Đêm hôm đó, Ngọc Hữu Đường một thân thường phục, ung dung đi đến hồ Tâm Nguyệt.
Mọi nơi trong cung hắn đều nắm rõ, rất nhanh liền nhớ lại tư liệu về nơi này.
Giữa hồ Tâm Nguyệt cũng có một đình cùng tên. Nghe đồn, khi tiên đế còn sống, nơi này phong quang(quang cảnh, náo nhiệt) cực điểm. Khi đó có một vị phi tử cực kỳ được sủng ái, trong tên nàng có hai chữ Tâm Nguyệt nên tiên đế liền vì nàng mà làm một cái hồ nhỏ, lấy hai chữ này làm tên. Sau đó không lâu, vị phi tử này bất ngờ chết đuối chính trong hồ này, khi được vớt lên, thi thể thảm không tả nổi. Vì thế, người trong cung nói năng trở nên dè dặt, hiếm còn có ai dám đến nơi này nữa.
Bây giờ đã là giờ tý (11h đêm-1h sáng), bốn phía tối đen như mực.
Trong cung cực kỳ yên tĩnh, Ngọc Hữu Đường đi ở phía sau, Bích Đường đi phía trước cầm đèn, bước chân hai người không nặng nhưng vẫn tiếng xột xoạt vẫn như có như không vang lên bên tai.
Vài thị vệ tuần tra thấy có ánh đèn, đi đến cản họ lại.
"Người nào?"
Bích Đường nâng đèn lên cao một chút để người đối diện có thể nhìn rõ mình: "Ta là cung nữ của Đoan Bổn cung."
Tiếp tục giới thiệu: "Thái tử điện hạ đêm nay có chút khó ngủ, nhìn trăng sáng liền dẫn theo nô tỳ cùng đi ngắm trăng."
Ngọc Hữu Đường bước ra khỏi chỗ tối tiến về phía chỗ sáng. (giải thích một chút, vì bạn Đường đang cố tình câu giờ nên cách khá xa Bích Đường ở phía trước, theo mình nghiền ngẫm là thế)
Thủ vệ nghe Bích Đường nói vậy liền ngẩng đầu xác nhận, quả thật trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng.
Lại nhìn về phía người đối diện, đai ngọc xích bào, trước sau và hai bên vai đều thêu Bàn long (con rồng cuộn lại) bằng chỉ vàng, quả thật là Thái tử...
Hắn cười nhạt, khuôn mặt còn sáng hơn cả trăng.
= . . =
Cuối cùng, Ngọc Hữu Đường và Bích Đường từ trong sự ngưỡng mộ vô hạn và tiếng khấu đầu đến rung trời lở đất của đám thị vệ thuận lợi đến nơi cần đến.
Đình Tâm Nguyệt trong hồ Tâm Nguyệt.
Thái phó đại nhân quả thực có nhã hứng nha, chọn đúng chỗ ma quỷ kỳ quái làm nơi hẹn gặp.
Ngọc Hữu Đường trong lòng nghĩ như vậy, đưa mắt nhìn về một bóng dáng đã đến từ lâu đang đứng xa xa trong đình giữa hồ.
Người bình thường nếu phải chờ lâu, đại khái sẽ dựa vào lan can hoặc ngồi trên ghế.
Mà hắn lại không giống người bình thường, đứng ở trước đình, tịnh(sạch sẽ) như trúc, không dựa vào cái gì...
Ngọc Hữu Đường không đến đúng giờ, hắn đến muộn một canh giờ.
Hắn cố ý.
Tiến cung đã nửa tháng, người này cơ hồ coi hắn là người dưng, làm hắn cực kỳ khó chịu.
Hôm nay đến muộn cuối cùng cũng làm tâm tình bị xem nhẹ vắng vẻ cân bằng lại một tí.
Ngọc Hữu Đường bước vào hành lang, đi chậm rì rì, y như con rùa.
Dù sao hắn đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm tí nữa cũng chả sao.
Bích Đường đi phía sau, cảm giác như một năm đã trôi qua: Điện hạ ngài không cần đi chậm đến mức đấy chứ?
