- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 2
Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
Chương 2
Tô Tự im lặng nhìn người con trai cao lớn trước mặt, buồn bã đáp "Ừm" rồi quay về giường ngồi xuống.
Tính tình Chu Vũ Ngang khá tốt, bị phớt lờ cũng không tức giận, mở cửa xách hành lý vào, lúc này mới chạm mặt Giang Nguyên đang dọn vệ sinh trong ký túc xá.
"Xin chào, Chu Vũ Ngang."
"Xin chào, Giang Nguyên."
Hai chàng trai 14 tuổi cao 1m8 đứng cạnh nhau, khiến Tô Tự cùng tuổi nhưng chỉ cao 1m7 cảm thấy ngay cả không khí trong ký túc xá cũng bị hai người họ làm loãng đi đôi phần.
Sau khi hai chàng trai cao lớn chào hỏi nhau, Chu Vũ Ngang đặt hành lý lên giá để đồ duy nhất còn trống, lấy ra các vật dụng sinh hoạt.
Ký túc xá có Giang Nguyên - bà mẹ già, lại có Chu Vũ Ngang, đều là những người khéo léo sắp xếp nội vụ, khiến Tô Tự ngồi một mình trên giường có vẻ hơi nhàn rỗi nhưng chưa kịp đứng dậy định chỉnh lại chăn gối trên giường thì Giang Nguyên bên cạnh đã nhảy dựng lên trước.
"Này, tổ tông, để đó để đó, lát nữa tôi làm."
Trong tiếng ngăn cản của Giang Nguyên, Tô Tự dừng động tác, nhìn góc chăn đang nắm trong tay, lại thấy hơi bực bội.
Nói thật, cậu thực sự không muốn nhìn thấy Chu Vũ Ngang.
Xét về lý, hai người năm đó là bạn cùng phòng trong trại hè, mối quan hệ cũng không nên quá tệ nhưng tin tức Chu Vũ Ngang được Bùi Định Sơn chọn, là cậu nghe được từ những cuộc thảo luận của các bạn cùng phòng khác, sau đó Chu Vũ Ngang nói rằng hiệp hội sẽ cho cậu ấy luyện tập thêm, sợ làm phiền bạn cùng phòng nên chuyển đến ở một phòng đơn.
Mối quan hệ giữa hai người họ có lẽ chỉ là tình bạn cùng phòng trong ký túc xá trong ba hoặc bốn ngày đó.
Vì vậy, Chu Vũ Ngang thực ra cũng cảm thấy đoạn tình bạn cùng phòng này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng chuyện năm đó dù sao cũng đã mười năm trôi qua, Tô Tự cũng không nhớ rõ tình hình chung sống trong vài ngày ngắn ngủi đó, chỉ nhìn Chu Vũ Ngang trước mặt mà thấy hơi bực bội.
Cảm giác bực bội này không rõ là vì tình bạn cùng phòng hời hợt giữa hai người, hay vì cảm giác bực bội mà quỹ đạo số phận khác nhau giữa hai người mang lại cho cậu.
Trước đó, cậu đột nhiên hỏi Giang Nguyên ước mơ của anh ta là gì, cũng là vào một ngày rất lâu sau đó, Giang Nguyên kéo cậu đi ăn đồ nướng, sau khi say rượu đã lẩm bẩm với cậu rằng——
"Này, hôm nay công ty tổ chức đại hội thể thao, những gã trong công ty đều không chạy nhanh, nhảy cao, nhảy xa bằng tôi."
"Thế thì họ cũng không nghĩ xem, năm xưa anh mày cũng là người giữ kỷ lục nhảy cao của thanh thiếu niên thành phố S, anh mày chỉ không đi theo con đường chuyên nghiệp, nếu không thì họ còn chẳng bằng một góc của anh mày."
Cũng vào lúc đó, Tô Tự mới nhớ ra Giang Nguyên và bản thân ốm yếu khi còn nhỏ không giống nhau, Giang Nguyên từ nhỏ đã rất có năng khiếu thể thao, không chỉ điền kinh, mà hồi nhỏ các huấn luyện viên bóng đá, bóng rổ trong lớp học thêm đều nói anh ấy là một mầm non tốt để chơi thể thao.
