Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ khi toàn bộ thành viên phòng 303 đều vào sân tập luyện của đội thiếu niên, việc tiếp xúc và giao lưu với các học viên trại hè ở đây trở nên ít hơn rất nhiều, phần lớn các học viên trại hè đã quên mất 3 người này, cho đến khi buổi tập ngày hôm đó kết thúc, toàn bộ học viên trại hè được gọi đến một chỗ để thông báo về cuộc thi kiểm tra kết thúc trại hè vào ngày hôm sau.

"Cuộc thi kiểm tra kết thúc trại hè sẽ được tổ chức vào ngày mai, đồng thời, cuộc thi kiểm tra kết thúc trại hè này cũng sẽ là vòng loại của Giải điền kinh U16 toàn quốc sau 2 ngày nữa, một khi được chọn, các em sẽ có cơ hội được so tài với các vận động viên trẻ của các trường thể thao và các cơ sở cấp tỉnh trên toàn quốc, đây cũng sẽ là một cuộc thi đạt chuẩn, thành tích đạt được trong cuộc thi cũng sẽ được tính là thành tích đạt chuẩn."

Nếu như nói rằng khi trại hè mới bắt đầu, những học viên tham gia trại hè này còn chưa có khái niệm gì về việc đạt chuẩn hay không đạt chuẩn và Giải điền kinh U16 thì bây giờ những học viên tham gia trại hè này cũng coi như đã bước một chân vào giới chuyên nghiệp, đã có khái niệm sơ bộ về những điều này.

Vì vậy, khi Lưu Văn Kiện công bố tin tức này, các học viên trại hè bên dưới nhanh chóng reo lên.

Mặc dù tin tức này đã được lan truyền trong trại hè từ lâu nhưng tin tức riêng tư và thông báo chính thức dù sao cũng là hai hiệu ứng khác nhau, không ít người ở bên dưới bắt đầu thảo luận nhỏ.

"Vòng loại à! Tôi đã hỏi rồi, họ nói rằng lần này chúng ta may mắn, Giải điền kinh U16 này vừa vặn được tổ chức tại cơ sở của chúng ta, chúng ta16 này vừa vặn được tổ chức tại cơ sở của chúng ta, chúng ta mới có cơ hội này, những trại hè trước đây đều không gặp được chuyện tốt như vậy!"

"Nhưng phải lọt vào top 3 các nội dung đơn lẻ của vòng loại mới được chứ, cậu có được không?"

"Được hay không thì phải thử mới biết chứ?"

"Này, các cậu có chú ý không? Ba người kia đã trở lại!"

"Ba người nào?"

"Ba người phòng 303 ấy! Nhóm đặc cách tuyển chọn!"

Mặc dù các học viên trại hè ở đây không quen Tô Tự và hai người kia, thậm chí không ít người đã quên mất họ nhưng cũng có người nhớ đến họ, dù sao thì khi Tô Tự tham gia cuộc thi kiểm tra mở trại hè, thành tích tăng hơn 3 giây trong hai ngày vẫn khiến họ vô cùng kinh ngạc.

"Ồ, họ à." Có học viên không quan tâm: "Trở về thì trở về thôi, ba người họ vốn là học viên trại hè của chúng ta, chỉ là được huấn luyện viên đưa sang bên kia tập luyện riêng thôi."

"Tập luyện lâu như vậy, không biết hiệu quả tập luyện của họ thế nào."

"Không biết, tôi cảm thấy Chu Vũ Ngang hẳn là rất khủng, trước khi tập luyện đã đạt 11 giây rồi, hơn một tháng nay chắc chắn phải tiến thêm một bậc nữa? Còn Tô Tự thì không biết tình hình thế nào."

"Cũng nên rất lợi hại chứ? Không phải trước đó đã tăng thành tích hơn 3 giây sao?"

"Khó nói lắm, cậu không nghe những người lớn tuổi trong đội thiếu niên nói sao? Tăng 3 giây nhiều như vậy là vì trước đó cậu ấy chưa từng tập luyện, học một chút kỹ thuật gì đó, tiến bộ rất nhanh nhưng từ 14 giây nhiều muốn tiến thêm nữa thì không đơn giản, đều phải dựa vào thiên phú, cậu xem Tô Tự gầy yếu như vậy, tập luyện cả tháng nay cũng không thấy tăng cơ, như vậy thì cậu mong cậu ấy tiến bộ được bao nhiêu?"

