trong vòng loại vừa rồi, Mạnh Uân là người đầu tiên ra sân thử nhảy đã rõ ràng nâng cao sự mong đợi của Giang Nguyên đối với cuộc thi này——6,86 mét, đây là thành tích chưa từng xuất hiện trong cuộc thi kiểm tra học viên trại hè trước đó, ngay cả trong quá trình huấn luyện hàng ngày của đội thiếu niên đội thể thao tỉnh S, đây cũng là thành tích mà các học viên khác hiếm khi đạt được.
Với suy nghĩ "không hổ danh là cuộc thi cơ sở cấp quốc gia", Giang Nguyên giơ tay ra hiệu với trọng tài rằng mình sẽ bắt đầu cú nhảy đầu tiên.
Tiếp theo, dưới sự chú ý của trọng tài, dưới sự quan sát thoải mái của các huấn luyện viên trên khán đài, anh ta bắt đầu chạy từ vạch xuất phát, bước những bước mạnh mẽ tiến về phía trước với tốc độ tối đa, sau đó đột ngột đạp mạnh lên ván nhảy, cơ thể được sức mạnh của hông đẩy về phía trước——sau khi vươn người về phía trước hết cỡ, anh ta vững vàng đáp xuống hố cát.
Cho đến khi đứng dậy, anh ta quay lại nhìn dấu vết mình để lại trong hố cát và vạch kẻ bên cạnh, khẽ gật đầu.
Ừm, không tệ.
Cùng lúc đó, tuyển thủ sẽ ra sân thử nhảy thứ ba sau Giang Nguyên đã sớm ngây người, hoặc có thể nói ngoài Giang Nguyên ra, tất cả các tuyển thủ khác đều đã ngây người.
"...... Chết tiệt, có yêu quái à?!"
"Cậu ta là của đội nào vậy? Đội thể thao tỉnh S? Tỉnh S từ bao giờ lại có một con quái vật như vậy??"
"Cậu ta không khai gian tuổi chứ? Thực sự là U16 sao?"
Không chỉ những tuyển thủ đang chờ lên sân thi đấu mà ngay cả các huấn luyện viên trên khán đài cũng đều kinh ngạc.
"Khoan đã, tuyển thủ này, tuyển thủ này... Tân binh của tỉnh S?"
Lưu Văn Kiện trước giờ vẫn không nói gì lúc này nở nụ cười hài lòng: "Đúng vậy, cậu ta tên là Giang Nguyên, cũng là cậu nhóc mà tôi để mắt đến trong trại hè lần này."
Những huấn luyện viên còn lại:... Trại hè, lại là trại hè!
Bùi Định Sơn đã để mắt đến hai học viên trong trại hè, hai học viên đó còn chưa biết thể hiện cụ thể như thế nào, vậy mà Lưu Văn Kiện lại chọn được một con quái vật nhỏ như vậy trong trại hè sao?!
Lúc này trên sân thi đấu, trọng tài ở vạch đích nhảy xa đã giơ cờ hiệu cho biết cú nhảy này của Giang Nguyên có hiệu lực và sau khi đo đạc chính xác, màn hình điện tử tại hiện trường cũng hiển thị thành tích cuối cùng của cú nhảy này của Giang Nguyên ——7,37 mét (tốc độ gió 0,7m/giây).
Trong lúc nhất thời, không nói đến những tuyển thủ sắp ra sân thi đấu nhảy xa, ngay cả những huấn luyện viên trên khán đài cũng im lặng, chỉ có Lưu Văn Kiện nở nụ cười hài lòng trên mặt, nghiêm túc nói: "Không tệ, phá BP rồi, hôm nay thằng bé có phong độ tốt."
Những huấn luyện viên xung quanh đã hết lời với biểu hiện này của Lưu Văn Kiện —— một đứa trẻ 14 tuổi, lần thử nhảy đầu tiên đã đạt thành tích 7,37 mét, anh chỉ coi đây là "phong độ tốt"?
Cha nội ơi, không phải khoe khoang kiểu này đâu!
Ngay cả Triệu Vĩ Bình cũng không nhịn được mà chế giễu ông một câu: "Huấn luyện viên Lưu, thành tích 7,37 mét, vô địch giải toàn quốc U18 cũng không phải là chuyện gì to tát."
Lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt của Lưu Văn Kiện cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông cười toe toét: "Đâu có đâu có, chỉ là tình cờ thôi."
Nếu như những huấn luyện viên trên hàng ghế huấn luyện chỉ đang chế giễu sự khoe khoang của Lưu Văn Kiện, tiện thể trong lòng thầm nghĩ "trại hè của tỉnh S này lấy đâu ra nhiều mầm non tốt thế, sang năm họ cũng phải tổ chức một trại hè" thì những tuyển thủ trên sân đấu sau cú nhảy này của Giang Nguyên thực sự đã hoàn toàn sụp đổ về mặt tâm lý.
