Chương 33: Ngươi là ai?
Tác giả: Tam Cửu Nhị Edit: Cà phê Phin "Xem ra đêm nay chúng ta đành phải ở chung một gian." Sau khi trở lại phòng, Từ Dao trải sẵn chăn nhìn Thẩm Dục Sanh phía sau. "Làm sao vậy? Sao lại đứng đó?" Tiểu quỷ kỳ quái này lúc thường trèo lên giường hắn đều là dáng vẻ tích cực chủ động, hôm nay tại sao lại biến thành căng thẳng? Từ Dao nghi hoặc đi lên trước, thấy Thẩm Dục Sanh đột nhiên giơ tay muốn mở cổ áo của chính mình ra, Từ Dao sợ đến mức dừng bước. Tiểu sư đệ của hắn sao lại có thói quen nói một lời không hợp liền cởϊ qυầи áo?? Kết quả cổ áo vừa khẽ mở một chút, hai cái lỗ tai đầy lông vừa dài vừa nhỏ đột nhiên bay tới, chóp mũi lộ ra ngửi mấy lần, toàn bộ đầu nhô ra, tìm kiếm bốn phía.
Đây không phải linh hồ ngày đó gặp sao?!! Tại sao lại xuất hiện ở đây?? "Nó?!! Sao nó???" "Hẳn là do không tìm được bầy của mình." Linh hồ thành thật nằm nhoài trong lòng Thẩm Dục Sanh, hai mắt híp lại có hơi buồn ngủ. "Nó... Tìm đệ sao?" Từ Dao không quá chắc chắn hỏi. Linh hồ này sống chung hòa thuận với Thẩm Dục Sanh không khỏi có chút không bình thường? Thẩm Dục Sanh đặt linh hồ ở một bên, linh hồ phát ra vài tiếng nỉ non nhẹ nhàng liền nhắm hai con mắt lại, cái đuôi lông xù cong lên phủ lấy thân thể chính mình. Thẩm Dục Sanh vươn tay xoa bộ lông mềm mại của nó, hô hấp linh hồ dần dần hòa hoãn tựa hồ rơi vào trạng thái ngủ say. "Ừm." "Đệ tính thế nào? Để nó đi theo chúng ta sao?" Từ Dao thở dài sau khi nghe được lời đáp của Thẩm Dục Sanh.
"Không thể được sao..." Âm thanh Thẩm Dục Sanh rất nhẹ, truyền vào trong tai Từ Dao. Từ Dao vốn là người đặc biệt nhẹ dạ, lần này càng không biết ứng đối ra sao. "Hiện tại có thể giữ nó bên người, nhưng mà nó đi theo chúng ta quá nguy hiểm, đợi đến thời cơ thích hợp lại thả nó đi đi." Tù Dao nhìn linh hồ ngủ say trên đầu giường, vẫn cứ bị dáng vẻ đáng yêu của nó hấp dẫn ánh mắt. Hết cách rồi, thường thường những thứ đáng yêu sẽ chiếm được sự vui mừng của mọi người. "Đệ ngủ bên trong đi." Từ Dao ngồi ở một bên liếc nhìn Thẩm Dục Sanh, tiện di chuyển vị trí của mình để nhường chỗ cho y. "Đệ nhìn chằm chằm ta làm gì? Bình thường còn chưa xem đủ?" Từ Dao nhìn người bên cạnh không lên tiếng nào, trừng mắt theo dõi hắn, không khỏi cười nói.