"Nhóm chạy nước rút trại hè của chúng ta, mặc dù không phải ai cũng lợi hại nhưng Từ Tử Kỳ, Liêu Vĩ Vĩ hai người họ cũng có thể chạy được 12 giây nhiều! Hơn nữa trong thời gian tập luyện này, họ không phải còn phá kỷ lục cá nhân của mình sao? Từ Tử Kỳ đã chạy được 12 giây 07, sắp phá vỡ mốc 12 giây rồi, nếu so sánh thì Từ Tử Kỳ thậm chí còn không sợ Chu Vũ Ngang, Tô Tự cho dù có thể tiến bộ từ 14 giây 32 xuống dưới 13 giây, chẳng lẽ cậu còn mong cậu ấy chạy thắng Từ Tử Kỳ và Liêu Vĩ Vĩ sao?"

Sau khi Lưu Văn Kiện thông báo xong tin tức về vòng loại, nhìn những học viên trại hè đang thì thầm bàn tán, ông mỉm cười: "Trong vòng loại ngày mai, hy vọng các học viên trại hè của chúng ta có thể thi đấu hết mình và đạt thành tích tốt - Trong thời gian qua, các em đều đã trải nghiệm sự vất vả của việc tập luyện của vận động viên, cũng hy vọng trong cuộc thi kiểm tra bế trại kiêm vòng loại giải U16 toàn quốc ngày mai, mọi người không phụ công sức của mình trong thời gian qua, đạt được thành tích lý tưởng nhất!"

Sau khi thông báo xong những tin tức này, lại có các trợ lý huấn luyện viên tổ chức cho mọi người bốc thăm chia bảng, cuối cùng sau khi hoàn thành mọi công tác chuẩn bị, Lưu Văn Kiện cũng tuyên bố giải tán chính thức, các học viên trại hè có mặt tại đây lập tức tản ra.

Ba người Tô Tự, Giang Nguyên, Chu Vũ Ngang ở phòng 303 theo thói quen tụ tập lại chuẩn bị rời đi thì Từ Tử Kỳ, Liêu Vĩ Vĩ mà mọi người thảo luận trước đó đã xuất hiện trước mặt ba người Tô Tự.

Khí thế của hai người này, nhìn là biết đến để "gây chuyện".

Nhưng lần này đối tượng gây chuyện của họ không phải Tô Tự, mà là Chu Vũ Ngang.

"Chu Vũ Ngang, cuộc thi thể thao học sinh toàn tỉnh trước đó thua cậu chỉ là ngoài ý muốn, vòng loại ngày mai chúng ta sẽ phân định thắng thua!"

Hai người này trước khi trại hè khai mạc đã quen biết Chu Vũ Ngang, chính là Chu Vũ Ngang trong cuộc thi thể thao học sinh toàn tỉnh mà một trận thành danh, giành giải nhì nội dung chạy 100 mét nam và giải ba nội dung chạy 200 mét nam.

Đều là thiếu niên, đều có một phần kiêu ngạo của thiếu niên, họ tự cho rằng mặc dù có thể không bằng những người lớn tuổi trong đội thiếu niên của đội tuyển tỉnh nhưng khiêu chiến Chu Vũ Ngang chưa chắc đã là cục diện chắc chắn thua.

Bởi vì khi Chu Vũ Ngang tham gia cuộc thi thể thao học sinh toàn tỉnh, thành tích ở vòng loại và bán kết chỉ ở mức trung bình, cậu ta ở giai đoạn chung kết mới bùng nổ, chạy với thành tích 11 giây 33, mới có thể đè bẹp họ nhưng trong cuộc thi kiểm tra mở trại hè trước đó, thành tích của Chu Vũ Ngang cũng chỉ là 11 giây 83.

