Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân

Chương 18.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cậu... Cậu lấy tự tin ở đâu ra thế?!"

Đối mặt với lời tuyên bố chiến thắng bình tĩnh và chắc chắn của Tô Tự, Từ Tử Kỳ nghiến răng, cậu ta vẫn không tin rằng Tô Tự đã gần như cạn kiệt thể lực sau khi chạy xong vòng loại có thể đạt được thành tích tốt trong trận chung kết sau đó.

Tô Tự nhìn hắn ta một cách kỳ lạ, dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn Từ Tử Kỳ hai giây, rồi nói: "Cậu tự tin ở đâu ra thì tôi tự tin ở đó."

Câu nói này chẳng khác nào nói thẳng vào mặt Từ Tử Kỳ: Cậu có thể tự tin mình có thể thắng, tại sao tôi không thể?

Một câu nói khiến Từ Tử Kỳ mặt mày tái mét, hắn ta nghiến răng nhìn Tô Tự một cái, rồi quay người bỏ đi không ngoảnh lại.

Đợi đến khi Từ Tử Kỳ đi xa, Giang Nguyên mới xoa đầu cậu: " Tiểu Tự, cậu ổn chứ?"

Tô Tự mặt mày ủ rũ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Bùi Định Sơn bên cạnh nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: "Thể lực tiêu hao vẫn quá lớn."

Nghe lời nhận xét của Bùi Định Sơn, Tô Tự buồn bã "Ừ" một tiếng.

Hơn một tháng nay, dưới sự hướng dẫn của Bùi Định Sơn, cậu đã dần quen với việc sử dụng sức mạnh, kỹ thuật và khắc sâu những ký ức này vào xương tủy nhưng hơn một tháng vẫn là quá ngắn, trong khoảng thời gian này, thể lực của cậu có hơi tiến bộ nhưng so với các học viên khác vẫn còn quá chênh lệch, còn về "Phân phối và kiểm soát thể lực" mà Bùi Định Sơn đã nhấn mạnh với cậu trước đó...

Tô Tự mím môi, nói: "... Tôi muốn thắng."

Giang Nguyên ngẩn người, vừa định nói "Anh biết", đột nhiên phản ứng lại, Tô Tự nói câu này là với Bùi Định Sơn.

Bùi Định Sơn cúi đầu nhìn cậu một lúc, cũng đưa tay xoa đầu Tô Tự: "Tôi biết, cậu đã làm rất tốt nhưng Tô Tự, cậu có thể làm tốt hơn."

Nghe lời Bùi Định Sơn nói, Tô Tự cau mày, buồn bã không nói gì.

Cậu biết Bùi Định Sơn nói đúng, thực tế cậu có thể kiểm soát tốt hơn nhưng khi đứng trên đường đua đó, khát khao chiến thắng trào dâng trong lòng sẽ đè nén lý trí của cậu.

Cậu chưa bao giờ cảm nhận được khát khao chiến thắng rõ ràng đến vậy, sự theo đuổi chiến thắng bất chấp lý trí đã đè bẹp sự phân phối và kiểm soát thể lực vẫn chưa thuần thục của cậu, đến nỗi khi cuối cùng vượt qua vạch đích, thể lực của cậu đã không đủ để cậu kiểm soát hoàn hảo các chi của mình để hoàn thành cú nước rút cuối cùng, khiến cậu thở không ra hơi sau khi về đích vì mất quá nhiều thể lực.

Thực ra cho đến tận bây giờ, trái tim cậu vẫn đập thình thịch rất mạnh nhưng cảm giác chạy có phần mất kiểm soát trên đường đua khiến cậu vẫn cảm thấy phấn khích cho đến tận lúc này.

Bùi Định Sơn không nói thêm gì nữa, chỉ bảo Chu Vũ Ngang đưa cậu sang một bên nghỉ ngơi một chút, Giang Nguyên cũng muốn đi theo nhưng bên nhảy cao đã bắt đầu một vòng nhảy độ cao mới, trợ lý huấn luyện viên tại chỗ đang gọi anh ta chuẩn bị vào vị trí.

Tô Tự đẩy anh ta, bảo anh ta đi thi đấu, anh ta mới phải buông tay, chạy về phía khu vực chuẩn bị nhảy cao.

Sau khi Giang Nguyên rời đi, Chu Vũ Ngang mới cười vỗ vai Tô Tự: "Ê hê, đúng là tổ tông của chúng ta ở phòng 303, đúng là đỉnh!"

