- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 20.1
Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
Chương 20.1
Nếu phải bình chọn khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời Chương Bình thì khoảnh khắc trước mắt chắc chắn sẽ được bầu chọn cao nhất.
Chương Bình đến từ đội trẻ của đội tuyển tỉnh J hoàn toàn không ngờ rằng mình lại nói xấu học viên trại hè của người ta tại căn cứ điền kinh tỉnh S, lại còn bị đối phương nghe thấy tận tai.
Khoảnh khắc này, ngay cả những đồng đội bên cạnh anh ta cũng có vẻ không thoải mái.
Nhưng sau khoảnh khắc không thoải mái thoáng qua, Chương Bình vẫn cố nói: "Sao thế, nói các cậu là vận động viên suất đặc cách thì có gì sai sao?"
Lúc này, Chu Vũ Ngang đang định tiếp tục nói thêm vài câu thì liếc thấy vẻ mặt không thoải mái của đối phương, quay đầu nhìn lại thì ra là Tô Tự đang nhìn đối phương, cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn đối phương, nhìn thẳng khiến đối phương đứng không vững tại chỗ.
Một lúc sau, mới nghe Tô Tự bình tĩnh nói: "Cậu nói đúng."
Chương Bình: "..."
Đúng thì cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì!!!
Nhưng chưa kịp để Chương Bình nói ra lời chế giễu thì nghe Tô Tự nói: "Lần này có tổng cộng 69 vận động viên tham gia chạy 100 mét nam, cuối cùng chỉ lấy 8 vận động viên có thành tích tốt nhất vào chung kết."
Nói đến đây, Tô Tự dừng lại một giây, nhìn Chương Bình đối diện: "Thành tích của cậu, có chắc chắn vào top 8 không?"
Chu Vũ Ngang: "Phụt."
Trên khuôn mặt của Giang Nguyên cũng nở một nụ cười nhàn nhạt - Tiểu Tự nhà họ từ nhỏ đến lớn đều không phải là người chịu thiệt.
Chương Bình đứng đối diện với ba người, mặt khoảnh khắc đỏ bừng.
Chắc chắn vào top 8 ư?
Trong số những người đến tham gia cuộc thi căn cứ lần này, ngoài Diệp Minh Hạo của tỉnh G và đồng đội Giang Nhược Huy của cậu ta, còn có mấy người dám vỗ ngực tự tin nói rằng mình chắc chắn sẽ vào chung kết?
Ít nhất thì Chương Bình không thể.
Bị đám vận động viên suất đặc cách trại hè đối diện bắt quả tang nói xấu, lại bị đối phương phản bác một tràng, Chương Bình nuốt không trôi cục tức, nghiến răng nói: "Cậu quan tâm gì đến việc tôi có vào chung kết hay không, các cậu thậm chí còn không chạy được thành tích 11 giây đúng không? Nói các cậu là suất đặc cách thấu số thì sao? Cho dù tôi không vào được chung kết thì thắng các cậu cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!"
Nghe đến đây, Chu Vũ Ngang sờ cằm, nói: "Thực ra tôi rất tò mò, cuối cùng là ai đã nói với các cậu rằng chúng tôi không chạy được dưới 11 giây?"
Chương Bình đối diện khó chịu nói: "Tất nhiên là người của đội tuyển tỉnh S nói với chúng tôi rồi." Nói đến đây, anh ta chỉ tay về hướng không xa: "Chính là anh ta, Phương Lâm Sâm."
"Phương Lâm Sâm? Là ai vậy?"
Chu Vũ Ngang nghi ngờ một chút, kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc, lập tức bừng tỉnh: "Thì ra là anh ta à..."
Là tên vô danh tiểu tốt đã chặn đường tiểu tổ tông của họ trước đó.