Từ Dao vừa mới dứt lời, cổ tay phải liền bị người nọ nhẹ nhàng bắt lấy, xoa nắn nhiều lần, đầu ngón tay cọ sát vào những đường chỉ trên lòng bàn tay. Từ Dao bị tóm lấy như thế sững sờ, lại nhìn về phía con ngươi của y, bên trong có một tia ảm đạm. Thẩm Dục Sanh nhìn lòng bàn tay bị chính mình nắm chặt, nhiệt độ truyền đến cùng với xúc cảm mềm mại, tựa hồ chỉ có nắm như thế mới có cảm giác tồn tại chân thực của người này, đang ở cạnh mình. Từ Dao bị cái bầu không khí vi diệu này chỉnh nhất thời không biết làm sao, hai đại nam nhân nắm tay như thế, cũng quá quái đi?? Từ Dao có chút lúng túng không biết có nên thu hồi tay lại không. "Sư huynh..." "Ừm, ngươi nói." "Có lúc ta cảm thấy người trước mặt này là sư huynh, không có sai. Nhưng có lúc lại cảm thấy... Ngươi không phải sư huynh." Thẩm Dục Sanh nói khiến tóc gáy Từ Dao dựng đứng lên, vì căng thẳng quá độ mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn không nghĩ tới Thẩm Dục Sanh mẫn cảm như vậy. Bình tĩnh bình tĩnh, Thẩm Dục Sanh không quen biết Vũ Vân Hàn trước đây, y mặc dù hoài nghi cũng chỉ là suy đoán thôi, không thể rối loạn. Nghĩ như vậy, Từ Dao thu liễm biểu tình,khẽ cười. "Ta đương nhiên là ta rồi, sao có thể là người khác." Tuyệt đối đừng có lộ nha... Từ Dao cảm thấy lòng bàn tay đang được nắm chặt dần dần buông ra, Thẩm Dục Sanh một tay cầm lấy ngọc bội đeo trên cổ đặt ở giữa lòng bàn tay Từ Dao, mấy giây sau ngọc bội tỏa ra ánh sáng xanh lục, long lanh tô điểm ở giữa giống như những ngôi sao thưa thớt. Từ Dao tập trung nhìn ngọc bội này, hai mắt lấp lánh hữu thần, kì diệu chính là có cảm giác cỗ sức mạnh nồng đậm ở trong ngọc bội này đang dung nhập vào lòng bàn tay hắn, liên tiếp tiến vào trong lớp da, vào đến huyết nhục, ấm áp mà lại thư thích. Đợi đến khi ánh sáng biến mất, Thẩm Dục Sanh lần thứ hai lấy ngọc bội lại đeo trên cổ, tay phải Từ Dao giật giật, bỗng nhiên cả kinh!! Bất kể như thế nào, bàn tay chuyển động đều thập phần thoải mái, cảm giác đau đớn trước đó biến mất hầu như không còn!! Này!! Thần kì như vậy sao!?! Đây tột cùng là loại bảo vật lợi hại gì!!! "Đệ? Cái này đệ tại sao làm được?!" Từ Dao có chút giật mình hỏi. "chỉ là một vũ khí có thể chữa trị thôi." Thẩm Dục Sanh giải thích. Còn có tên lợi hại như vậy!! Từ Dao ở trong lòng thán phục! "Ta nhớ tới đệ trước đây đã nói là của mẫu thân..." Từ Dao lầm bầm trực tiếp đem lời trong lòng nói ra, ý thức được lương tâm đang khiển trách chính mình, vội vàng lo lắng nói "Xin lỗi." Thẩm Dục Sanh không có bất kì ý tứ trách cứ nào "Không sao." Từ Dao cười yếu ớt một chút, vỗ về mái tóc mượt của Thẩm Dục Sanh, lúc đối diện với con mắt của y,Từ Dao càng cười sâu. "Đôi mắt của đệ, rất dễ nhìn!" Thẩm Dục Sanh nghe xong, đồng tử hơi mở lớn một chút, mãnh liệt cúi thấp đầu, một giây sau trực tiếp chui vào chăn che lại thân thể của mình, không trả lời. Từ Dao không nhịn được phì một tiếng bật cười, tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, khen vài câu sẽ xấu hổ, vỗ nhẹ thân thể đang ngại ngùng trong chăn. "Ngủ đi." Hai người chen chúc trên một cái giường, dù sao cũng hơi buồn cười... Đêm khuya, Từ Dao đã chìm vào giấc mộng, đại não hiện ra một mảnh trạng thái vẩn đυ.c, có lẽ do mệt mỏi quá, toàn bộ cơ thể đều không đủ sức, co lại ở trên giường, có loại cảm giác nửa tỉnh nửa mê. Hô________ ?? Thật giống có người nói bên tai hắn?? "Không nghĩ tới ngươi lại thay đổi nhiều như vậy..." "Nhưng mà như thế cũng tốt..." "Ngươi bây giờ càng làm cho ta thấy vui