- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 12
Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
Chương 12
Mặc dù Tô Tự và Chu Vũ Ngang luyện tập ở sân tập của nhóm thiếu niên nhưng họ không luyện tập cùng với nhóm thiếu niên của đội tuyển tỉnh.
Về tình hình cơ bản của Tô Tự và Chu Vũ Ngang, theo lời Bùi Định Sơn thì là "đều không tốt, đều phải luyện."
Tất nhiên, luyện thì luyện nhưng chắc chắn không phải luyện bừa. Bùi Định Sơn đã thiết lập các chương trình luyện tập khác nhau cho Chu Vũ Ngang và Tô Tự để nhắm vào các đặc điểm khác nhau của hai người.
Ví dụ, đối với chương trình luyện tập của Tô Tự, tạm thời không nhấn mạnh vào chương trình luyện tập cường độ cao, đối với tình trạng cơ thể hiện tại của Tô Tự, cần phải cung cấp đủ kí©h thí©ɧ luyện tập cho cơ thể cậu trong cường độ luyện tập hạn chế, đồng thời phải để lại đủ không gian phục hồi, điều chỉnh cho cơ thể cậu, để Tô Tự vừa có thể nâng cao thể lực, sức mạnh, tốc độ và các tố chất năng lực khác trong quá trình luyện tập hiệu quả, vừa không gây ra quá nhiều gánh nặng cho cơ thể.
Còn đối với hướng luyện tập của Chu Vũ Ngang thì hoàn toàn khác.
Trước khi luyện tập, Bùi Định Sơn đã đưa ra yêu cầu đầu tiên và duy nhất đối với Chu Vũ Ngang - quên hết tất cả các kỹ thuật đã học trước đây, bao gồm cả chân dùng lực chủ động của cậu ta, tức là chân xuất phát cũng cần phải điều chỉnh lại.
Khi nghe những lời đầu tiên, Chu Vũ Ngang còn vui vẻ nói "Không vấn đề gì" nhưng khi nghe đến việc phải đổi chân dùng lực xuất phát, sắc mặt của Chu Vũ Ngang mới thực sự thay đổi.
Đối với vận động viên chạy nước rút, việc thay đổi chân dùng lực xuất phát không phải là chuyện nhỏ, sau nhiều năm luyện tập và học tập, chân dùng lực xuất phát đối với vận động viên giống như tay phải của người thuận tay phải, đã trở thành bản năng thói quen ăn sâu vào xương tủy, muốn thay đổi chân dùng lực xuất phát không khác gì quá trình đau đớn như rút gân rửa tủy.
Hay nói cách khác, quá trình học tập như vậy chính là để Chu Vũ Ngang bắt đầu lại quá trình học chạy.
Sau khi ngẩn người một lúc, Chu Vũ Ngang lần đầu tiên hỏi Bùi Định Sơn rằng "Tại sao".
Bùi Định Sơn nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Tô Tự cũng đang ở bên cạnh, gật đầu rồi nhìn Chu Vũ Ngang: "Hôm nay biết mở miệng rồi à?"
Tô Tự nghe Bùi Định Sơn chế giễu Chu Vũ Ngang một cách lạnh lùng, lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Chu Vũ Ngang đang ngẩn người.
Lúc này, Chu Vũ Ngang đã thu lại vẻ hoạt bát thường ngày, sắc mặt nghiêm trọng hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy, yêu cầu thay đổi chân dùng lực xuất phát của Bùi Định Sơn đã gây ra cú sốc lớn cho cậu ta.
"Huấn luyện viên, chúng ta đã làm bài kiểm tra thể lực, chân phải của tôi khỏe hơn."
Bùi Định Sơn lật Sổ Huấn Luyện trong tay, mở trang ghi dữ liệu của Chu Vũ Ngang: "Chênh lệch không đáng kể."
Chu Vũ Ngang vẫn cố gắng: "Nhưng bấy lâu nay tôi vẫn dùng chân phải làm chân dùng lực chủ động, tôi đã rất thích nghi với việc dùng chân phải, điều này có lợi cho tốc độ phản ứng xuất phát của tôi..."
Bùi Định Sơn nhìn anh ấy, bình tĩnh nói: "Thói quen sử dụng của cậu từ trước đến nay không có nghĩa là đúng, nếu cậu cho rằng chân dùng lực xuất phát hiện tại là tốt nhất với cậu thì thực tế cậu thậm chí không cần đến tìm tôi để huấn luyện."