Năm đó vì lý do sức khỏe, cậu đã từ chối lời mời của Bùi Định Sơn, sau khi trở về ký túc xá, cậu mơ hồ nhớ rằng mình đã thấy Giang Nguyên cũng rất phấn khích nhưng sau khi nghe cậu nói rằng cậu đã từ chối Bùi Định Sơn, Giang Nguyên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau này nghĩ lại, cậu mơ hồ nghe nói rằng huấn luyện viên trưởng của đội điền kinh tỉnh đã từng để mắt đến một học sinh trong trại hè nhưng khi mời người đó đi tập luyện chuyên nghiệp thì đã bị học sinh đó từ chối.
Môn chính mà huấn luyện viên trưởng phụ trách chính là nhảy cao.
Là Giang Nguyên đã từ chối lời mời của huấn luyện viên trưởng đội tỉnh và không hề nói với cậu một câu nào.
Sau đó, khi Giang Nguyên tỉnh rượu, Tô Tự hỏi Giang Nguyên tại sao lại từ chối huấn luyện viên đội tỉnh, Giang Nguyên cười hì hì nói——Quá mệt, không có hứng.
Lời nói dối này đến mức Tô Tự còn lười vạch trần.
Vì vậy vào khoảnh khắc đó, cậu lại một lần nữa suy nghĩ, một lần từ chối của mình đã ảnh hưởng đến số phận của bao nhiêu người.
***
"Tổ tông, cậu lại nghĩ gì thế?"
Trong lúc Tô Tự hồi tưởng lại quá khứ, Giang Nguyên đã nhanh chóng dọn dẹp ký túc xá xong, quay lại trải giường cho Tô Tự.
Không ngờ Chu Vũ Ngang bên cạnh cũng thấu lại: "Trải giường à? Cần giúp không?"
"...... Không cần."
Tô Tự vô thức từ chối, mặc dù được nuông chiều từ nhỏ nhưng cậu cũng không đến mức không biết trải giường, hoàn toàn là do Giang Nguyên thấy cậu khó chịu nên chặn cậu lại không cho cậu nhúc nhích.
Cậu muốn tự làm nhưng hôm nay Giang Nguyên thực sự không để cậu động đậy, gọi cả Chu Vũ Ngang đang nói chuyện cùng đến.
"Lại đây nào, mỗi người một bên."
Hai chàng trai cao gần 1m8, động tác trên tay rất nhanh nhẹn, chưa kịp để Tô Tự xen vào đã giúp cậu trải xong ga giường.
"Cảm ơn người anh em nhé."
Giang Nguyên bên cạnh đang cảm ơn Chu Vũ Ngang, Tô Tự cũng nói theo một câu cảm ơn.
"Cần gì phải cảm ơn chứ?" Chu Vũ Ngang có làn da hơi ngăm đen, cả người rám nắng, nhìn là biết thường xuyên phơi nắng ngoài trời, anh ta cười lên luôn để lộ tám chiếc răng trắng, trông rất thoải mái và đáng tin cậy.
Trong lúc nói đùa, Chu Vũ Ngang lại chuyển tầm mắt sang Tô Tự, tiếp tục cười nói: "Ê, bạn học, không tự giới thiệu à? Vừa nãy thấy bạn không nói gì, tôi còn tưởng cậu ghét tôi chứ!"
Tô Tự lúc này mới nhớ ra từ khi Chu Vũ Ngang vào cửa, cậu vẫn chưa tự giới thiệu, cậu dừng lại một giây, mới nói: "Trường số 12, Tô Tự." Ngập ngừng một giây, cậu miễn cưỡng bổ sung thêm: "Không ghét cậu."
Chu Vũ Ngang là người thuận nước đẩy thuyền, lập tức cười toe toét: "Tô Vũ? Mưa Vũ à?"
"...... Sơn và đảo."
"Sơn và đảo à? Tô Tự? Tô Tiểu Tự? Này, tên cậu hay thật."
Tô Tự đã không còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Vũ Ngang ở ký túc xá năm đó là như thế nào nhưng sao cậu không nhớ Chu Vũ Ngang lúc đó nói nhiều như vậy?
"Được rồi." Giang Nguyên nhìn biểu cảm trên mặt Tô Tự là biết ông trời con nhà mình lại hơi khó chịu rồi, kéo Chu Vũ Ngang nói: "Tiểu Tự sức khỏe không tốt, vừa rồi ngồi xe cả đường người đang khó chịu, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát, chúng ta nói chuyện."
Tô Tự không thích nói chuyện nhưng Chu Vũ Ngang và Giang Nguyên đều có tính cách của thiếu niên, lại đều thích vận động, rất nhanh đã trò chuyện hợp cạ.