Trong thời gian này, các học viện trại hè khác đều cho rằng chỉ có Từ Tử Kỳ chạy 100 mét trong vòng 12 giây 07, thực tế trong quá trình tập luyện riêng của họ, Từ Tử Kỳ và Liêu Vĩ Vĩ đều đã chạy dưới 12 giây, mặc dù trạng thái không đủ ổn định nhưng họ cảm thấy mình hoàn toàn có thể chiến đấu với Chu Vũ Ngang.

Đối mặt với "tuyên chiến" của hai đối thủ, Chu Vũ Ngang cười hì hì, nói: "Được thôi, so thì so, ngày mai sẽ biết kết quả!"

Đợi đến khi cậu ta tự tin tiễn Từ Tử Kỳ và Liêu Vĩ Vĩ đi, sắc mặt mới sa sầm xuống, sau đó ôm chầm lấy Tô Tự bên cạnh, thở dài than thở: "Ông trời con, tôi xong đời rồi!"

Trong thời gian này, Tô Tự không biết đã gạt tay Chu Vũ Ngang bao nhiêu lần, cậu chưa bao giờ biết rằng người đứng đầu đội chạy nước rút của đội tuyển Hoa Lục sau mười năm trông có vẻ điềm đạm đáng tin cậy như vậy lại có tính cách như thế này khi còn trẻ.

Vì sức lực không bằng Chu Vũ Ngang, cậu chỉ có thể vừa nhíu mày bẻ tay cậu ta vừa nói: "Buông ra."

Chu Vũ Ngang mặc kệ cậu giằng co một lúc, cố tình giẫm lên giới hạn bực bội của cậu, mới chớp mắt buông Tô Tự ra, quay sang bám lấy Giang Nguyên dễ nói chuyện hơn, tiếp tục thở dài than thở: "Ôi, Nguyên Tử, số tôi khổ quá."

Tô Tự liếc cậu ta một cái, lười để ý đến cậu ta.

Chu Vũ Ngang phát hiện ánh mắt Tô Tự đã dời đi, vì vậy tiếp tục giả vờ đáng thương: "Cả một trại hè, người khác đang luyện kỹ thuật, tôi đang đổi chân phát lực, người khác đang rèn luyện sức mạnh, tôi đang đổi chân phát lực, người khác đang phát triển tốc độ bền bỉ, tôi đang đổi chân phát lực … Tôi thực sự, rất khổ."

Tô Tự cảm thấy, Chu Vũ Ngang của hơn một tháng trước còn chưa vô lại như vậy, hơn một tháng sau cậu ta đã mặt dày như một bức tường.

Cậu thẳng thắn chỉ ra: "Kế hoạch tập luyện của cậu không chỉ là thay đổi chân phát lực chủ động."

"Toàn bộ kỹ thuật của cậu đều đã được tái tạo, bao gồm cả việc duy trì tư thế chạy tổng thể trong quá trình chạy và tính ổn định của kỹ thuật đều được cải thiện rất tốt."

Trong hơn một tháng này, có thể nói Tô Tự đã nhanh chóng phát triển từ một người bình thường chỉ có kiến thức cơ bản về chạy nước rút thành một người trong cuộc có hiểu biết sơ bộ về toàn bộ hệ thống kiến thức chạy nước rút.

Tất cả những điều này đều nhờ vào khóa học lý thuyết chuyên biệt 1v1 của Bùi Định Sơn.

Nếu như trong giai đoạn đầu của trại hè, cậu còn có hơi nghi ngờ về từng mục huấn luyện của mình thì hiện tại anh đã hiểu khá đầy đủ về các mục huấn luyện của mình.

Bao gồm cả việc tại sao Bùi Định Sơn lại yêu cầu Chu Vũ Ngang thay đổi chân phát lực chủ động, tại sao lại phải tái tạo toàn bộ hệ thống kỹ thuật cơ bản của Chu Vũ Ngang, đằng sau những điều này đều liên quan đến sự phát triển lâu dài của vận động viên trong tương lai.