7,37 mét!
Mới chỉ ở cú nhảy đầu tiên, 6,68 mét của Mạnh Uân đã khiến tất cả bọn họ đều cho rằng đây có lẽ là thành tích nhất vòng loại rồi, kết quả là người thứ hai ra sân đã đạt 7,37 mét ngay ư?!
Bắt nạt người ta cũng không thể bắt nạt như thế chứ!
Mạnh Uân vừa mới rời khỏi sân trước đó cũng kinh ngạc đến ngây người tại chỗ sau khi nhìn thấy thành tích của Giang Nguyên, còn tuyển thủ thứ ba ra sân thì sao?
Là tuyển thủ thử nhảy thứ ba bị sốc lớn nhất, tuyển thủ đến từ tỉnh J xu cà na này vì quá sốc nên chưa kịp hoàn hồn, đến nỗi lần thử nhảy đầu tiên thậm chí còn không thể bước lên ván nhảy, vì vậy thành tích trực tiếp được tuyên bố là không hợp lệ.
Còn về tuyển thủ thứ tư, thứ năm ra sân thì phong độ cũng không khá hơn tuyển thủ thứ ba ra sân là bao, đều chỉ nhảy được thành tích hơn 5 mét nhưng chưa đến 6 mét, may mắn là ít nhất cũng có thành tích, không đến nỗi thành tích bị bỏ trống.
Cuối cùng, vòng loại nhảy xa nam này, Giang Nguyên vẫn chỉ thực hiện cú nhảy đầu tiên đã ăn chắc chiến thắng của mình, sau khi vòng thử nhảy đầu tiên kết thúc, Giang Nguyên trực tiếp từ bỏ hai lần thử nhảy còn lại của mình.
Ngược lại, Mạnh Uân của đội thể thao tỉnh G lại liên tục thử thêm hai lần, chỉ là hai lần thử nhảy sau có lẽ vì tâm lý không ổn định nên phát huy tương đối bình thường, đều không vượt qua được thành tích lần thử nhảy đầu tiên của anh ta.
***
Bên này, vòng loại nhảy xa nam vẫn đang diễn ra, Giang Nguyên đã thành công để lại bóng ma tâm lý cho các tuyển thủ khác đã rời khỏi sân nhảy xa, đến khu vực chờ thi chạy 100 mét.
Trong khu vực chờ, tổng cộng 69 tuyển thủ đến từ các đội tuyển tỉnh và trường thể thao đã có một số người chờ ở đó, những người còn lại thì thời gian ra sân của họ còn khá lâu, vẫn đang khởi động ở sân khởi động.
Trong vòng loại chạy 100 mét nam sau đó, số thứ tự vòng loại của Chu Vũ Ngang và Tô Tự đều tương đối cao, vì vậy lúc này hai người họ đã hoàn thành khởi động, đang chờ ra sân trong khu vực chờ.
Luật vào chung kết hôm nay khác với cuộc thi thử nghiệm trại hè trước đó, tổng cộng 69 tuyển thủ này sẽ được chia thành 8 nhóm vòng loại, mỗi nhóm 8-9 người, suất vào chung kết không phải lấy từ những người đứng đầu mỗi nhóm vòng loại, mà dựa trên thành tích vòng loại của các tuyển thủ để lập một bảng thành tích vòng loại tổng hợp, cuối cùng 8 tuyển thủ có thành tích đứng đầu trong số 69 tuyển thủ sẽ trực tiếp vào chung kết cuối cùng vào buổi chiều.
Nói cách khác, việc có thể vào chung kết hay không không liên quan đến đối thủ cùng nhóm của bạn, mà hoàn toàn liên quan đến chính màn thể hiện của bạn.
Suất vào chung kết của 8 nhóm không thể phân bổ hoàn toàn đều, có thể xảy ra trường hợp một nhóm có nhiều tuyển thủ cùng vào chung kết, cũng có thể có nhóm toàn quân bị diệt, không có ai vào chung kết.
Đây là chế độ thi đấu mà Tô Tự chưa từng trải nghiệm, cậu không chỉ cần so sánh với đối thủ cùng nhóm, mà còn phải so sánh với 68 đối thủ còn lại trên toàn sân, cùng nhau tranh giành chỉ 8 suất vào chung kết.
Khi Giang Nguyên tìm đến, Tô Tự đang đứng một mình ở góc, mặc dù trên mặt cậu trông vẫn không có biểu cảm gì như thường lệ nhưng thực tế chỉ có cậu biết, bên tai mình là tiếng tim đập như tiếng trống trận.