vẻ..." Ai đang nói chuyện bên tai hắn?? Từ Dao ở trong giấc mộng giãy dụa muốn mở mắt, lại không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ cường liệt, lần thứ hai rơi vào trạng thái ngủ say. Vẫn là tiếp tục ngủ đi.. ......... "Các ngươi ngủ thật ngon nha." Chu Thiên Ly mặc quần áo gọn gàng, từ trong phòng đi ra, trêu chọc hai người. Buổi tối hôm qua lúc hừng đông mới bắt đầu ngủ, đợi đến khi triệt để tỉnh táo đã là gần trưa hôm sau. "Cũng được." Từ Dao vuốt ve cái cổ, tối hôm qua không phải là trong mơ có người nói chuyện với hắn sao? Nói cái gì cơ? Phỏng chừng là nằm mơ. Từ Dao liếc mắt nhìn bốn phía một cái "Lão bản đâu? Không thể nào còn đang ngủ đấy chứ?" "Lúc ta ra ngoài không thấy một nửa bóng người nào, vốn muốn để hắn làm chút đồ ăn lấp bụng." Chu Thiên Ly bất đắc dĩ giơ hai tay ra. "Đến phòng hắn nhìn xem?" Thẩm Dục Sanh ở bên cạnh nhẹ nói. "Cũng được." Từ Dao gật đầu. "Ta không muốn đi, ở lại chỗ này cũng tốt." Chu Thiên Ly tiện tay quơ lấy một cái ghế dựa ngồi lên, thuận tiện khoát tay áo một cái. Sao lại có cảm giác hầu hạ đại gia thế này? Từ Dao nghĩ thầm. "Có ai không?" Gõ vài cái lên cửa vẫn không có ai trả lời giống như tối qua vậy,Từ Dao hơi đẩy một chút cửa phòng liền dễ dàng mở ra một cái khe. Do dự mấy giây sau vẫn là mở cửa phòng ra. Trong phòng bố cục sạch sẽ hiện ra không có chỗ nào quỷ dị, ngó nhìn vào bên trong thì phát hiện có một người ngồi trên ghế cạnh cửa sổ đang đưa lưng về phía bọn họ. Nhìn bóng lưng có thể thấy rõ người này chính là điếm trưởng. "Cái kia quấy rầy chút... Ngươi ở đó làm gì vậy? Sao không trả lời?" Từ Dao chậm rãi đi tới, không biết tại sao người trước mặt này cho hắn một loại dự cảm xấu, khiến hắn có chút hoảng hốt. Từ Dao giơ tay vỗ nhẹ lên vai điếm trưởng, lại bị nhiệt độ của hắn làm cho kinh ngạc!! Ta đệt!!! Lạnh vậy!!! Từ Dao lập tức nghiêng người nhìn về phía trước, chỉ thấy bộ mặt của điếm trưởng đã khô gầy, hóp lại, đồng tử đen nhánh sền sệt máu đỏ, liếc nhìn về phía cổ đối phương, chỉ thấy một vết máu đỏ tươi, nguyên bản là một điểm lại kéo dài vờn quanh trên cổ, máu đỏ nhỏ xuống. Chúa...chúa ơi!!!! Đầu!! Đầu!!! Đầu không phải muốn rơi xuống luôn đấy chứ?!! "sư huynh, tránh ra." Thẩm Dục Sanh nhanh chóng tiến lên kéo Từ Dao ra, duỗi cánh tay bảo hộ Từ Dao ở phía sau, cảnh giác nhìn về trước mặt. Một lát sau phát hiện không có bất cứ dị thường nào, Thẩm Dục Sanh bước lên phía trước kiểm tra. Từ Dao sợ đến mức mồ hôi tuôn ra, nhưng hài tử này so với hắn còn nhỏ hơn mà lại bình tĩnh như vậy, l*иg ngực chập trùng hơi hòa hoãn lại. "Hắn,hắn sao rồi..." "chết rồi." Thẩm Dục Sanh lãnh đạm đáp. "cái gì?!!!" Từ Dao kinh hãi mất mấy giây sau lần thứ hai nhìn về phía trước, nhìn kĩ xác thực người này đã không còn dấu hiệu hô hấp. "Đang yên đang lành sao lại thế..." Dường như đã tắt thở được một khoảng thời gian rồi, Từ Dao nghĩ tới tối hôm qua lúc gõ cửa không có người đáp lại, lẽ nào bắt đầu từ lúc ấy?! "Sư huynh, ngươi xem cái này." Từ Dao liếc nhìn ngón tay Thẩm Dục Sanh hơi giơ lên. Bàn tay điếm trưởng vàng vọt, khô gầy giơ ngón trỏ lên một cách bất thường, tựa hồ muốn biểu đạt cái gì. Từ Dao nhìn gian phòng sạch sẽ này căn bản không có bao nhiêu đồ, đừng nói đến vết tích gây án gì. Phương hướng?! Là phương hướng sao?!! "a!!!" Hai người đồng thời bị tiếng hét này truyền đến làm cho kinh ngạc, Từ Dao phản ứng lại lập tức rời phòng. Cái âm thanh kia! Rõ ràng là Chu Thiên Ly!!! Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương