- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 16
Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
Chương 16
Lúc này trên đường đua, Từ Tử Kỳ ở làn thứ năm đã giành được vị trí dẫn đầu nhờ sức bật tuyệt vời và kỹ thuật tăng tốc xuất phát tốt trong giai đoạn bùng nổ, anh có thể quan sát thấy bằng khóe mắt rằng không có đối thủ nào có thể đe dọa hắn ta ở giai đoạn này.
Là một trong những học viên có thành tích tốt nhất của trại hè lần này, mặc dù Từ Tử Kỳ chỉ coi Chu Vũ Ngang là đối thủ của mình nhưng người gọi là tiểu tổ tông trong ký túc xá 303 đối với hắn ta chỉ là một món quà kèm theo được chăm sóc nhưng trong lòng hắn ta vẫn không có thiện cảm với Tô Tự.
Anh nghĩ rằng khi huấn luyện viên chọn học viên để huấn luyện thêm, sau khi chọn Chu Vũ Ngang, ít nhất cũng nên chọn mình hoặc Liêu Vĩ Vĩ mới hợp lý, vậy thì việc chọn một học viên căn bản không thể tham gia huấn luyện tử tế có ý nghĩa gì?
Trong cuộc thi này, hắn ta chắc chắn phải thắng tiểu tổ tông của Chu Vũ Ngang trước, sau đó vào trận chung kết để cho Chu Vũ Ngang biết tay, càng muốn chứng minh bản thân với tổ huấn luyện của trại hè, trong kế hoạch mà ba mẹ hắn ta vạch ra, học sinh giỏi thể thao điền kinh là một con đường rất phù hợp với hắn ta, chỉ cần hắn ta có thể thi đỗ vào đội tuyển tỉnh thì tương lai vào cấp ba, đại học đều có thể đi theo con đường tuyển sinh riêng và giới thiệu chuyên biệt.
Kết quả là trong trại hè này, cơ hội tốt nhất của hắn ta lại bị một đứa bệnh tật cướp mất, mặc dù Từ Tử Kỳ cho rằng Tô Tự dù được Bùi Định Sơn coi trọng cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng chính sự lãng phí vô nghĩa này mới khiến hắn ta khó chịu.
Có lẽ vì trong lòng tích tụ sự bất mãn này, cảm xúc khá mãnh liệt khiến trạng thái của Từ Tử Kỳ tốt hơn hẳn so với lúc tập luyện bình thường.
Lần này... hắn ta cảm thấy mình có thể phá kỷ lục cá nhân!
Mang theo suy nghĩ như vậy, trạng thái ba mươi mét đầu tiên của Từ Tử Kỳ vô cùng dũng mãnh, không chỉ khiến tổ huấn luyện quan sát bên đường đua sáng mắt, mà ngay cả một số thành viên đội thiếu niên tỉnh G đến xem náo nhiệt cũng khen ngợi vài câu.
"Đây cũng là học viên của trại hè tỉnh S sao? Trông có vẻ không tệ!"
Nhưng bất kể những người xung quanh nói gì, có một vài đôi mắt vẫn luôn chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tự ở làn thứ ba, trong đó có Bùi Định Sơn đang quan sát cuộc thi bên đường đua, cũng có Chu Vũ Ngang, Giang Nguyên đã hoàn thành vòng loại và Diệp Minh Hạo trong đội tuyển tỉnh G.
Sự thay đổi trạng thái của Từ Tử Kỳ xuất hiện ở phần nối giữa chạy tăng tốc và chạy giữa chặng, ba mươi mét đầu tiên anh tăng tốc rất xuất sắc, hoàn toàn không thua kém các thành viên đội thiếu niên tỉnh S nhưng sau khi tăng tốc trong thời gian ngắn, những huấn luyện viên có đôi mắt tinh tường xung quanh đã phát hiện ra vấn đề trước tiên.
"Từ Tử Kỳ này không đủ ổn định."
Từ khi bước vào giai đoạn chạy giữa chặng, động tác chạy của Từ Tử Kỳ đã biến dạng, tất nhiên, có lẽ chính hắn ta không nhận ra, hắn ta vẫn cảm thấy m.ình đang chạy về phía trước rất mạnh mẽ nhưng trong quá trình chạy thực tế, hắn ta lại có cảm giác mơ hồ rằng rõ ràng đã dùng nhiều sức hơn trước nhưng tốc độ lại chậm hơn trước.
Tất nhiên, suy nghĩ như vậy chỉ thoáng qua, Từ Tử Kỳ không cho rằng mình sẽ thua bất kỳ ai trong cuộc thi này, cho đến khi hắn ta nghe thấy tiếng kinh ngạc phát ra xung quanh.
Tại sao những người xung quanh lại kinh ngạc?
Đối tượng kinh ngạc của họ là ai?
Chưa kịp để Từ Tử Kỳ hiểu rõ những điều này, khóe mắt hắn ta đã nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía mình - là ai vậy?!