Phương Lâm Sâm không ngờ rằng ở đây lại bị Chương Bình chỉ đích danh nói ra sự bất mãn của mình đối với Tô Tự và Chu Vũ Ngang, lúc này sắc mặt anh ta cũng không được đẹp lắm nhưng Chương Bình vẫn nói với anh ta: " Phương Lâm Sâm, trước đó anh nói, mấy vận động viên suất đặc cách trại hè của đội tuyển tỉnh các anh, không chạy được dưới 11 giây, đúng không?"
Lúc này, Phương Lâm Sâm cũng im lặng.
Trước đó anh ta nói với Chương Bình như vậy là đúng nhưng khi đó thành tích chung kết của Tô Tự và Chu Vũ Ngang vẫn chưa có, lời anh ta nói cũng không tính là sai.
Tô Tự cũng quay đầu nhìn Phương Lâm Sâm mà Chương Bình nhắc đến, khi nhìn thấy đó là vận động viên đội trẻ của đội tuyển tỉnh đã vô cớ chặn mình lại trước đó, cậu đã hiểu đại khái những lời đồn mà Chương Bình nghe được là như thế nào.
Hiểu được những điều này, Tô Tự mất hứng với tình hình trước mắt, nhìn Chương Bình vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cậu quay người rời đi.
Tất nhiên Giang Nguyên đi theo Tô Tự, còn Chu Vũ Ngang có lẽ là người duy nhất còn muốn nói chuyện với Chương Bình một lúc, chỉ thấy cậu ta nở một nụ cười tươi rói, rất "thân thiện" nói: "Chương Bình phải không? Một lát nữa gặp nhau ở vòng loại nhé."
Mãi đến khi Tô Tự, Chu Vũ Ngang và Giang Nguyên đều đã đi rồi, Chương Bình mới nhỏ giọng hỏi Phương Lâm Sâm: "Này, Phương Lâm Sâm, sao thế? Không nói gì à?"
Phương Lâm Sâm im lặng một lúc, vẫn không nói gì.
Chương Bình hỏi: "Không phải anh nói mấy vận động viên suất đặc cách của đội tuyển tỉnh các anh thành tích không ra gì sao? Hôm đó vòng loại gì gì đó, thành tích của người thứ ba là bao nhiêu ấy?"
Phương Lâm Sâm dừng lại một chút: "12 giây 38."
Nghe đến thành tích này, Chương Bình hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nói: "Thành tích này đúng là không ra gì! Ba người họ, người ở giữa trông yếu nhất chính là người chạy 12 giây 38 đó phải không?"
Phương Lâm Sâm nghe Chương Bình hỏi vậy, vẻ mặt phức tạp lắc đầu: "Không phải."
Chương Bình ngẩn người: "Vậy thành tích của cậuh ta là bao nhiêu?"
Phương Lâm Sâm: "...... 11 giây 67, tốc độ gió đạt chuẩn, người bên cạnh da ngăm đen hơn là người về nhì vòng chung kết vòng loại, thành tích 11 giây 68."
Nghe đến đây, mặt Chương Bình tái mét.
11 giây 67 và 11 giây 68, thành tích này mặc dù không được coi là đỉnh cao trong cuộc thi căn cứ hôm nay nhưng cũng được coi là trung bình khá, ít nhất thì bản thân cậu ta cũng không chắc có thể chạy được thành tích này ở mọi cuộc thi, càng đừng nói đến Phương Lâm Sâm - thành tích cá nhân tốt nhất của Phương Lâm Sâm cho đến nay vẫn là 11 giây 71, chỉ đạt chuẩn quốc gia hạng 2 mà thôi.
Nghĩ đến đây, Chương Bình sắc mặt khó coi hỏi: "Vậy còn người kia thì sao? Cậu ta thi nội dung gì?"
Phương Lâm Sâm: "..."
Phương Lâm Sâm: "Nhảy cao nhảy xa, cuộc thi hôm qua, cậu ta nhảy cao 2 mét, nhảy xa 7,33 mét, đứng đầu cách biệt."