"Tôi biết, các huấn luyện viên trong nước không nghiêm ngặt trong việc lựa chọn chân dùng lực xuất phát, hầu hết các huấn luyện viên đều để các cậu tự lựa chọn theo thói quen của mình nhưng anh có quan sát thấy không, trên đấu trường quốc tế, hầu hết các vận động viên hàng đầu đều sử dụng chân trái làm chân dùng lực chủ động?"
Lúc này, Chu Vũ Ngang lại ngẩn người, rồi lắc đầu: "... Không."
"Khi tôi học tại Học viện Brad, tôi đã từng đọc một nhóm dữ liệu như thế này - khi sử dụng chân trái làm chân dùng lực chủ động, các vận động viên thường có thể đạt được tốc độ phản ứng nhanh hơn, con số này dao động từ 80 mili giây đến 100 mili giây."
"Tất nhiên, có lẽ với thực lực hiện tại của cậu thì chưa cần phải theo đuổi 80 mili giây đến 100 mili giây này nhưng đến một ngày nào đó, khi cậuđã rất gần với kỷ lục quốc gia thậm chí là kỷ lục châu Á nhưng tốc độ của cậu lại gặp khó khăn thì lúc đó cậu có lẽ sẽ hiểu được ý nghĩa của 100 mili giây này."
Chu Vũ Ngang nghe lời Bùi Định Sơn nói, cóhơi ngẩn người.
Nhìn vào tình hình huấn luyện những ngày này, cậu ta vốn tưởng rằng Bùi Định Sơn coi trọng Tô Tự hơn, còn cậu tachỉ là "Móc treo đồ" khổng lồ được huấn luyện miễn phí, huấn luyện viên có thể hướng dẫn riêng cho cậu ta đã là rất tốt rồi.
Nhưng những lời này của Bùi Định Sơn lại khiến cậu ta đột nhiên nhận ra, thực tế Bùi Định Sơn không hề coi thường cậu ta đối với việc huấn luyện và tương lai của cậu ta, Bùi Định Sơn cũng đã cân nhắc rất nhiều với tư cách là một huấn luyện viên.
Ngay lúc này, Bùi Định Sơn mới cất Sổ Huấn Luyện trong tay, nói: "Bây giờ theo tôi thay đổi chân dùng lực chủ động, hay đợi đến khi trí nhớ cơ bắp của cậu ăn sâu vào tủy xương rồi vì khó khăn về thành tích có thể xảy ra mà thay đổi chân dùng lực chủ động, đó là lựa chọn của cậu - quyết định xong thì nói với tôi."
Nói xong câu này, Bùi Định Sơn không để ý đến Chu Vũ Ngang nữa, mà nhìn về phía Tô Tự: "Lựa chọn của Chu Vũ Ngang rất khó khăn, lựa chọn của cậu cũng sẽ khó khăn như vậy."
"Trước đây, cậu hoàn toàn không có bất kỳ nền tảng huấn luyện nào, điều này quyết định rằng lượng nội dung cậu cần học sẽ gấp nhiều lần Chu Vũ Ngang, đồng thời điều kiện cơ thể của cậu cũng quyết định rằng khối lượng huấn luyện của cậu phải ít hơn Chu Vũ Ngang ."
Khi Bùi Định Sơn chuyển họng súng của cuộc đối thoại sang Tô Tự, Tô Tự cũng nhìn anh một cách chăm chú.
Bùi Định Sơn nhìn ra được sự bướng bỉnh trong mắt Tô Tự, rõ ràng là không chịu thua.
Ánh mắt anh lóe lên một tia hài lòng không dễ nhận ra, khẽ gật đầu, nói: "Có thể kiên trì không?"
Tô Tự mím môi, giọng trầm trầm: "Có thể."
Bùi Định Sơn cười một tiếng, nói: "Vậy thì tôi hy vọng cậu có thể thực hiện chính xác tất cả các động tác huấn luyện, sử dụng phương pháp học chính xác và hiệu quả nhất để bù đắp cho sự thiếu hụt về thể lực và thể chất của cậu ở giai đoạn hiện tại."
"Bất kể cậu dùng cách nào, tôi cần cậu nhanh chóng hình thành trí nhớ cơ bắp đủ xuất sắc - nhưng tôi hy vọng cậu không vượt quá sức chịu đựng của cơ thể trong quá trình tự học."
"Nếu như cậu đã đồng ý trở thành thành viên nhóm thí nghiệm của tôi, tôi hy vọng em có thể chịu trách nhiệm với cơ thể của mình, nghiêm túc thực hiện khối lượng huấn luyện theo quy định của tôi."