Tô Tự lười để ý đến cậu ta, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên, cố gắng phục hồi thể lực.

Tô Tự không để ý đến cậu ta, Chu Vũ Ngang cũng không tức giận, trong thời gian qua, cậu ta đã sớm quen với tính khí của Tô Tự, thay vì nói cậu tính tình tệ thì không bằng nói Tô Tự giống như một chú mèo yên tĩnh, khi bạn gọi cậu, nếu cậu vui thì sẽ đáp lại bạn một tiếng, nếu tâm trạng không tốt, gặp bạn cũng sẽ tránh bạn như thể bạn là một bức tường người.

Có người ghét tính cách này nhưng Chu Vũ Ngang thì không quan tâm, đối với cậu ta, cậu ta nhìn thấy ở Tô Tự tài năng, tiềm năng và sự bướng bỉnh trong xương tủy của Tô Tự, cùng với ham muốn thắng thua mà cậu thể hiện trên sân thi đấu hôm nay, tất cả đều khiến cậu ta nhìn thấy một đối thủ mạnh mẽ sẽ sớm vươn lên trước mắt mình.

Cậu ta vô cùng mong đợi Tô Tự sẽ tiếp tục phát triển và tiến bộ, sự mong đợi này đồng thời cũng là sự thúc đẩy và động viên đối với bản thân cậu ta.

Ngay khi Chu Vũ Ngang đang canh chừng Tô Tự nghỉ ngơi ở một bên, cậu ta đột nhiên nhận ra có người đang đến gần, ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn thấy một khuôn mặt lạ.

"Xin chào, tôi là..."

Chưa đợi đối diện giới thiệu xong, Chu Vũ Ngang đã đứng thẳng người, kinh ngạc nói: " Diệp Minh Hạo?!"

Chàng trai đối diện có chiều cao tương đương cậu ta cười nói: "Là tôi."

Tô Tự vốn đang dựa vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả nghe thấy Diệp Minh Hạo và Chu Vũ Ngang chào hỏi nhau trước mặt mình, cậu bực bội mở mắt ra, nhìn thấy lại là hai chàng trai cao lớn đứng trước mặt mình.

Nếu lúc này là Giang Nguyên và Chu Vũ Ngang ở đây, có lẽ sẽ nhận được cái liếc mắt bực bội của Tô Tự, Diệp Minh Hạo xa lạ vẫn khiến Tô Tự kiềm chế mấy phần nhưng trên mặt cậu vẫn không thể hiện được biểu cảm vui vẻ gì.

"Xin chào, cậu tên Tô Tự phải không? Tôi là Diệp Minh Hạo của đội tỉnh G."

Diệp Minh Hạo cười tự giới thiệu với Tô Tự nhưng rõ ràng là sự tự giới thiệu của cậu ấy không mấy thành công, chỉ thấy chàng trai xinh đẹp trước mặt không biểu lộ gì nhìn cậu ta một cái, sau đó nhíu mày nói.

"Ồ, không quen."

Một lát sau, có lẽ cũng thấy câu trả lời của mình không ổn lắm, Tô Tự mím môi, bổ sung thêm vài chữ: "Ừm, tôi là Tô Tự."

Không phải Tô Tự giở tính trẻ con, mà là cậu thực sự không quen Diệp Minh Hạo, cũng chưa từng nghe qua cái tên này.

Nhìn vẻ mặt của Tô Tự, Chu Vũ Ngang nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Tô Tự chỉ liếc cậu ta một cái rồi quay đi, không nhịn được cười, chủ động mở lời giúp Tô Tự giải vây: "Xin lỗi, Tiểu Tự từ nhỏ sức khỏe không tốt, không phải luyện thể thao, không quen biết người trong giới, lần này đến trại hè chỉ để rèn luyện sức khỏe thôi——Vừa rồi thi đấu thử sức cậu ấy mệt quá, lúc này tâm trạng không tốt."

Diệp Minh Hạo không để bụng chuyện này lắm, chủ yếu là vừa rồi Chu Vũ Ngang đã nhận ra cậu ấy ngay nên cậu ấy theo bản năng tự giới thiệu như vậy.

Chỉ là sau khi nghe Chu Vũ Ngang giới thiệu Tô Tự "không phải luyện thể thao, chỉ đến trại hè rèn luyện sức khỏe" thì hơi nhướng mày, sau đó lại một lần nữa chào hỏi Tô Tự: "Xin chào, tôi là vận động viên chạy nước rút đội thiếu niên của đội thể thao tỉnh G, tôi tên là Diệp Minh Hạo."