Tô Tự một mình ngồi bên giường ngẩn người, cậu đang nghĩ đến chuyện quá khứ.
Hồi nhỏ, trước khi học cấp 2, sức khỏe của cậu không được tốt, thỉnh thoảng lại phát sinh một số vấn đề nhỏ khiến bố mẹ cậu sợ hãi, cấp 1 là khách quen của phòng y tế, đến nỗi bác sĩ trường học một thời gian còn cảm thán đứa trẻ này có lẽ không lớn nổi.
Vì lý do sức khỏe, gia đình không bao giờ để cậu quá mệt, sau đó có bác sĩ khuyên nên cho cậu tham gia nhiều hoạt động rèn luyện để cải thiện thể chất, ba mẹ cậu mới có phần hơi quá đà khi đưa cậu đến trại hè của đội điền kinh tỉnh vào kỳ nghỉ hè năm lớp 6.
Nói là trại hè nhưng thực ra ngoài việc rèn luyện sức khỏe cho học sinh, đây cũng là thời điểm các huấn luyện viên của đội tỉnh, đội thành phố tuyển chọn những mầm non tốt, vì vậy toàn bộ trại hè về cơ bản đều được huấn luyện theo cường độ của đội thiếu niên tỉnh, có thể sẽ nương tay một chút nhưng cũng có hạn.
Giống như những học viên của các trại hè trước đây đã nói - sau một ngày tập luyện, họ chỉ muốn nuốt chửng hai bát cơm lớn.
Vì sức khỏe không tốt nên ngay từ đầu các huấn luyện viên của trại hè đã nhận được yêu cầu của ba mẹ Tô, giảm bớt khối lượng cho cậu nhưng không thể chịu đựng được khi chưa từng trải qua quá trình huấn luyện hoàn chỉnh như vậy, ba ngày huấn luyện gần như khiến cậu trầy da tróc vẩy.
Bùi Định Sơn đã tìm đến cậu vào thời điểm đó.
Cậu lúc đó đã kiệt sức, tất nhiên không thể đồng ý lời mời tập luyện thêm riêng.
Bên cạnh, Chu Vũ Ngang và Giang Nguyên trò chuyện rất vui vẻ, không biết nói chuyện thế nào, chủ đề lại chuyển sang Tô Tự.
"Ê, Nguyên Tử, với thể trạng của ông trời con nhà mình, chú dì có thể yên tâm để cậu ấy đến trại hè không?"
Nghe vậy, Giang Nguyên thở dài, nhỏ giọng nói: "Yên tâm cái gì chứ, tôi cá là trong một tháng này chú Tô và dì Lâm đừng hòng ngủ ngon giấc."
Từ nhỏ đến lớn, Tô Tự lần đầu tiên xa nhà tham gia một hoạt động dài ngày như vậy, nếu không có Giang Nguyên đi cùng, đừng nói đến ba mẹ nhà họ Tô, ngay cả ba mẹ nhà họ Giang cũng không thể yên tâm để Tô Tự tham gia trại hè.
Nói rồi, Giang Nguyên đau đầu: "Thời tiết quỷ quái này, tuyệt thật, tôi thấy ngày mai trời nắng 33 độ, còn phải tập luyện ngoài trời nữa..."
"Không sao không sao, nếu ông trời con nhà ta thực sự không chịu nổi thì những giáo viên đó cũng không phải là đồ ngốc." Chu Vũ Ngang vỗ vai Giang Nguyên, an ủi người bạn cùng phòng mới quen này.
"Hy vọng là vậy."
Giang Nguyên thở dài, lặng lẽ nhìn về phía Tô Tự, vẫn còn hơi lo lắng.
***
Tô Tự không để ý đến cuộc trò chuyện của Giang Nguyên và Chu Vũ Ngang, cậu đang lục lại trong trí nhớ những thông tin liên quan đến trại hè năm đó.
Tính cách cậu từ nhỏ đã không tốt, sức khỏe không tốt nhưng lại rất bướng bỉnh, năm đó mặc dù từ chối Bùi Định Sơn nhưng cậu vẫn không trốn học ở trại hè, mặc dù thể lực yếu nhưng cậu vẫn cắn răng tham gia trại hè hơn một tháng không nghỉ một ngày, sau đó về nhà bị ốm một trận nặng khiến ba mẹ cậu sợ hãi nhưng từ đó về sau sức khỏe của cậu đã tốt hơn nhiều.