Ở làn thứ ba, ngay từ khi trọng tài ra lệnh "Vào vị trí", Tô Tự đã vứt bỏ mọi suy nghĩ ra sau đầu, bất kể sự chú ý có phần khó chịu từ những người xung quanh hay những lý thuyết mà Bùi Định Sơn đã truyền đạt cho cậu trong 38 ngày trại hè này.
Mọi suy nghĩ liên quan hoặc không liên quan đến cuộc thi này đều đã bị anh vứt ra sau đầu, thứ duy nhất còn lại chỉ là đường chạy này dành riêng cho cậu.
Dẫm lên đó - chạy hết nó.
Tô Tự từng nghĩ rằng chạy nước rút đối với mình chỉ là một nỗi tiếc nuối bình thường làm xáo trộn cuộc sống của mình nhưng bây giờ, cậu chỉ đứng trên một đường chạy bình thường như vậy, những cảm xúc dâng trào trong lòng khiến cậu không khỏi nhíu mày.
Cảm xúc này dường như đang thúc giục cậu - nhanh lên, nhanh lên bước lên đường chạy này, rồi dùng tốc độ nhanh nhất, chạy một mạch về đích!
Cảm xúc dâng trào này khiến cậu thậm chí phải hít thở sâu vài lần sau khi nghe thấy tiếng lệnh "Vào vị trí" mới có thể bình tĩnh lại, sau đó chống hai tay xuống đất, ngồi xổm trên giá đỡ xuất phát, chờ đợi tiếng "Chuẩn bị" và tiếng súng lệnh vang lên.
Nếu có người nào đó có lòng quan sát cả hai cuộc thi thử nghiệm của Chu Vũ Ngang và Tô Tự, có lẽ họ sẽ phát hiện ra rằng Chu Vũ Ngang và Tô Tự không chỉ điều chỉnh góc giá đỡ xuất phát khác nhau, mà chiều rộng hai tay chống xuống đất và góc nghiêng về phía trước của cơ thể cũng khác nhau.
So với Chu Vũ Ngang, khoảng cách giữa hai lòng bàn tay chống xuống đất của Tô Tự gần hơn, điều này khiến trọng tâm cơ thể cậu cao hơn khi chống hai tay, cung cấp cho cậu lực bùng nổ hiệu quả hơn khi đạp giá đỡ xuất phát.
Chính nhờ sự bổ sung tăng cường sức mạnh này, khi trọng tài tại hiện trường bóp cò súng lệnh phát ra chỉ thị "Pằng", nhờ vào sự tập trung loại bỏ mọi tạp niệm và sức mạnh mang lại từ động tác chuẩn bị xuất phát chính xác cùng khả năng phản ứng xuất sắc của bản thân - phản ứng nhanh trong giai đoạn xuất phát gần như là điều hiển nhiên.
Từ khoảnh khắc dùng chân trái đạp mạnh giá đỡ xuất phát và nhanh chóng bước chân vung ra, Tô Tự đã tập trung toàn bộ sức lực điều động từng tấc cơ thể.
Thể trạng không mấy thân thiện thực sự khiến cậu khó chịu nhưng gần một tháng rưỡi nay, quá trình huấn luyện mà Bùi Định Sơn dành cho cậu đã bù đắp rất tốt cho sự thiếu hụt sức mạnh của cậu.
Sức bộc phát khi xuất phát không đủ?
Vậy thì điều chỉnh tư thế xuất phát, thông qua việc thay đổi góc đẩy của cơ thể và điều chỉnh trọng tâm tư thế chuẩn bị, tăng hiệu quả bùng nổ sức mạnh của cơ thể trong giai đoạn xuất phát.
Sức mạnh của cơ thể không đủ?
Vậy thì thông qua việc học kỹ thuật chạy nước rút tổng thể chi tiết hơn, để từng phần sức mạnh đều đến đúng nơi cần sử dụng nhất.
Từ khoảnh khắc bùng nổ đạp mạnh, bộ kỹ thuật đã vận hành trong đầu Tô Tự gần một tháng rưỡi này đã vô tình hòa nhập vào trí nhớ cơ bắp của anh, giúp cậu có thể điều động cơ thể và sức mạnh của mình hiệu quả hơn.
"Bịch, bịch, bịch"
Mỗi bước chân cậu đặt xuống có thể không phải là bước sải dài nhất hay mạnh nhất nhưng chắc chắn là kỹ thuật và sức mạnh phù hợp nhất với cậu ở giai đoạn này.
——Nhớ nhé, phải cảm nhận phản hồi mà đường chạy mang lại cho cậu.
Câu nói của Bùi Định Sơn cũng luôn khắc sâu trong tâm trí Tô Tự, cậu cảm nhận từng bước chân sau khi chạm đất, đường chạy bằng nhựa phản hồi lại cho anh từng phần sức mạnh, sau đó mượn phần sức mạnh này, đưa cơ thể mình về phía trước một cách nhẹ nhàng hơn!
Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!
Từng phần sức mạnh phản hồi từ mặt đất và từng nhịp chạy ăn khớp với nhau đều khiến Tô Tự cảm nhận được sức mạnh phi nước đại bắt đầu tích tụ và dâng trào trong cơ thể mình.