Nói xong, cậu ấy lại cười nói: "Vừa rồi tình cờ xem cuộc thi của cậu, cậu rất lợi hại, tôi rất mong chờ trong tương lai có cơ hội được gặp cậu trên đường đua."

"Tất nhiên, không phải là cậu bây giờ, mà là cậu mạnh mẽ hơn trong tương lai."

Tô Tự vốn không muốn để ý đến cậu ấy nhưng khi nghe câu cuối cùng, cậu nhíu mày nhìn chàng trai tên Diệp Minh Hạo này: "Tại sao."

Diệp Minh Hạo hiểu ý, Tô Tự hỏi "tại sao lại là tương lai".

Cậu ấy cười, sau đó nhìn chàng trai trước mặt: "Bởi vì cậu bây giờ còn chưa đủ mạnh."

Dừng lại mấy giây, cậu ấy lại bổ sung: "Tương lai tôi chắc chắn có cơ hội gặp cậu trên đường đua, cậu nói đúng không?"

***

Mãi đến khi Diệp Minh Hạo đi xa, Tô Tự vẫn nhìn theo bóng lưng của tên đáng ghét kia.

Chu Vũ Ngang cũng không ngờ Diệp Minh Hạo lại làm như vậy, cậu ta gãi đầu đang đau đầu không biết Tô Tự có tức giận không thì vị ông trời con bên cạnh đã lên tiếng.

"Diệp Minh Hạo là ai."

Tô Tự hỏi câu này vẫn nhíu mày, trong mắt mang theo sự nghi ngờ và bực bội thực sự.

Chu Vũ Ngang nghe vậy, nhạy bén nhận ra trong giọng điệu của Tô Tự mặc dù có chút không vui nhưng không thực sự tức giận, vì vậy cậu ta lập tức giải thích nghiêm túc: "Tên này là Diệp Minh Hạo, lớn hơn chúng ta một tuổi, hiện là top 100 mét nam U16 trong nước."

Nói đến đây, Chu Vũ Ngang dừng lại một lát, lại nói: "Thực ra nếu xét trên toàn thế giới thì cũng được coi là có thực lực không tệ, tháng 7 năm nay tại Nairobi, Kenya tổ chức giải vô địch trẻ thế giới, cậu ta7 năm nay tại Nairobi, Kenya tổ chức giải vô địch trẻ thế giới, cậu ta đã giành chức vô địch 100 mét nam với thành tích 10 giây 60, tính ra cũng là một danh hiệu vô địch thế giới."

"Nhưng giải đấu năm nay được tổ chức tại Nairobi, Kenya, những quốc gia như Hoa Kỳ, Anh, Úc, Canada, Thụy Sĩ, New Zealand nói rằng châu Phi quá nguy hiểm nên trực tiếp bỏ quyền không tham gia, vì vậy đội tham gia thực tế không đầy đủ, riêng tư cũng có người nói rằng chức vô địch này của Diệp Minh Hạo có quá nhiều yếu tố may mắn, không đáng giá."

"Thực ra tôi cũng thấy cậu ta ở giải vô địch trẻ thế giới trạng thái bình thường, 10 giây 60, thành tích này còn không bằng thành tích tốt nhất trước đó của cậu ta ở giải trong nước, giải trong nước cậu ta còn chạy được 10 giây 56, mạnh hơn thành tích chung kết giải vô địch trẻ thế giới, lần đó thành tích của cậu ta10 giây 60, thành tích này còn không bằng thành tích tốt nhất trước đó của cậu ta ở giải trong nước, giải trong nước cậu ta còn chạy được 10 giây 56, mạnh hơn thành tích chung kết giải vô địch trẻ thế giới, lần đó thành tích của cậu ta chỉ kém 0,06 giây là có thể phá kỷ lục 100 mét U16 toàn quốc, nói ra cũng đáng tiếc."

Lời giải thích của Chu Vũ Ngang rất đầy đủ nhưng sự nghi ngờ trong mắt Tô Tự vẫn không hề giảm bớt.

Một thiếu niên 15 tuổi có cơ hội phá kỷ lục 100 mét U16 toàn quốc nhưng trong tương lai Tô Tự lại chưa từng nghe thấy cái tên này, tại sao vậy?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tô Tự, cuối cùng dừng lại ở câu nói cuối cùng mà Diệp Minh Hạo nói với cậu——[Bây giờ cậu vẫn chưa đủ mạnh.]

