Chương 11
Thái độ của Thần Vũ hoàn toàn không còn điềm tĩnh như vốn có. Hắn đứng bật dậy dùng hai tay giữ chặt người Tiểu Thiên hỏi dồn: “Đệ biết? Đệ thật sự biết?”
“Không không” – Tiểu Thiên thấy phản ứng tràn đầy hy vọng của Thần Vũ liền vội vàng xua tay đính chính – “Ta chỉ cảm giác đã nghe đến, tên Đỗ Kỳ kia lại hiểu thành ta có thể biết”.
“Đệ biết hay không biết?...” – Thần Vũ gằn giọng, tâm trạng của hắn lúc này thật sự kích động.
Hắn xoay người Tiểu Thiên ấn mạnh vào vách gỗ, hai tay nắm thành quyền như gọng kìm kẹp nàng ở chính giữa: “…chỉ cần có thông tin liên quan đến Huyết tộc.”
Tiểu Thiên lần đầu chứng kiến một mặt khác của Thần Vũ, tim như ngừng đập. Hơi thở của hắn, nhịp đập của hắn, giọng nói của hắn, ánh mắt của hắn. Tất cả đều toát ra lãnh khí cường bạo áp bức nàng đến nghẹt thở.
Mồ hôi túa ra như tắm, hai chân run rẩy, sau lưng vì bị va đập mà có chút đau. Tiểu Thiên lấy hết bình tĩnh để ổn định tâm trạng chính mình. Nàng dùng giọng điệu ôn nhu nhất, thẳng thắn nhất nói với hắn:
“Vũ ca ca, mặc dù không biết huynh vì sao cần Huyết thạch, nhưng ta biết nó rất quan trọng với huynh. Thậm chí ta cảm nhận được, có lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống”.
Thần Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn xoáy vào Tiểu Thiên. “Hơn cả mạng sống”- Bốn chữ này hắn không ngờ là từ miệng Tiểu Thiên nói ra. Chẳng lẽ có người chỉ dựa vào phản ứng của hắn liền hiểu hắn đến vậy?
“Ta có thể gạt Đỗ Kỳ, nhưng tuyệt đối sẽ không gạt huynh. Vì huynh là bằng hữu của ta!”
Tiểu Thiên thật sự hy vọng có thể cho Thần Vũ thông tin gì đó, nhưng nàng ngoài cảm giác đã từng nghe đến Huyết thạch thì hoàn toàn không có gì hơn. Ngay cả Tiểu Thiên cũng rất tò mò, rốt cuộc nàng biết hay là không biết Huyết thạch. Trí nhớ của nàng về cổ đại vẫn đang khôi phục dần. Gia gia có nói qua, mỗi ngày nàng sẽ nhớ được vài chuyện, chỉ đành chờ thời gian thôi.
“Ta hứa với huynh, nếu có được bất kỳ thông tin gì, ngay lập tức sẽ nói cho huynh biết”.
Thần Vũ nhắm chặt mắt, tay buông lỏng. Đến lúc hắn mở mắt lần nữa, giông bão cuồn cuộn trong đáy mắt đã biết mất, hắn quay về ghế ngồi, chất giọng trầm khàn quen thuộc cất lên:
“Đỗ Kỳ, không cần làm khó Tiểu Thiên”
Bộ dáng trở về với vẻ điềm tĩnh thường thấy.
Không khí lắng xuống.
Chợt có tiếng vỗ cánh thu hút sự chú ý của ba người trong phòng. Một con bồ câu bay từ ngoài vào. Đỗ Kỳ đưa tay ra, bồ câu đậu lên tay hắn. Xem ra là loại bồ câu được huấn luyện để đưa thư.
Đỗ Kỳ lấy một ống trúc nhỏ được cột chặt dưới chân bồ câu, rồi lại từ trong ống nhỏ đó rút ra một mảnh giấy. Hắn lập tức đưa cho Thần Vũ. Thần Vũ lướt qua vài chữ trên mảnh giấy rồi truyền lệnh:
“Năm ngày sau khởi hành đi kinh thành!”
Kinh thành? Tiểu Thiên chớp mắt. Trong đầu nhanh chóng nảy ra chủ ý, cơ hội hiếm có, nàng phải nắm bắt thật tốt mới được.
“Đệ có thể đi rồi!” – Thần Vũ hướng Tiểu Thiên lên tiếng.
Nàng nở một nụ cười lấy lòng, vạn phần thu hút, rồi ghé sát vào Thần Vũ thỏ thẻ:
“Huynh cũng đi kinh thành sao?”
Thần Vũ giữ lấy vai Tiểu Thiên đẩy nàng cách xa hắn một chút rồi mới nhướn mắt hỏi:
“Đệ dự định đi kinh thành?”
Tiểu Thiên cười hỉ hả: “Nhà ta ở kinh thành, đương nhiên phải trở về rồi!”.