Nhớ lại, trại hè này cũng có thể coi là bước ngoặt trong cuộc đời cậu, chỉ là trong những hồi ức sau này, dần dần lại chứa đầy tiếc nuối.
Nhìn chung, toàn bộ trại hè là do đội tỉnh tổ chức đặc biệt kết hợp với các trường trung học khác nhau của thành phố S để tuyển chọn những mầm non tốt cho đội tuyển, theo nhu cầu tuyển chọn của đội tỉnh, chủ đề của trại hè hàng năm đều có sự thiên lệch khác nhau, như chương trình giảng dạy của khóa này của họ nói chung là thiên về nhảy vượt rào ngắn.
Đội tuyển tỉnh S ở trong nước được coi là trình độ trung bình khá, đội có nguồn tài chính dồi dào, trình độ huấn luyện viên cũng khá cao, đã đào tạo ra một số vận động viên ném hàng đầu thế giới nhưng ở nội dung nhảy vượt rào ngắn này thì không nổi bật, đội tuyển tỉnh luôn muốn tìm ra một hướng đột phá nhưng cho đến nay thành tích tốt nhất cũng chỉ là huấn luyện viên phụ trách trại hè lần này là Hạ Châu Toàn đã thành công đưa một số vận động viên nhảy cao vào đội tuyển quốc gia.
Đội tuyển tỉnh hy vọng có thể tiến bộ trong nội dung nhảy vượt rào ngắn đặc biệt là chạy nước rút nhưng thực tế là các tên tuổi nổi tiếng, vang danh chạy nước rút trong nước chủ yếu đến từ tỉnh G, là tỉnh chạy nước rút số một của Trung Quốc, nhân tài chạy nước rút của tỉnh G về cơ bản chiếm một nửa giang sơn của giới chạy nước rút trong nước, còn ngoài tỉnh G, các đội của tỉnh H, tỉnh F, tỉnh J đều là những đội chạy nước rút mạnh trong nước nhưng lại không có một đội tuyển tỉnh nào của tỉnh S.
Tóm lại, để xây dựng đội hình cho toàn bộ đội tuyển tỉnh và phát triển theo hướng kỳ vọng, tỉnh S đã đưa ra kế hoạch phát triển mầm non điền kinh, trong đó một mục tiêu trọng điểm được đặt vào nội dung nhảy vượt rào ngắn.
Trại hè này cũng là một mắt xích trong kế hoạch phát triển mầm non của họ.
Trong suốt kỳ nghỉ 40 ngày của trại hè, tổ huấn luyện của trại hè sẽ lần lượt tiến hành một chu kỳ huấn luyện hoàn chỉnh cho học sinh của trại hè về các mặt như huấn luyện thể lực cho thanh thiếu niên, huấn luyện sức mạnh, kỹ thuật nhảy vượt rào ngắn.
Trong đó, để phân loại học sinh trại hè tốt hơn, sau khi kết thúc huấn luyện thể lực thích ứng trước hai ngày vào trại, ngày thứ ba sẽ tiến hành một vòng kiểm tra thống nhất đối với tất cả học sinh trại hè.
Bùi Định Sơn cũng chú ý đến cậu sau lần kiểm tra đó.
Chỉ là lần đó thành tích chạy nước rút của cậu thực tế rất bình thường, Tô Tự không hiểu Bùi Định Sơn đã chú ý đến cậu sau lần kiểm tra đó như thế nào.
Nghĩ đến đây, Tô Tự lại thấy hơi bực bội.
Bên cạnh, Giang Nguyên vừa trò chuyện với Chu Vũ Ngang, vừa âm thầm quan sát Tô Tự, thấy cậu mặt lạnh đăm đăm chìm đắm trong suy nghĩ của mình, trong lòng luôn có hơi lo lắng - không biết ông trời con nhà mình hôm nay bị làm sao.
***
Sáng hôm sau, Tô Tự bị Giang Nguyên đánh thức.
Lịch trình huấn luyện của trại hè đã được phát xuống từ trước khi vào trại, thời gian tập luyện buổi sáng là 5 giờ 20 sáng, sẽ không có thời gian cho bạn ăn sáng, bữa sáng được sắp xếp sau khi tập luyện buổi sáng kết thúc.
Hôm qua, Tô Tự đã nhớ lại khá nhiều nội dung huấn luyện của trại hè nhưng lại quên mất nỗi khổ của tập luyện buổi sáng.