Thành tích tốt nhất hiện tại của Diệp Minh Hạo là 10 giây 56.

So với Diệp Minh Hạo, bây giờ cậu thực sự không đủ mạnh.

Cuối cùng Tô Tự nhìn chằm chằm vào hướng Diệp Minh Hạo rời đi, nói: "Cậu ta rất phiền."

Chu Vũ Ngang thấy lời này không có gì sai, chủ yếu là Diệp Minh Hạo này thực sự hơi đáng ghét, chuyên tìm đến người khác, nói với người ta rằng "Tôi rất coi trọng cậu, sau này tôi muốn thi đấu với cậu", kết quả câu tiếp theo lại là "Nhưng bây giờ thực lực của cậu không được, sau này tôi mới thi đấu với cậu".

Với kiểu ăn nói khó nghe như vậy, đừng nói đến tiểu tổ tông của họ, ngay cả cậu ta cũng tức giận!

Vì vậy, cậu ta gật đầu: "Đúng là khá chán ghét."

Nói xong thì thấy Tô Tự cau mày nhìn cậu ta, Chu Vũ Ngang lập tức nghiêm túc nói: "Nói thì nói vậy nhưng người khác công kích cá nhân thì không được!"

Tô Tự lười để ý đến Chu Vũ Ngang, cậu nhìn tình hình trên sân: "Chung kết còn bao lâu nữa."

"Sắp rồi sao?"

Chu Vũ Ngang nhìn về phía địa điểm thi 100 mét, lúc này, hẳn là các vận động viên của nhóm thứ tư đang tiến hành thi vòng loại, khi nói chuyện, người phát lệnh ở địa điểm thi đã nổ súng lệnh nhưng nhóm này xảy ra chút ngoài ý muốn, có người xuất phát trước, vì vậy phải thi lại.

Tuy nhiên, vòng loại của cuộc thi thử nghiệm hôm nay, những người đáng chú ý đều ở hai nhóm đầu, lúc này hai nhóm đầu đã thi xong, hai nhóm sau thực sự không có vận động viên nào quá nổi bật.

Đến khi vòng loại nhóm thứ tư kết thúc, Giang Nguyên cũng đã kết thúc hai nội dung nhảy xa và nhảy cao, với thành tích đứng đầu ở cả hai nội dung nhảy xa, nhảy cao, cậu ấy đã trực tiếp giành được suất tham dự Giải vô địch điền kinh U16 toàn quốc vào ngày kia.

Bên kia vừa hoàn thành bài thi, Giang Nguyên nhanh chóng tìm đến bên cạnh Tô Tự.

"Thế nào? Bây giờ trạng thái vẫn ổn chứ?"

Từ nhỏ Giang Nguyên đã quen chăm sóc Tô Tự, phải bỏ Tô Tự đi thi đấu thì anh ta luôn cảm thấy không yên tâm, may là lúc này cuộc thi đã kết thúc, xác nhận Tô Tự trông có vẻ trạng thái không tệ, anh t cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tự nhìn Giang Nguyên vừa hoàn thành cuộc thi trở về, gật đầu: "Em không sao rồi."

Thực ra lúc này mới chỉ khoảng 20 phút kể từ khi cậu kết thúc cuộc thi nhưng trạng thái của cậu thực sự đã hồi phục được bảy tám phần, trạng thái thảm hại khi vừa chạy xong bài thi thử nghiệm trước đó đã không còn nữa, mặc dù trông vẫn không được khỏe lắm nhưng thực ra đây đã là trạng thái bình thường của Tô Tự rồi.

Nghe câu trả lời của Tô Tự, ngay cả Chu Vũ Ngang đã cùng cậu tập luyện hơn một tháng này cũng không nhịn được mà khoác vai Giang Nguyên nói: "Ôi, Nguyên Tử, khả năng hồi phục của tiểu tổ tông nhà chúng ta, tôi thực sự thèm khóc quá."

Giang Nguyên liếc Chu Vũ Ngang một cái, nói: "Cút đi, Tiểu Tự đã hồi phục rồi, chẳng lẽ cậu còn không được sao?"

Chu Vũ Ngang:???

"Ê, Nguyên Tử, chú ý lời nói, được hay không được, không thể nói bừa như vậy!"