Gió đêm thổi làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, bên trên phản chiếu ánh đèn lấp lánh.
"Ngươi đến muộn đúng một canh giờ."
Bên tai vang lên câu khiển trách lạnh lùng đến từ Tạ đại nhân đã đợi từ rất lâu.
Hắn còn chưa nói cái gì mà người nọ đã bất mãn với hắn.
Không gọi là "Thái tử điện hạ" mà gọi là "Ngươi".
Lại còn ra vẻ trưởng bối.
Cảm giác quen thuộc, tựa như quay trở lại giống như trước kia ...
Ngọc Hữu Đường cảm thấy trong lòng cực kỳ bực mình, nhưng hình như, còn có xen lẫn một chút cảm xúc không rõ ràng... là vui sướиɠ?
Trong hoàng cung rộng lớn xa lạ này, thực ra vẫn có người quen nhỉ...
Nhưng Ngọc Hữu Đường không còn giống như trong quá khứ, hắn nói gì nghe nấy nữa, mà chỉ phủi phủi tay áo, trực tiếp lướt qua hắn, đi đến ngồi vào ghế trong đình, nhìn thấy trên bàn có một đĩa nho liền đưa tay bỏ vào miệng.
Nhai được vài cái, thì nghe thấy người kia nói :"Nho này không phải là ta chuẩn bị."
Ngọc Hữu Đường ngừng nhai, nghe hắn không nhanh không chậm nói tiếp: "Chắc là của cung nhân trong điện để ở đây để tế bái Nguyệt phi."
Ọe... Ngọc Hữu Đường nhanh như gió vọt sang một bên đình, cuống cuồng móc họng, vội vàng muốn đem mấy quả nho vừa nuốt tống ra ngoài.
Ói một lúc lâu, chắc chắn trong bụng không còn nho nữa, mới về chỗ ngồi, như con mèo dẫm phải gai, bất mãn căm tức nhìn Tạ Thái phó.
Thái phó đại nhân cũng nhìn lại hắn, vẫn đang đứng bất động ở chỗ cũ.
Hắn hình như cả ngày nay đều ở trong cung, chưa về phủ lần nào, trên người vẫn mặc quan phục đỏ thẫm.
Làm việc cả một ngày, cũng không thấy mệt mỏi chỗ nào, sắc mặt lạnh nhạt tĩnh lặng.
Ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm nhưng trong mắt vẫn chẳng có tí cảm xúc nào.
Gió nhẹ thổi qua, hắn nhẹ giọng nói: "Vừa rồi lừa ngươi, là ta chuẩn bị."
... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Ngọc Hữu Đường thật sự muốn hỏi thăm toàn bộ tổ tông nhà hắn.
Một khắc sau, Bích Đường bắt đúng thời cơ tiến lên ngăn chủ tử mình lại: "Điện hạ bớt giận a, Thái phó đại nhân biết ngài thích ăn nho, nên đã cố ý dặn nô tỳ đến sớm chuẩn bị."
Nghe vậy, Ngọc Hữu Đường chuẩn bị bùng nổ mới tạm bình tĩnh lại.
Tạ Hủ liếc hắn một cái, nét mặt vẫn như cũ, không nhanh không chậm đi về phía bàn đá, ngồi xuống đối diện Ngọc Hữu Đường.
Hắn tự lấy cho mình một ly trà rồi nói: "Hình phạt đến trễ."
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, phản bác: "Đến muộn thì sao, thần tử phải hết lòng hầu hạ quân vương, bản vương là Thái tử tôn quý, để Thái phó đại nhận đợi một lát cũng được coi như ban thưởng."
Tạ Hủ nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: "Ngươi tuy là Thái tử nhưng vẫn chưa đăng cơ kế thừa đế vị, đã tự xưng là quân vương, thực sự ngông cuồng. Hơn nữa, quân đối với thần có lễ, là bình thường* . Huống chi, ta là trưởng bối, nên tôn sư trọng đạo..."
*Ý không phải là vua làm lễ với bề tôi, mà là kiểu kiểu, vua đối xử tôn trọng có lễ nghĩa với thần tử ấy.