Tất nhiên, dưới sự hướng dẫn của Bùi Định Sơn, cậu cũng hiểu được lý do tại sao Bùi Định Sơn luôn hạn chế khối lượng huấn luyện của cậu nhưng lại nâng cao chất lượng huấn luyện - so với khối lượng huấn luyện đã được Bùi Định Sơn điều chỉnh nhiều lần này, ở kiếp trước, chính vì khối lượng huấn luyện không phù hợp và sự cố gắng chịu đựng của bản thân nên trong quá trình trại hè đã gây ra một số tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể cậu.

Mặc dù trong lòng vẫn có tâm lý kháng cự Bùi Định Sơn một cách khó hiểu nhưng có một câu nói của Bùi Định Sơn là đúng - cậu cần tin tưởng Bùi Định Sơn.

Chu Vũ Ngang bên cạnh thấy Tô Tự vạch trần sự giả vờ đáng thương của mình, cũng không hề xấu hổ, mà tiếp tục khoác vai Giang Nguyên, để lộ hàm răng trắng cười nói: "Mặc dù đúng là như vậy nhưng thành tích tốt nhất của tôi thực sự vẫn chưa bằng trước khi thay đổi chân phát lực chủ động."

Tô Tự: "..."

Tô Tự lười để ý đến cậu ta, liếc cậu ta một cái, quay người bỏ đi.

Giang Nguyên cũng lười để ý đến acậu ta, túm lấy cái móng vuốt của Chu Vũ Ngang đang đặt trên vai mình ném ra, theo Tô Tự cùng nhau rời đi.

Chu Vũ Ngang cười hì hì một tiếng, cũng theo ông trời con phòng 303 và anh trai của ông trời con đi về phía ký túc xá - ông trời con của họ nói đúng, thay đổi chân phát lực chủ động và về cơ bản tương đương với việc học lại toàn bộ một bộ kỹ thuật bao gồm kỹ thuật xuất phát bằng giá đỡ xuất phát, kỹ thuật tăng tốc toàn tốc, kỹ thuật chạy giữa chặng, kỹ thuật vung tay, kỹ thuật chạy nước rút, lúc đầu cậu ta còn cảm thấy lúng túng nhưng bây giờ cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được cảm giác sảng khoái mà kỹ thuật chính xác và phù hợp với mình mang lại.

Trước đây mặc dù sức mạnh bùng nổ khi xuất phát của cậu ta rất mạnh nhưng cậu ta luôn cảm thấy có chút sức lực không dùng đúng chỗ, vì vậy chạy không được thoải mái, hơn nữa giai đoạn tăng tốc xuất phát và sự kết nối giữa chặng chạy luôn có chút không nắm bắt được, có lúc chạy thuận lợi có lúc thì không, điều này cũng dẫn đến thành tích của cậu ta không ổn định.

Còn trong khoảng thời gian này, mặc dù cậu ta ít luyện tập sức mạnh, sức mạnh bùng nổ và các phương diện khác nhưng cậu ta đã học được cách sử dụng tốt hơn sức mạnh bùng nổ và sức mạnh của mình.

Nói một cách dễ hiểu thì "Hiệu suất chạy" của cậu ta đã được nâng cao.

Mặc dù vì thay đổi chân phát lực chủ động và thích ứng với kỹ thuật mới nên thành tích hiện tại của cậu ta vẫn chưa thể đột phá nhưng giống như ông trời con của họ đã nói, thành tích hiện tại của cậu tah đã dần dần ổn định và tăng lên.

Cậu ta thậm chí đã có thể nhìn thấy khoảnh khắc bản thân đột phá BP của mình sau khi kỹ thuật tổng thể của mình được cải tạo.

Nhưng mà...

Chu Vũ Ngang nhìn Tô Tự đã rời đi ở phía trước, cười nói - những đối thủ cũ của cậu ta lần này muốn thách đấu thì coi như thách đấu nhầm người rồi, vì cải tiến kỹ thuật, cậu ta có thể sẽ thua Từ Tử Kỳ bọn họ nhưng người cuối cùng giành chiến thắng trong cuộc thi, chưa chắc đã là Từ Tử Kỳ và Liêu Vĩ Vĩ đâu!

***

Sáng ngày hôm sau, cuộc thi bế mạc trại hè điền kinh của đội thể thao tỉnh lần này và vòng loại cuộc thi cơ sở U16 toàn quốc chính thức bắt đầu.