Sau khi phản đối một cách chính đáng, Chu Vũ Ngang mới nói: "Tôi cũng đã hồi phục được năm sáu phần nhưng chắc chắn tôi hồi phục không tốt bằng Tiểu Tự của chúng ta!"

"Cậu không biết sao, trước đây nhịp độ tập luyện của Tiểu Tự, hoàn toàn không giống tôi."

Lúc mới bắt đầu tập luyện, Chu Vũ Ngang còn tưởng rằng với thể lực và trạng thái của Tô Tự, cho dù có năng khiếu thì khi tập luyện cũng sẽ bị ảnh hưởng, kết quả là ai mà ngờ được, thể lực của cậu yếu thì yếu thật nhưng khả năng hồi phục của cơ thể lại mạnh đến mức khó tin, kết hợp với bộ bài tập chuyên biệt mà Bùi Định Sơn thiết kế riêng cho Tô Tự...

Cậu ta đã được chứng kiến cái gì gọi là động cơ vĩnh cửu rồi.

Cho dù là động cơ vĩnh cửu không thể tiêu thụ công suất cao thì đó cũng là động cơ vĩnh cửu!

Cậu ta còn đang vì bài tập chạy nước rút mà thở hổn hển thì Tô Tự bên cạnh đã hoàn thành một đoạn chạy nước rút rồi đi tiếp bài kết hợp tập luyện tiếp theo.

Bùi Định Sơn đã lập riêng cho cậu một bộ bài tập kết hợp hoàn chỉnh, tính toán lập kế hoạch lượng bài tập cần thiết theo mức độ tiêu hao thể lực cao thấp khác nhau của các bài tập tiêu hao thể lực nhiều, theo bộ bài tập kết hợp này, Tô Tự hoàn toàn có thể đạt được một số sự hồi phục tuần hoàn về thể lực trong quá trình luân phiên giữa các bài tập tiêu hao nhiều năng lượng và các bài tập tiêu hao ít năng lượng.

Tất nhiên điều này không có nghĩa là Tô Tự thực sự trở thành động cơ vĩnh cửu nhưng hiệu quả tập luyện thực tế của Tô Tự cao hơn nhiều so với dự đoán của Chu Vũ Ngang.

Thậm chí cậu ta còn nghĩ, nếu để các huấn luyện viên khác huấn luyện Tô Tự thì cũng chưa chắc không được, chỉ là các huấn luyện viên khác chưa chắc đã có thể chú ý đến những ưu thế chi tiết này của Tô Tự đồng thời đưa ra kế hoạch nhắm mục tiêu hợp lý.

Đối với nhiều huấn luyện viên, Tô Tự có lẽ cũng là một viên đá thô ngọc bích cực kỳ tuyệt vời nhưng những huấn luyện viên này không biết cách điêu khắc cậu tốt nhất như thế nào - có lẽ những huấn luyện viên đó sẽ cảm thấy lớp vỏ đá bên ngoài của viên đá thô này quá dày mà bỏ lỡ viên ngọc bích tuyệt đẹp bên trong, cũng có thể sẽ trực tiếp cắt viên đá thô, do đó không thể tận dụng hoàn toàn vẻ đẹp nguyên sơ của viên đá này.

Tóm lại, Tô Tự có thể gặp được Bùi Định Sơn, thực sự là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời.

Tất nhiên, tuyệt vời hơn nữa là huấn luyện viên của họ đồng thời cũng mang cậu ta theo.

Tô Tự nghe Chu Vũ Ngang tâng bốc, một lần nữa không hiểu nổi, tại sao một người trông có vẻ chín chắn đĩnh đạc như vậy sau mười năm, mười năm trước lại có thể có dáng vẻ như thế này.

Chu Vũ Ngang hiện tại cũng đọc được biểu cảm của Tô Tự, nhìn thấy sự im lặng trên khuôn mặt Tô Tự thì biết tiểu tổ tông của họ không nghĩ gì tốt về cậu ta, thế là cậu ta trực tiếp xông lên bóp cậu ấy một trận, sau đó cười né tránh khi Tô Tự tức giận cào tay của cậu ta.

Bên cạnh, Giang Nguyên xoa xoa thái dương, anh ta cũng không hiểu nổi, gã Chu Vũ Ngang này đôi khi trông cũng rất nghiêm túc, đôi khi lại ấu trĩ như vậy.

***
« Chương TrướcChương Tiếp »