"Tôi cần một thành viên nhóm thí nghiệm khỏe mạnh, chứ không phải một thành viên nhóm thí nghiệm tự làm mình bị thương trước khi đề tài của tôi đưa ra kết luận."
"Tôi nói vậy, cậu hiểu chứ?"
Tô Tự nghe hết từng câu từng chữ của Bùi Định Sơn, cuối cùng bực bội đáp một tiếng "Ừ."
Cậu cảm thấy rõ ràng mình vẫn mặc quần áo chỉnh tề đứng ở đây nhưng lại như thể bị Bùi Định Sơn nhìn thấu - đúng như Bùi Định Sơn dự đoán, trong suy nghĩ ban đầu của cậu, cậu nghĩ nếu như nền tảng của mình quá kém so với Chu Vũ Ngang thì cậu sẽ tự tập thêm để đuổi kịp.
Nhưng rất rõ ràng, Bùi Định Sơn đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu và không đồng ý với cậu.
***
"Tổ tông ơi, êm lại làm sao thế?"
Buổi trưa tan buổi tập, Giang Nguyên là người hiểu Tô Tự nhất, chỉ cần nhìn là biết Tô Tự không ổn.
Tô Tự mím môi, nói: "Không sao."
Giang Nguyên: "..."
Giang Nguyên bất lực xoa đầu Tô Tự: "Được rồi, nhìn cái kiểu này của em, bảo không sao thì tôi có tin không!"
Tô Tự không vui đẩy tay anh ta ra.
Giang Nguyên vẫn đuổi theo xoa trán cậu: "Không sốt không say nắng chứ?"
Dưới động tác của Giang Nguyên, Tô Tự đành phải dừng bước, để anh ta kiểm tra xong, mới trầm giọng nói: "Thật sự không sao, chỉ thấy huấn luyện viên này rất phiền."
Huấn luyện viên trưởng đội tuyển chạy nước rút quốc gia trong tương lai, mười năm sau có thể đối mặt với phóng viên đài truyền hình trung ương mà vẫn lạnh lùng, hiện tại đương nhiên cũng có thể đối mặt với cậu mà ra lệnh anh tuân thủ đủ loại điều khoản quy định.
Ờ.
Biết Tô Tự khó chịu là vì huấn luyện viên, Giang Nguyên cũng hết cách, chỉ có thể dỗ dành ông trời con, nói: " Tiểu Tự, nếu em không thích huấn luyện viên này thì chúng ta không tập nữa?"
Giọng điệu này, đặc biệt giống phụ huynh chiều con.
Là kiểu cưng chiều con cái nhất.
Tô Tự im lặng nhìn Giang Nguyên hai giây, rồi trầm giọng nói: "Không."
"Được rồi, không thì không."
Giang Nguyên thấy đã dỗ được ông trời conỏ gần xong, mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn một người khác vẫn luôn ngơ ngác không tập trung sau khi gặp nhau hôm nay.
"Ê, Ngang Tử, sao thế?"
Giang Nguyên gọi liên tục hai ba tiếng, mới vỗ một cái vào vai Chu Vũ Ngang, gọi người tỉnh lại.
Chu Vũ Ngang mãi đến khi bị Giang Nguyên đánh thức, mới ôm lấy vai Giang Nguyên, gào lên thảm thiết: "Hu hu hu, Nguyên Tử, tôi khổ quá!"
Giang Nguyên bị một gã ngốc to xác không kém mình ôm lấy, trời nóng như thế này lại vừa mới tập xong, cái hơi nóng ẩm ướt khiến anh ta không nói nên lời nhưng nhìn Chu Vũ Ngang thảm thương như vậy, anh ta đành nhíu mày miễn cưỡng vỗ vỗ lưng cậu ta.
"Được rồi, được rồi, tránh ra, có gì khó chịu thì nói, đừng động tay động chân, cậu không thấy nóng à?"
Chu Vũ Ngang lúc này mới buồn bã lùi lại, thảm thương nói: "Huấn luyện viên bảo tôi đổi chân dùng lực, cậu nói xem điều này khác gì bắt một người thuận tay phải đột nhiên đổi sang tay trái?"
"Nhưng anh ấy nói rất nhiều, nói rằng tứ chi do não đối diện điều khiển, tóm lại ý là sau khi tôi đổi chân dùng lực thì phản ứng xuất phát và tốc độ động tác sau đó đều sẽ được cải thiện."
"Anh ấy nói quyền quyết định ở tôi nhưng thật sự rất khó quyết định..."