Dựa trên đặc điểm chung của trại hè, cuộc thi kết thúc lần này chỉ kiểm tra thành tích các nội dung liên quan đến chạy nhảy của học viên, bao gồm 100 mét, 200 mét và 400 mét của nam, nữ, nhảy xa, nhảy cao, 110 mét rào (100 mét rào của nữ), 400 mét rào và các nội dung khác.

Các huấn luyện viên của trại hè đã cung cấp cho họ 1-3 lựa chọn đăng ký các nội dung đơn lẻ dựa trên tình hình của từng học viên, cuối cùng số lượng đăng ký do học viên tự quyết định.

Các huấn luyện viên của tổ chạy ngắn của đội thể thao tỉnh có thể nói là đã mong chờ ngày hôm nay từ lâu, gần như từ sáng sớm, tổ huấn luyện đã xuất hiện bên ngoài địa điểm thi đấu, bắt đầu thảo luận từng nhóm hai ba người.

"Lão Lưu, dạo này ông thấy Tô Tự thế nào?"

Mọi người hỏi đương nhiên là huấn luyện viên phụ trách trại hè Lưu Văn Kiện.

Lưu Văn Kiện lắc đầu: "Không nhìn ra được, tôi và Tiểu Bùi mặc dù dạy ở cùng một địa điểm nhưng tổ nhảy xa nhảy cao phải quản lý khá nhiều người, buổi tập của Tiểu Bùi và buổi tập thường ngày của tôi chênh lệch khá xa, thực ra không nhìn thấy được tình hình tập luyện của Tô Tự ."

Nhận được câu trả lời này, các huấn luyện viên có mặt ở đây thực ra cũng không thấy lạ.

Thực ra trong khoảng thời gian này, các huấn luyện viên của tổ chạy ngắn cũng đã âm thầm quan sát khá nhiều lần nhưng có một điểm có thể khẳng định rõ ràng là lượng huấn luyện mà Bùi Định Sơn dành cho Tô Tự thực sự rất ít, không thể nói là tập luyện cũng như không tập luyện, ít nhất là theo quan điểm của họ, tuyệt đối không dám chỉ cho học trò của mình lượng huấn luyện ít như vậy.

Tất nhiên, việc sắp xếp lượng huấn luyện này dựa theo điều kiện cơ thể và hướng huấn luyện của từng học viên là chuyện thường, chỉ là trong trường hợp không phát triển sức mạnh bùng nổ, Tiểu Bùi cuối cùng phải làm thế nào mới có thể đảm bảo thành tích của Tô Tự tốt đến mức khiến họ cảm thấy "Kinh ngạc"?

Dù sao thì theo lời Tiểu Bùi nói, đợi đến khi họ xem màn thể hiện của Tô Tự trong cuộc thi thử nghiệm kết thúc trại hè thì họ sẽ quên mất Chu Vũ Ngang!

Vì trong lòng vẫn luôn mong chờ câu trả lời này nên trong thời gian chờ đợi cuộc thi thử nghiệm bắt đầu, các huấn luyện viên đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

May mà thời gian bắt đầu cuộc thi thử nghiệm kết thúc trại hè đã được sắp xếp từ trước, mặc dù họ đến sớm nhưng mười mấy phút sau, tất cả các học viên của trại hè đã có mặt đúng giờ để tập trung kiểm tra, Tô Tự, Chu Vũ Ngang và Giang Nguyên đương nhiên cũng có mặt.

Trong ba người, Chu Vũ Ngang vẫn nói cười như thường, Tô Tự không có biểu cảm gì, Giang Nguyên thỉnh thoảng cười đáp lại Chu Vũ Ngang.

Vì không phải là một cuộc thi quá chính thức nên Lưu Văn Kiện chỉ lên sân khấu động viên tất cả các học viên của trại hè một lần nữa khi cuộc thi sắp bắt đầu, sau đó nhanh chóng tuyên bố cuộc thi chính thức bắt đầu.

Sau đó, nội dung đầu tiên bắt đầu chính là nhảy cao, nhảy xa.