Lúc này Chương Bình hoàn toàn bất lực, bản thân họ là sinh viên thể thao chuyên về điền kinh, tất nhiên biết hai thành tích này có ý nghĩa gì, nếu nói 11 giây 67 và 11 giây 68 của Tô Tự và Chu Vũ Ngang chỉ là trung bình khá trong cuộc thi căn cứ hôm nay thì thành tích này của Giang Nguyên trong cuộc thi căn cứ hôm nay thậm chí còn có cơ hội tranh chức vô địch!
Anh ta sắc mặt khó coi nhìn Phương Lâm Sâm: "Họ Phương, anh chơi tôi à?!"
Phương Lâm Sâm: "..."
***
Cuộc thi điền kinh U16 toàn quốc hôm nay mặc dù không mở cửa cho khán giả đến xem nhưng quy trình thi đấu tổng thể đã có quy định, rất chính quy.
Tô Tự trước tiên cùng Chu Vũ Ngang theo hướng dẫn của nhân viên đến khu vực kiểm tra của nội dung chạy 100 mét nam để hoàn thành công tác kiểm tra tại chỗ, sau đó nhân viên phát cho họ100 mét nam để hoàn thành công tác kiểm tra tại chỗ, sau đó nhân viên phát cho họ hướng dẫn phân nhóm và số báo danh.
Thật khéo, ở khu vực kiểm tra này, họ cũng gặp một người quen - chính là Diệp Minh Hạo đã tìm đến Tô Tự sau khi vòng loại kết thúc hai ngày trước.
"Tô Tự, lại gặp nhau rồi!"
Diệp Minh Hạo cười tươi chào Tô Tự, lại nhìn số báo danh của Tô Tự, hơi tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, vòng loại chúng ta không cùng nhóm."
Tô Tự liếc anh ta, lười để ý đến anh ta, quay người đi về khu vực khởi động.
Sau khi Tô Tự và Chu Vũ Ngang đi rồi, một thiếu niên khác bên cạnh Diệp Minh Hạo mới hỏi anh ta: "Ồ, Diệp Tử, đây là Tô Tự mà cậu nói sao?"
Diệp Minh Hạo cười gật đầu: "Phải."
"Thực sự có tiềm năng không? Trông không giống lắm."
Diệp Minh Hạo liếc nhìn đồng đội bên cạnh, cười tươi nói: "Giang Nhược Huy, cậu muốn nói gì?"
Thiếu niên bên cạnh cười lên, vỗ vai anh ta: "Tôi muốn nói gì chứ? Tôi muốn nói Diệp Tử đừng để sắc đẹp làm mờ mắt!"
Diệp Minh Hạo nghe vậy, im lặng hai giây, cuối cùng gạt tay Giang Nhược Huy, nói: "Không đùa với cậu đâu, tôi thực sự cảm nhận được hơi thở của kẻ thù từ Tô Tự này, trực giác của tôi cậu còn không tin sao?"
Giang Nhược Huy liền nhướng mày: "Cậu thực sự có trực giác này sao?"
Diệp Minh Hạo liếc anh ta: "Không tin trực giác của tôi, vậy cậu tin dữ liệu không? Hôm qua tôi đặc biệt tìm một người bạn quen ở đội thể thao tỉnh S hỏi thăm, Tô Tự này, trong trận chung kết vòng loại hôm kia, thời gian phản ứng xuất phát là 0,127 giây."
Mãi đến khi nghe thấy dữ liệu này, Giang Nhược Huy mới nghiêm mặt: "Không phải cậu nói hôm đó cậu xem vòng loại của anh ta, thời gian phản ứng xuất phát là 0,142 sao?"
Diệp Minh Hạo lại khôi phục vẻ mặt tươi cười: "Đúng nhưng trận chung kết là 0,127."
Giang Nhược Huy lập tức "hít" một hơi: "Thật đáng sợ!"