Cậu thường hay cáu kỉnh khi thức dậy, lúc Giang Nguyên đánh thức cậu lúc hơn 5 giờ 5 phút, cậu chỉ thấy cả đầu mình ong ong, mặc dù trong lòng biết không trách được Giang Nguyên nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy toàn thân như bị bọc một lớp băng giá.
Ngay khi Giang Nguyên lo lắng không biết cậu có dậy được không, Tô Tự vẫn nghiến răng, mặt lạnh băng bò dậy khỏi giường.
Tiếp theo là đánh răng, rửa mặt, thay quần áo thể thao, cuối cùng cùng Giang Nguyên Chu Vũ Ngang theo mọi người đi về phía sân tập, những học sinh tham gia trại hè ngày đầu tiên xung quanh vẫn còn rất năng động, tiếng ríu rít làm cho đầu óc vốn đã bực bội của Tô Tự đau nhói.
Mãi đến khi đi đến sân vận động được chỉ định, cậu thấy bên cạnh sân vận động có một huấn luyện viên trẻ tuổi, khuôn mặt đẹp trai quá mức, trông không giống huấn luyện viên của đội thể thao tỉnh, mà giống như một ngôi sao đến đây quay show thực tế.
Tô Tự nhận ra ngay.
Là Bùi Định Sơn.
Nhiều học sinh xung quanh kinh ngạc vì ngoại hình quá xuất sắc của Bùi Định Sơn nhưng huấn luyện viên chạy nước rút của đội tuyển quốc gia này, mười năm sau vẫn không đổi sắc mặt trước phóng viên đài truyền hình trung ương, ngay cả mười năm trước, khả năng tỏa ra hơi lạnh cũng không kém gì sau này.
Sau khi Tô Tự và những người khác đến sân được vài phút, Bùi Định Sơn ấn đồng hồ bấm giờ trong tay, sau đó ra hiệu cho các bạn học sinh đã có mặt bắt đầu chạy khởi động quanh sân vận động.
"Này, huấn luyện viên, còn bọn em thì sao?"
Những học sinh bị Bùi Định Sơn chặn lại có chút nghi ngờ.
Bùi Định Sơn không để ý đến họ, chỉ chỉ vào khu vực có các đường kẻ được đánh số 1,2,3,4 trên mặt sân tập, ra hiệu cho học sinh đến đó đứng.
Sau khi các học sinh bối rối đứng yên, anh mới lần lượt ghi vào sổ huấn luyện trong tay, cuối cùng đặt sổ huấn luyện xuống, liếc nhìn các học sinh có mặt: "1 phút 1 vòng, 10 phút 10 vòng, tối nay trước khi ngủ tôi sẽ ở cùng các bạn, bổ sung cho đến khi hoàn thành."
Trong nháy mắt, những học sinh trong vòng tròn như sắp khóc đến nơi, giây trước còn thấy huấn luyện viên trước mắt đẹp trai đến mức không nói nên lời, giây sau chỉ còn lại ba chữ "Không nói nên lời."
Có người gan dạ muốn nói "Dựa vào đâu" nhưng cái gan thường ngày làm trời làm đất còn chưa kịp mở miệng, khi đối diện với đôi mắt của Bùi Định Sơn, đã sợ hãi đến mức tắt ngúm.
***
Trên sân vận động, những học sinh đang khởi động vừa mừng vì mình không đến muộn, vừa khổ sở chạy vòng quanh.
Giang Nguyên Chu Vũ Ngang vốn có thể chạy khá nhanh nhưng lúc này cả hai đều lo lắng nhìn Tô Tự mặt tái mét phía sau.
"Nguyên Tử, cậu nói xem ông trời con của chúng ta không sao chứ?"
Giang Nguyên cũng đầy vẻ lo lắng: "...... Trời ơi, mới là ngày đầu tiên ở trại hè thôi mà."
Lúc này, Tô Tự đã không còn nghe thấy những âm thanh khác xung quanh, cơ thể ít vận động này, ngay cả khi chỉ là chạy chậm khởi động làm nóng khớp cũng khiến cậu mệt mỏi khắp người, cậu đã nhiều lần không nhịn được mà nảy sinh ý định từ bỏ nhưng không biết có phải là ảo giác không, cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Bùi Định Sơn bên ngoài sân tập thỉnh thoảng lại lướt qua cậu.
Vì vậy, không biết là mang theo sự bướng bỉnh như thế nào, cậu vẫn nghiến răng tiếp tục kiên trì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất - "Không được thua."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 2