Theo đề nghị của Lưu Văn Kiện, cuối cùng Giang Nguyên đã đăng ký cả hai nội dung này, nếu như nói ở hai nội dung chạy ngắn 100 mét và 200 mét trong trại hè vẫn có học viên có thể so tài cao thấp với Chu Vũ Ngang thì ở hai nội dung nhảy xa và nhảy cao này, sau hơn một tháng được Lưu Văn Kiện huấn luyện và chỉ bảo, cả trại hè đã không tìm ra được đối thủ của Giang Nguyên.

Đặc biệt là nhảy xa, chỉ mới nhảy lần đầu tiên, cơ bản đã định cục chiến thắng của Giang Nguyên.

Các huấn luyện viên tổ chạy ngắn ở bên cạnh sân thi đấu cũng rất quen thuộc với nhảy xa, nhảy cao, sau khi nhìn thấy cú nhảy đầu tiên của Giang Nguyên, mọi người đều sáng mắt lên, khen ngợi Lưu Văn Kiện thực sự đã tìm được một mầm non tốt.

"Cậu Giang Nguyên này, về tài năng nhảy xa nhảy cao, tuyệt đối không thua kém Chu Vũ Ngang!"

Trên mặt Lưu Văn Kiện rõ ràng cũng rất hài lòng với Giang Nguyên, Giang Nguyên không chỉ có tài năng tốt mà tính tình cũng tốt, kiên nhẫn, có thể điều chỉnh rất tốt theo sự hướng dẫn của ông.

Nếu chắc chắn phải nói một điểm không tốt thì có lẽ là...

"Tính hiếu thắng không đủ mạnh."

Theo quan điểm của Lưu Văn Kiện, tính tình của Giang Nguyên có phần quá tốt, có thể thắng thì thắng, không thể thắng thì thôi, trong khoảng thời gian này, ông cũng để các học viên khác của tổ thiếu niên đi khıêυ khí©h cậu nhưng đứa trẻ này chỉ cần động miệng là có thể chọc tức những đứa trẻ trong tổ thiếu niên của ông đến phát nổ.

Cũng không biết làm sao mà vừa có tính tình tốt vừa có thể nói những lời độc địa như vậy.

Nhưng tóm lại, chuyện tính hiếu thắng của Giang Nguyên không đủ mạnh là thật, cũng khiến Lưu Văn Kiện phiền não rất lâu, nhất thời cũng không tìm ra được cách giải quyết nào.

Ở đây vòng thi đầu tiên của nhảy xa nhảy cao vẫn đang diễn ra, bên kia vòng thi đầu tiên của 100 mét cũng sắp bắt đầu.

Toàn bộ trại hè có tổng cộng 101 học viên, 73 nam, 28 nữ, trong đó có gần 50 học viên nam nữ học chạy ngắn, trong số 50 học viên này, ngoài Tô Tự chỉ đăng ký nội dung 100 mét thì tám phần còn lại đều đăng ký hai nội dung 100 mét và 200 mét, hai phần còn lại là nội dung 100 mét và 400 mét.

Nhìn chung, tỷ lệ này không chênh lệch nhiều so với tỷ lệ của các vận động viên đội tuyển tỉnh ở nội dung 100 mét, 200 mét, 400 mét.

Vì có 28 nam sinh đăng ký nội dung chạy ngắn 100 mét nên đây cũng được coi là một nội dung có tính cạnh tranh cao nhất trong cuộc thi thử nghiệm lần này, 28 học viên này được chia thành 4 bảng đấu loại, sau vòng thi đầu tiên, sẽ chọn ra 2 vận động viên đứng đầu mỗi bảng vào vòng thi thứ hai, tức là vòng chung kết để quyết định thắng thua cuối cùng.

4 bảng đấu loại, Chu Vũ Ngang và Tô Tự lần lượt ở bảng một và bảng hai, thật trùng hợp là Từ Tử Kỳ và Liêu Vĩ Vĩ hôm qua đã "Tuyên chiến" với Chu Vũ Ngang cũng lần lượt ở bảng một và bảng hai, vừa khéo là cặp đôi "đặc cách" phòng 303 này đối đầu trực tiếp 1v1.