Ngay cả khi sự bùng nổ nhanh chóng ban đầu khiến cơ thể cậu nhanh chóng tích tụ sự mệt mỏi đau nhức nhưng khi những phản hồi sức mạnh này ập đến, khiến cậu bắt đầu cảm thấy cơ thể mình tích tụ một cảm giác tràn đầy sức mạnh chưa từng có!
Lúc này, bên đường chạy, các huấn luyện viên đang theo dõi đã mở to mắt kinh ngạc.
"Cậu Tô Tự này..."
"Cảm giác sức mạnh và nhịp độ này...!"
"Sao có thể? Tốc độ về sau của cậu ấy vẫn đang tăng lên?!"
"Không thể nào, thể lực của cậu ấy quá yếu, thể trạng đó của cậu ấy quyết định sức bền của cậu ấy có hạn, tại sao vừa vào giai đoạn về sau tốc độ của cậu ấy lại còn tăng lên?!"
"Tất cả các vận động viên còn lại đều đã giảm tốc rõ rệt, Tô Tự làm được điều này bằng cách nào?!"
Những người ngạc nhiên hơn cả các huấn luyện viên chính là các học viên trại hè xung quanh, từ khi cuộc thi này bắt đầu, những học viên trại hè này đều cho rằng kết quả thử nghiệm của nhóm này không có gì bất ngờ, người chiến thắng chắc chắn sẽ là Từ Tử Kỳ ở làn thứ năm nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như họ đoán.
Trong ba mươi mét đầu tiên, Từ Tử Kỳ thực sự chiếm ưu thế rất rõ ràng nhưng khi cuộc thi bước vào giai đoạn chạy giữa chừng, mặc dù tốc độ của Từ Tử Kỳ vẫn rất nhanh nhưng không còn chiếm ưu thế áp đảo như trước - hay nói cách khác, chính là tốc độ của Tô Tự khi bước vào giai đoạn chạy giữa chừng đã dần tăng lên khiến tốc độ của Từ Tử Kỳ dường như không còn nổi bật nữa.
Nhưng phần kỳ lạ thực sự vẫn là phần tiếp theo, khi cuộc thi gần đến giai đoạn 50 mét, Từ Tử Kỳ rõ ràng nhận ra Tô Tự đã đến gần, từ những học viên đang theo dõi bên ngoài có thể thấy Từ Tử Kỳ bắt đầu nghiến răng muốn tăng tốc, tần suất chạy và sức lực sử dụng của hắn ta có vẻ lớn hơn nhưng dáng vẻ dùng sức đặc biệt này của hắn ta lại không mang lại cho hắn ta nhiều sự cải thiện về tốc độ nhưng dường như lại khiến hắn ta tiêu hao thể lực và gánh nặng lớn hơn.
"Chết tiệt, đã nói Tô Tự này là pháp sư máu giấy mà?!"
"Cậu ta làm được bằng cách nào vậy... Trời ơi, sao tôi lại cảm thấy cậu ta chạy có vẻ không dùng nhiều sức vậy???"
"Các bạn nhìn kìa, mặt Từ Tử Kỳ đang nhăn nhó dùng sức kìa, sao trông có vẻ sắp bị Tô Tự vượt qua rồi..."
"..."
"Không phải sắp đâu."
Có người há hốc mồm lẩm bẩm: "Là đã vượt qua rồi..."
Trên đường chạy, Tô Tự thực tế cũng đang cố gắng hết sức để huy động từng phần sức mạnh trong cơ thể mình, đôi mắt cậu tập trung nhìn về phía trước, trong tai anh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình chạm đất và tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực.
Trong lòng cậu không ngừng lặp lại một niềm tin duy nhất - nhanh hơn nữa, cậu muốn nhanh hơn nữa!
Nhanh hơn nữa đến đích, nhanh hơn nữa lao về phía chiến thắng duy nhất!
Niềm tin kiên định chưa từng có này gần như thiêu đốt trái tim cậu, thúc đẩy anh dùng cơ thể mệt mỏi của mình từng bước tiến về phía trước.
Cho đến giai đoạn nước rút cuối cùng, cậuh nghiến răng chịu đựng tứ chi cứng đờ, dồn trọng tâm phần thân trên về phía trước, tăng cường động tác vung tay - nước rút!
Vài bước nước rút cuối cùng, cơ thể Tô Tự có chút loạng choạng, đây là biểu hiện của việc thể lực của cậu đã tiêu hao rất nhiều, đến cuối cùng thực sự không còn sức để chống đỡ các động tác kỹ thuật của mình.
Nhưng chi tiết này, tất cả mọi người có mặt tại đây đều không còn để ý.
Bởi vì lúc này, người mà trước khi cuộc thi bắt đầu còn bị mọi người coi là "pháp sư máu giấy", "phụ kiện" Tô Tự, đã với tư thế dẫn đầu tuyệt đối, vượt qua vạch đích trước mắt!
"Chết tiệt, có ai nói cho tôi biết đây là mơ không vậy... Cuộc thi này, người thắng là Tô Tự á?!"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 16