Ngay cả nhóm thiếu niên của tỉnh G của họ, bao gồm cả Diệp Minh Hạo, cũng không ai có thể duy trì tốc độ phản ứng xuất phát xuất sắc như vậy.
Do dự một chút, Giang Nhược Huy vẫn hỏi: "Thực sự không phải may mắn sao?"
Diệp Minh Hạo liếc anh ta, cười nói: "Một lát nữa xem thi đấu không phải là cậu biết ngay sao?"
***
Tại hiện trường, khu vực nghỉ ngơi của các đội huấn luyện viên
Trong cuộc thi hôm nay, đội không phân công cho Bùi Định Sơn các nhiệm vụ như trọng tài, mà để anh ở khu vực nghỉ ngơi của huấn luyện viên, giao lưu với các huấn luyện viên của các đội khác.
Nói là giao lưu, thực ra cũng là dụng ý riêng của đội thể thao tỉnh S, khoe khoang với các huấn luyện viên của các đội khác - xem đi, Bùi Định Sơn mà các nguời tranh giành đã chọn đội của chúng tôi.
Bùi Định Sơn không có ý kiến gì về sự sắp xếp này của đội, lúc này anh đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, giao tiếp đơn giản với các huấn luyện viên dẫn đội của các đội khác.
"Nghe nói huấn luyện viên Tiểu Bùi đã để mắt đến hai mầm non tốt trong trại hè của đội thể thao tỉnh S?"
Bùi Định Sơn bình tĩnh đáp một tiếng "ừ".
"Tốt đến mức nào?"
Bùi Định Sơn nghe thấy câu hỏi này, hiếm khi dừng lại một chút, nói: "Rất tốt."
Nhận thấy vẻ tò mò của các huấn luyện viên xung quanh, Bùi Định Sơn nhìn vẻ tò mò của mọi người, đột nhiên cười nói: "Trước khi cậu ấy 16 tuổi, kỷ lục 100 mét U16 toàn quốc sẽ mang tên cậu ấy."
?!
Sự tò mò trước đó của các huấn luyện viên xung quanh ít nhiều mang chút khách sáo, sau khi nghe câu này mới thực sự không ngồi yên được.
"Ai?! Tiểu Bùi, cậu nói là hai mầm non tốt mà cậu để mắt đến?"
"Tôi nhớ hai tuyển thủ của anh tên là Chu Vũ Ngang và Tô Tự phải không? Vậy cuối cùng anh vừa nói đến ai??"
Những huấn luyện viên dẫn đội đến từ các đội và trường thể thao các tỉnh này tất nhiên đều hiểu rõ lai lịch của Bùi Định Sơn, biết Bùi Định Sơn không phải là người nói suông.
Trưởng đoàn Triệu Vĩ Bình của đội tỉnh G cũng ngây người, sau khi rời khỏi cuộc thi thử nghiệm trại hè của đội thể thao tỉnh S ngày hôm đó, ông mới biết được, Chu Vũ Ngang và Tô Tự hai tuyển thủ đứng đầu vòng loại mà anh thấy trên danh sách là những mầm non tốt do chính Bùi Định Sơn đích thân chọn, mặc dù ông hơi hối hận về những lời mình đã nói lúc đó nhưng cũng không cho rằng Chu Vũ Ngang và Tô Tự thực sự có thể lọt vào trận chung kết trong cuộc thi hôm nay.
Nhưng lúc này sau khi nghe lời tiên đoán của Bùi Định Sơn, ông không khỏi hối hận vì đã không ở lại hiện trường để xem hai học viên này có gì đặc biệt.
Nghĩ đến đây, ông thăm dò hỏi: "Là Chu Vũ Ngang sao?"
Bùi Định Sơn cười nói: "Xem thi đấu đi, xem xong thi đấu, tôi nghĩ các vị tiền bối cũng có thể có câu trả lời rồi."
***
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 20.1