Cộp một cái, Tạ Hủ dùng sức đặt chén sứ xuống mặt bàn: "Xem ra đạo lý ta dạy cho ngươi trước kia, sau khi tiến cung đã quên sạch sẽ rồi."
Cái cảm giác quen thuộc lại ập tới, trước kia hắn cũng không nhanh không chậm nghiêm nghị dùng một đống đạo lý để giáo huấn hắn.
Ngọc Hữu Đường nhíu mày, không nhìn hắn nữa, nhìn chằm chằm mặt bàn chỗ ly trà đặt xuống, rõ ràng cực kỳ dừng sức đập xuống, nhưng cái bàn đá... vẫn không chút hư hao. (chả hiểu ý tứ của chỗ này là cái gì, chắc là ý Tạ Hủ tuy có giận nhưng kiểu sủng sủng, không phải giận điên lên nhưng vẫn hù được bạn Đường)
Trong lòng Ngọc Hữu Đường có chút e sợ, khi hắn mở miệng, sự kiêu căng châm biếm đã giảm đi mấy lần: "Ngươi giận cái gì mà giận, ta tất nhiên vẫn nhớ rõ những đạo lý kia, chẳng qua lúc vận dụng vào thực tế vẫn cần phải tích lũy thêm kinh nghiệm..." Hắn ngẩng mặt lên nhìn Tạ Hủ, nói lớn hơn một chút: "Hơn nữa, ta chỉ ngông cuồng như vậy với một mình ngươi, không có với những người khác, chẳng qua là vì có chút bất mãn mà thôi..."
"Hửm? Có chút bất mãn?" Tạ Hủ bình tĩnh cắt lời hỏi.
Ngọc Hữu Đường như vòi nước xả ra một tràng: "Ngươi và ta tốt xấu gì cũng có bảy năm sư đồ, vậy mà thân phận của ngươi là gì ta cũng không biết. Sau khi gặp lại, ngươi lại giả bộ hoàn toàn không quen biết ta, ta cảm thấy có chút tổn thương, muốn phát tiết một chút cũng không được?"
Bích Đường đứng ở một bên xem hai người này, không nhịn được đỡ trán: không phải ra đây để nói chính sự sao, sao lại trở thành tranh cãi ầm ĩ thế này, nô tỳ muốn về ngủ a! (sao bảo trong cuộc u mê bên ngoài rõ ràng, chị này cũng u mê như người trong cuộc a =.,=)
= . . =
Ngọc Hữu Đường thực sự không vui.
Cho nên, hắn nói một tràng dài không nghỉ, ngữ điệu dồn dập có chút ấm ức.
Sau khi hắn nói xong, rất lâu sau vẫn không có người mở miệng. ( :)), anh ấy xúc động quá đấy mà)
Bóng đêm thâm trầm bao phủ, Tâm Nguyệt đình ở giữa hồ càng thêm tịch liêu. (tịch mịch + cô liêu)
Rất lâu sau, Tạ Hủ mới mở miệng, hắn chỉ hỏi ngược lại một câu: "Trong triều thần tử có học thức nhiều như vậy, không phải chỉ có mỗi mình ta, sao điện hạ lại cho rằng Hoàng thượng chắc chắn sẽ chọn thần... đến dạy điện hạ?"
Hắn thay đổi cách diễn đạt và xưng hô, lời này nói ra khiến Ngọc Hữu Đường không kìm nổi vội vàng ngước mắt lên nhìn hắn...
Hai mắt hắn cũng đang chăm chú khóa chặt vào mình.
Chẳng lẽ là hắn tự mình tiến cử bản thân với Hoàng thượng?
Ngọc Hữu Đường không khỏi nghĩ như vậy.
Một khắc sau, đối phương tựa như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, không nhanh không chậm nghĩ: "Đúng như những gì điện hạ nghĩ."
Giọng hắn bình thản, nhưng khi truyền vào tai Ngọc Hữu Đường như tiếng chuông kêu leng keng, cực kỳ mãnh liệt: "Ở trong cung, tất cả của điện hạ, chỉ có duy nhất một mình ta."