"Tiểu Tự, căng thẳng không?"
Giang Nguyên hỏi sau khi nhận ra trạng thái hơi khác thường của Tô Tự.
Tô Tự vốn đang nhắm mắt, sau khi nghe thấy giọng nói của Giang Nguyên, cậu mở mắt nhìn Giang Nguyên, sau khi nhíu mày, cậu đưa tay phải lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang đập mạnh mẽ trong l*иg ngực, cậu cảm thấy trong cuộc đời đã qua, trái tim mình chưa từng đập mạnh như vậy.
Cậu lại nhắm mắt cảm nhận thật kỹ, sau đó nhìn Giang Nguyên nói: "Không, emi muốn thi đấu rồi."
Không phải căng thẳng, mà là mong đợi.
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tự, hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười ôn hòa: "Được, anh sẽ ở dưới sân xem em thi đấu."
Bên cạnh, Chu Vũ Ngang cũng thấu lại nói: "Ê ê ê, Nguyên Tử, không đúng rồi, cậu chỉ xem thi đấu của tiểu tổ tông nhà mình, không xem thi đấu của tôi sao?"
Giang Nguyên mặt không biểu cảm nhìn cậu ta: "Cậu cũng biết Tiểu Tự là tiểu tổ tông nhà tôi, còn cậu là cái đinh gì?"
Chu Vũ Ngang lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ, rất nhanh lại cười toe toét, nói: "Tôi nói cho cậu biết, vừa rồi tôi nghe một vòng, những người xung quanh đều đang nói xem ai có cơ hội vào chung kết chạy 100 mét buổi chiều, những người được đề cử thì đủ loại nhưng không có tôi Tiểu Tự ."
Nói đến đây, Chu Vũ Ngang lắc đầu, nói: "Tiểu Tự, lát nữa thi đấu, chúng ta cùng cho những kẻ đó biết tay!"
Tô Tự nghe lời phát biểu của Chu Vũ Ngang, bình tĩnh đáp một tiếng ‘ừ’.
Với cậu mà nói, lời nói này của Chu Vũ Ngang không có ý nghĩa là ‘cho ai biết tay’, mà là dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ đồng ý - bởi vì cậu thực sự không muốn thua, cậu muốn thắng.
Cậu chưa bao giờ biết rằng, trong xương cốt mình lại có ham muốn thắng thua mãnh liệt đến vậy, dù là cuộc thi nhỏ như cuộc thi trại hè hay sân chơi được coi là giải đấu U16 cấp quốc gia cao nhất này, cậu đều có một trái tim sôi sục muốn giành chiến thắng.
Cảm giác mong đợi nóng lòng muốn thử này khiến máu trong người cậu cũng không nhịn được mà sôi lên.
Mặc dù cậu biết rằng, trong cuộc thi này, có những tuyển thủ hàng đầu toàn quốc như Diệp Minh Hạo, Tưởng Nhược Huy có thể chạy dưới 11 giây, cũng có những tuyển thủ từ các đội cấp tỉnh và trường thể thao có thể chạy dưới 11 giây 50.
Theo nhận định trước trận đấu của Bùi Định Sơn, nếu cậu và Chu Vũ Ngang muốn vào chung kết, ít nhất phải đạt thành tích vòng loại dưới 11 giây 50 - đây là thành tích mà cậu chưa từng đạt được trong khi tập luyện, cũng là thành tích mà Chu Vũ Ngang vẫn chưa đạt được sau khi cải thiện kỹ thuật.
Nhưng dù vậy, trái tim cậu vẫn không nhịn được mà nhảy lên, trong sự mong đợi.
Lúc này, cậu đã nóng lòng muốn bước lên sân thi đấu!
Cùng lúc đó, Phương Lâm Sâm và Chương Bình trong khu vực chờ cũng đang chú ý đến vị trí của Tô Tự.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người hướng về Tô Tự, Chu Vũ Ngang bên cạnh cười nói: "Suýt quên mất, Tiểu Tự cậu may mắn thật, lại được thi đấu cùng nhóm với hai người bạn này."
Nghe lời Chu Vũ Ngang nói, ánh mắt Tô Tự cũng hướng về phía Phương Lâm Sâm và Chương Bình, bình tĩnh nói: "Gặp nhau trên sân."
Chu Vũ Ngang nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Chương Bình và Phương Lâm Sâm, cười nói thêm: "Thật đáng ghen tị, thực lực của tuyển thủ dự bị trại hè như thế nào, lát nữa các người sẽ được đích thân trải nghiệm!"