Người đầu tiên đối đầu với Chu Vũ Ngang là Liêu Vĩ Vĩ, điều này khiến Từ Tử Kỳ hơi không hài lòng.

Dù sao thì cả hai đều là nhóm đặc cách do Bùi Định Sơn chọn nhưng khắp trại hè đều đồn rằng Bùi Định Sơn chọn Tô Tự chỉ vì cậu quá yếu, tiện thể làm vật treo giúp cậu rèn luyện sức khỏe và chăm sóc thêm một chút.

Một cuộc thi "đặc cách" như vậy, dù có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trong hai người, Liêu Vĩ Vĩ rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, nhìn Chu Vũ Ngang, hắn ta chỉ hận không thể trực tiếp phân định thắng thua với cậu ta ngay ở vòng loại.

Còn Tô Tự và Chu Vũ Ngang, họ không quan tâm Từ Tử Kỳ, Liêu Vĩ Vĩ nghĩ gì.

Trong cuộc thi hôm nay, điều Tô Tự cần quan tâm hơn là hai lần chạy hết sức ở vòng loại và vòng chung kết, thể lực của cậu có thể hỗ trợ tốt cho toàn bộ quá trình thi đấu của cậu hay không.

Còn Chu Vũ Ngang?

Cậu ta quan tâm đến việc mình có thể duy trì được trạng thái tập luyện trong cuộc thi thử nghiệm tương đối chính thức này hay không.

Vì vậy, dù là Liêu Vĩ Vĩ hay Từ Tử Kỳ đều cảm nhận được thái độ phớt lờ của hai thành viên "đặc cách" Tô Tự, Chu Vũ Ngang đối với họ, điều này khiến hai người mang theo khí thế "Tuyên chiến" đến đây đều cảm thấy vô cùng bực bội, lần lượt hạ quyết tâm sẽ cho Chu Vũ Ngang và Tô Tự biết tay trong các cuộc thi tiếp theo.

Đặc biệt là Tô Tự kia!

Một kẻ chỉ có thể chạy được 13 giây 32, dù là đặc tuyển thì dựa vào đâu mà phớt lờ họ?

Mang theo khí thế như vậy, Liêu Vĩ Vĩ cùng Chu Vũ Ngang và 5 vận động viên khác của vòng loại bảng một cùng nhau đến vạch xuất phát, trong tiếng lệnh "Vào vị trí" của người ra lệnh tại hiện trường, các vận động viên của bảng một lần lượt đi đến giá đỡ xuất phát của mình, hai tay chống xuống đất, đặt chân lên bàn đạp trước và sau của giá đỡ xuất phát.

Sau hơn một tháng huấn luyện, kỹ thuật xuất phát bằng giá đỡ xuất phát của những học viên này đã có sự tiến bộ rõ rệt, từng người trông có vẻ rất ra dáng nhưng thực tế là chỉ biết hình thức bên ngoài hay thực sự nắm vững kỹ thuật vẫn có sự khác biệt.

Bên ngoài sân, các huấn luyện viên của tổ chạy ngắn đã sớm tập trung sự chú ý vào cuộc thi của bảng này, sau đó nhanh chóng có người chú ý đến sự thay đổi tư thế xuất phát của Chu Vũ Ngang.

"Ê? Tư thế chạy của Chu Vũ Ngang?"

Trong thời gian qua, mặc dù những huấn luyện viên này thỉnh thoảng cũng quan sát quá trình huấn luyện của Tô Tự nhưng thật trùng hợp là họ không tham gia khóa huấn luyện xuất phát của Chu Vũ Ngang, vì vậy mãi đến lúc này họ mới ngạc nhiên phát hiện ra Chu Vũ Ngang đã thay đổi động tác chân phát lực chủ động.

"Tiểu Bùi anh ấy...!"

"Động tác chân phát lực chủ động có thể tùy tiện thay đổi như vậy sao?!"