Từ ngày bắt đầu tập chạy nước rút, Chu Vũ Ngang vẫn luôn lấy chân phải làm chân dùng lực, tư thế xuất phát của cậu ta là chân phải trước chân trái sau, từ lúc có lệnh xuất phát, sau khi chân phải đạp mạnh bùng nổ, chân trái của cậu ta sẽ bước lên trước tiên.
Đây là thói quen chạy và trí nhớ cơ bắp đã hình thành đối với cậu ta.
"Tôi hỏi huấn luyện viên, đổi chân chủ động thì thành tích có chắc chắn sẽ tốt hơn không - huấn luyện viên nói cũng không chắc."
Chu Vũ Ngang mặt đầy đau khổ: "Tôi phải chọn thế nào đây!"
Nói xong, cậu ta lại thở dài than ngắn.
Giang Nguyên nghe xong cũng hiểu được phần nào nỗi khổ của Chu Vũ Ngang, anh ta vừa định an ủi vài câu thì không ngờ Tô Tự bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Tại sao không đồng ý?"
Chu Vũ Ngang sửng sốt, thu lại vẻ khoa trương giả tạo trên mặt, nghiêm túc nói: " Tiểu Tự, cậu vừa nghe cuộc thảo luận giữa tôi và huấn luyện viên rồi, thực ra tôi cũng không phải không muốn đồng ý, chủ yếu là tôi vẫn chưa cân nhắc kỹ..."
Tô Tự vẫn nhìn anh ta chăm chú: "Tại sao cậu không đồng ý?"
Chu Vũ Ngang không hiểu tại sao ông trời con của họ đột nhiên lại cố chấp hỏi vấn đề này nhưng lần này Tô Tự không có ý định đợi cậu ta trả lời, mà nhìn thẳng vào cậu ta: "Cậu đến trại hè, chẳng phải vì thành tích của cậu không thể cải thiện, thành tích của cậu gặp phải bình cảnh, cho rằng cần có một huấn luyện viên tốt hơn giúp cậu sao?"
Chu Vũ Ngang bị câu hỏi thẳng thắn của Tô Tự làm cho sửng sốt.
Cậu ta thậm chí không nhớ đây là lần đầu tiên Tô Tự nói với cậu ta nhiều như vậy.
Cậu ta ngây người nhìn Tô Tự, sau đó bị nội dung trong lời nói của Tô Tự đâm trúng.
Đúng vậy, ban đầu cậu ta muốn tìm một huấn luyện viên giỏi là vì thành tích của mình bế tắc.
Huấn luyện viên tốt nhất mà cậuh ta có thể tìm được chắc chắn là Bùi Định Sơn.
"Cơ sở của cậu đều không được, đều phải sửa", ngay từ ngày đầu tiên Bùi Định Sơn đồng ý nhận cậu ta, anh đã rất thẳng thắn nói với cậu ta rằng tất cả những cơ sở của cậu ta đều cần phải sửa đổi.
Yêu cầu thay đổi chân dùng lựci chủ động hôm nay chỉ là cụ thể hơn một chút mà thôi.
Rõ ràng là chính cậu ta đã đưa ra yêu cầu từ lâu, kết quả là người đầu tiên nhụt chí lại là cậu ta.
Thật không nên chút nào!
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, toàn bộ tinh thần của Chu Vũ Ngang đều được hồi sinh.
Cậu ta lao đến ôm chầm lấy Tô Tự, cười toe toét để lộ hàm răng trắng, nói: "Cậu đúng là ông trời con của tôi! Quả nhiên, câu nói thường nói rất đúng, nghe lời tổ tông thì có thịt ăn!"
Tô Tự vốn đã khó chịu vì mồ hôi trên người, trong lòng còn bực bội vì lời nói của Bùi Định Sơn, kết quả lại bị Chu Vũ Ngang ôm chầm lấy, cả khuôn mặt bị chôn vùi vào cổ Chu Vũ Ngang, hít thở hơi nóng bốc lên từ làn da của Chu Vũ Ngang, lập tức toàn thân nổi hết cả da gà.
"Cậu cút đi!"
Tô Tự tức giận muốn bẻ tay cậu ta ra nhưng sức lực không bằng anh chàng to xác này, cuối cùng vẫn là Giang Nguyên giúp bẻ Chu Vũ Ngang đang phấn khích quá mức ra, vì vậy sau khi cuối cùng cũng được bẻ ra, Chu Vũ Ngang đã nhận được ánh mắt khinh thường của Tô Tự suốt cả ngày.