Dù gì cũng không nhớ đường quay về Thiên Xuyên Cốc, nàng nhân dịp này đến kinh thành một chuyến sẵn tiện hỏi thăm lai lịch của miếng ngọc bội. Việc quan trọng là làm thế nào để bám theo được Thần Vũ, như vậy nàng sẽ không sợ một mình buồn bã, hơn nữa có thể ứng trước của hắn vài khoản chi phí, ăn ở, đi lại. Cả việc an toàn dọc đường cũng sẽ đảm bảo hơn.
“Thật vậy?” – Thần Vũ như cười như không hỏi lại.
Tiểu Thiên híp mắt gật đầu:
“Không nghĩ lại chung đường, chúng ta cũng thật có duyên. Chắc chắn ông trời định sẵn, là bằng hữu, là tình thân rồi. Có thể cùng nhau đến kinh thành, chuyện tốt chuyện tốt!” – Toàn thân Tiểu Thiên toát ra khí chất chính là thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thần Vũ trầm tư: “Đệ tự mình đi đi”.
Tiểu Thiên nghẹn lời một giây, nàng nhìn vào mắt Thần Vũ, có hơi chột dạ. Hắn là vô tình mới nói thế hay rốt cuộc đã nhìn ra ý đồ của nàng?
Mặc kệ! lần này nàng nhất định phải đeo bám hắn.
“Tiện đường, tại sao không đi chung? Huynh có còn là bằng hữu của ta không?”
“Ta với đệ bèo nước gặp nhau, có duyên cũng được, không có cũng không sao. Bạc đã lấy lại rồi. Đệ đi đi” – Thần Vũ nói ra lời tuyệt tình không chút áy náy, khiến Tiểu Thiên nghe đến mà khóc không ra nước mắt. Nhưng cớ làm sao nàng lại có cảm giác hắn nhìn thấu tim gan phèo phổi của nàng vậy.
Tiểu Thiên phụng phịu, u sầu ra mặt.
Lúc này Thần Vũ mới điềm nhiên lên tiếng:
“Đệ vì sao muốn cùng ta lên kinh thành? Tốt nhất nên thành thật, nếu không đừng nói tình bằng hữu ngay cả chút duyên bèo nước ta cũng phủi sạch.”
Thành thật? Tiểu Thiên khẽ đảo mắt. Hắn nói vậy có ý gì, chút tính toán nhỏ nhoi của nàng hắn cũng nhìn ra? Coi như hắn lợi hại, nhưng ai lợi hại hơn ai còn chưa biết được.
Nàng ngoạc miệng gào to: “Òa òa òa”
Thần Vũ đang ung dung thư thái bị dọa cho đơ người, suýt làm rớt ly trà trên tay. Đỗ Kỳ một bên cũng nhảy dựng lên.
“Đệ lại muốn diễn trò gì?” – Thần Vũ gắt.
“Huynh chạm vào nỗi thương tâm của ta” – Tiểu Thiên một bên sụt sùi.
Thần Vũ nhíu mày, hắn tuy có chút kinh nghiệm ứng phó với Tiểu Thiên nhưng không nghĩ tới tên nhóc này biến đổi sắc thái còn nhanh hơn cả lật tay, sắp tới muốn bày ra loại biểu tình gì đây?
“Thật ra ta không phải ở kinh thành. Nhưng quê nhà thì đúng là ở đó. Năm ấy, mẫu thân vì mâu thuẫn với phụ thân bèn ôm ta bỏ đi. Bỏ đi liền bỏ cả mười mấy năm trời. Từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa từng được nhận tổ quy tông. Nay mẫu thân không còn, nên ta muốn đến nơi ta đã sinh ra một lần. Cũng không biết còn người quen họ hàng gì ở đó không?”.
Tiểu Thiên đưa khuôn mặt đáng thương nhìn Thần Vũ.
Thần Vũ nhướn mắt ý nói tiếp tục hơn nữa còn phảng phất kiểu việc này liên quan gì đến ta.
Tiểu Thiên trong lòng bắt đầu hậm hực mài dao nhưng vẫn tiếp tục nói:
“Nhìn huynh ta biết ngay là lắm tiền nhiều của hơn nữa thân thủ lại tốt. Khi biết huynh sẽ đi kinh thành, ta liền nảy ra ý định đi cùng huynh. Như thế ta sẽ không phải lo ăn lo mặc, cũng không lo sợ kẻ xấu dọc đường. Thuận lợi đến kinh thành. So với việc ta đơn thương độc mã chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”
Đỗ Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, cằm muốn rớt luôn xuống đất. Bao năm lăn lộn giang hồ của hắn cũng chưa từng thấy qua kiểu người thế này.
Thần Vũ nheo mắt quan sát Tiểu Thiên, nhếch khóe miệng hừ vài tiếng:
“Nói đệ thành thật không ngờ lại thành thật ngoài dự liệu của ta. Hóa ra ta trong mắt đệ cũng có giá trị lợi dụng lớn như vậy. Mắt nhìn người không tồi đâu”.
“Đương nhiên!” – Tiểu Thiên đắc ý.
Thần Vũ không để tâm đến thái độ của Tiểu Thiên, hắn hờ hững nói: “Đệ lo tính xa gần lại không nghĩ tới việc chính ta sẽ hại đệ sao?”