Các huấn luyện viên của tổ chạy ngắn không khỏi kinh hô, muốn nói rằng sự thay đổi như vậy quá thiếu thận trọng, dù sao thì ai có thể đảm bảo rằng sau khi thay đổi động tác chân phát lực chủ động, thành tích của Chu Vũ Ngang chắc chắn sẽ được cải thiện nhanh chóng?

Đối với những huấn luyện viên chạy ngắn như họ, mỗi lần điều chỉnh kỹ thuật của vận động viên đều cần phải trải qua quá trình suy nghĩ và thảo luận kỹ lưỡng, đây chỉ là nói đến những vấn đề nhỏ hơn như góc gấp của cẳng chân và đùi, một khi liên quan đến vấn đề lớn như thay đổi động tác chân phát lực chủ động, họ hận không thể thảo luận đi thảo luận lại với toàn bộ huấn luyện viên của tổ mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Những huấn luyện viên này đều không ngờ rằng, Bùi Định Sơn lại có thể dễ dàng như vậy, trong thời gian trại hè này, lại tiến hành một đợt cải tiến kỹ thuật lớn như vậy cho Chu Vũ Ngang.

"Chu Vũ Ngang này... chẳng lẽ Tiểu Bùi đã sớm quyết định sẽ cải tiến kỹ thuật cho Chu Vũ Ngang nên mới nói thành tích của Tô Tự sẽ tốt hơn Chu Vũ Ngang?"

Có huấn luyện viên đưa ra phỏng đoán khó tin như vậy nhưng những huấn luyện viên khác lại không nghĩ như vậy.

"Quan sát trước đã."

Nhìn Chu Vũ Ngang trên đường chạy đã thay đổi động tác chân phát lực chủ động, đổi chân chân phát lựcchủ động từ chân phải sang chân trái, các huấn luyện viên đều biết rằng, cho dù bây giờ họ muốn khuyên can thì cũng đã quá muộn, vì vậy chỉ có thể đăm chiêu nhìn Chu Vũ Ngang trên giá đỡ xuất phát.

Chỉ hơn một tháng, có đủ để Chu Vũ Ngang điều chỉnh kỹ thuật không?

Chỉ hơn một tháng này, cho dù có cải tiến kỹ thuật, Chu Vũ Ngang có thể nhanh chóng thích ứng và đạt được thành tích như trước không?

Liệu Chu Vũ Ngang chạy dưới 12 giây trong cuộc thi kiểm tra khai mạc, đến lúc thi kiểm tra bế mạc, thậm chí còn không vào được trận chung kết?

Mang theo nỗi lo lắng như vậy, các huấn luyện viên đều tập trung sự chú ý vào cuộc thi kiểm tra trước mắt.

Không chỉ các huấn luyện viên, ngay cả các học viên cũng biết được việc Chu Vũ Ngang cải tiến kỹ thuật từ những cuộc thảo luận của một số huấn luyện viên xung quanh, Từ Tử Kỳ càng nhíu chặt mày, cảm thấy Chu Vũ Ngang sau khi đột ngột cải tiến kỹ thuật rất có thể sẽ không thể gặp anh ta trong trận chung kết.

Trong số tất cả những người có mặt, ngoài Bùi Định Sơn đứng một mình ở nơi không xa thì chỉ có Tô Tự đứng bên lề không hề nghi ngờ Chu Vũ Ngang.

Cậu liếc nhìn cậu ta đang ngồi xổm trên giá đỡ xuất phát với đôi mắt sáng lấp lánh, một mình quay người đi đến khu vực bên cạnh để khởi động chuẩn bị - sau khi bảng của Chu Vũ Ngang kết thúc, ngay lập tức cũng đến lượt cậu ra sân.

Mặc dù thể lực hiện tại của cậu thực sự yếu, thiên phú có lẽ cũng không bằng Chu Vũ Ngang nhưng nghĩ đến Từ Tử Kỳ và Liêu Vĩ Vĩ không hề coi cậu ra gì trong cả ngày hôm qua lẫn trong lời khıêυ khí©h vừa rồi.

Tô Tự mím môi, vẻ mặt dần trở nên ngoan cường.

Đối mặt với những đối thủ như vậy - cậu thực sự... cũng không muốn thua!
« Chương TrướcChương Tiếp »