Khi Giang Nguyên bẻ Chu Vũ Ngang ra, Tô Tự hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta rồi quay người bước nhanh về phía ký túc xá, Chu Vũ Ngang bị Giang Nguyên giữ tay, dùng tay còn lại gãi đầu, cười hì hì nói: "Ôi, Nguyên Tử, cậu xem ông trời con của chúng ta đi bộ nhanh và khí thế cỡ nào!"
Giang Nguyên lật đật trợn mắt nhìn cậu ta: "Đó là do cậu chọc tức em ấy!"
Chu Vũ Ngang lập tức nghiêm túc: "Khụ, tôi đang khen tình trạng cơ thể của ông trời con của chúng ta rất tốt! Cậu xem, sáng mới tập xong, ông trời con của chúng ta còn mệt đến nỗi uể oải, bây giờ lại có thể nhanh chóng đi về ký túc xá!"
Giang Nguyên: "..."
Giang Nguyên nhìn dáng vẻ của Chu Vũ Ngang, giống như đang nói: Nói tiếp đi, cậu cứ tiếp tục bịa đi!
"Khụ."
Chu Vũ Ngang bị Giang Nguyên nhìn đến mức xấu hổ, ho khan cười ngốc một lúc, rồi cũng thu lại vẻ mặt không đứng đắn, cười toe toét nói: "Nói thật, tôi thực sự phải cảm ơn ông trời con của chúng ta đã đánh thức tôi."
"Cậu ấy nói đúng, mục đích ban đầu tôi đến trại hè là muốn đầu quân cho huấn luyện viên, trước khi đến tôi đã quyết định rõ ràng, bất kể huấn luyện viên có yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý - tại sao khi huấn luyện viên thực sự mở lời yêu cầu, tôi lại lùi bước?"
"Chẳng phải chỉ là thay đổi chân dùng lực chủ động sao?"
"Khó thì khó nhưng năm đó Lưu Phi Nhân cũng đã từng thay đổi mà! Không chỉ là chân dùng lực chủ động, còn có rào trước tám đổi bảy, mỗi một quyết định như vậy đối với vận động viên bình thường đều là quyết định rất khó khăn, đối với một kiện tướng đã thành danh như anh ấy thì càng là một quyết định không biết có thể thu được thành quả hay không."
"Nhưng anh ấy đã kiên trì, mới có thể có được thành quả lớn hơn sau này."
"Bây giờ tôi còn chưa bắt đầu cải tiến kỹ thuật, trong lòng đã do dự trước sau, tôi thậm chí còn không có niềm tin sẽ dốc hết sức mình thì còn nói gì đến thành tựu trong tương lai?"
Chu Vũ Ngang cười nói: "May nhờ một câu nói của ông trời con của chúng ta, chỉ thẳng vào lòng người."
"Cậu ấy nói rất đúng - tại sao không chứ?"
"Đây vốn là điều tôi mong muốn mà!"
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, khiến cho toàn bộ Chu Vũ Ngang đều trở nên thông suốt.
"Nói là làm! Chẳng phải chỉ là thay đổi chân dùng lực chủ động sao? Quyết định rồi! Bắt đầu từ hôm nay, tôi làm mọi việc đều bước chân trái trước!"
Vừa dứt lời, Chu Vũ Ngang vừa chuẩn bị bước chân thì đột nhiên đứng khựng lại tại chỗ.
Giang Nguyên lặng lẽ nhìn cậu ta nửa ngày không nhúc nhích, bất lực vỗ nhẹ vào lưng cậu ta từ phía sau.
Dưới cú vỗ nhẹ này, Chu Vũ Ngang theo bản năng bước chân trái trước, sau đó bước đi mới trở nên trôi chảy.
Nhưng khi hai người khó khăn lắm mới đuổi kịp Tô Tự ở phía trước thì lại bất ngờ nhìn thấy có vẻ như có người đội thiếu niên nào đó chặn Tô Tự lại.
"Cậu chính là Tô Tự?"
Tiểu tướng đội thiếu niên này hơi kén chọn liếc Tô Tự từ trên xuống dưới, nói: "Huấn luyện viên Bùi tại sao lại để mắt đến cậu? Thể lực yếu như vậy, không cần luyện nữa đâu?"
"Biết điều thì tự động rút lui, biết chưa?"
Tô Tự bị chặn lại nhíu mày liếc nhìn tên nhóc trước mặt, tâm trạng vốn đã không vui lại càng thêm bực bội, cậu không kiên nhẫn quay đầu đi: "Ồn ào quá."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Không Phải Sinh Ra Đã Là Quán Quân
- Chương 12