Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 44: Thù lao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất đau buồn khi phải nói rằng, lần kinh nguyệt đầu tiên của Thái tử điện hạ chúng ta kéo dài sấp sỉ nửa tháng... mới kết thúc.

Ngọc Hữu Đường sắp hỏng đến nơi rồi, trong nửa tháng này, ngày nào cũng dở chứng ép hỏi Tạ Hủ “Sao hôm nay bản cung vẫn còn xuất huyết????” “Cô vẫn còn phải đeo băng kinh nguyệt đây này!!!!”

Tạ Hủ: “Ừ.”

Ngọc Hữu Đường: “Ngươi là nam nhân, sao mà cảm nhận được, thật sự thật sự thật sự rất khó chịu, ngươi thử kẹp thứ gì giữa háng mà coi!”

Tạ Hủ nhàn nhạt: “Ta vốn cũng có.”

Ngọc Hữu Đường: “... Của ngươi không to như vậy!”

Tạ Hủ: “... ...”

Mỗi ngày, Tạ Hủ đều trở thành nơi phát tiết của thiếu nữ, những khi như vậy hắn chỉ có thể hứng chịu, trấn an nàng, “Nàng dùng thuốc lâu quá, đến mười tám tuổi mới có nên lần đầu tiên có chút dị thường cũng là hiện tượng bình thường, sau này nếu chú ý điều dưỡng thì sẽ dần dần tốt hơn...”

Đại khái như vậy mười ngày, Ngọc Hữu Đường bắt đầu gọi Tạ Hủ là “Tên lừa đảo”, “Lang băm”, mỗi khi thấy Tạ Hủ biểu cảm đều như thế này ___ “─__,─”

Tạ Hủ mặt không biến sắc cũng không oán thán gì, vẫn chăm chỉ châm cứu, xoa bóp, rịt thuốc, chuẩn bị nước gừng táo đỏ, đồ ăn thức uống đều đến tận nhà bếp kiểm tra, mỗi ngày đều có một núi băng lượn vòng khắp nhà bếp, xem toàn bộ quá trình nấu ăn, khiến các đầu bếp Đào gia rùng mình không ngớt, ngay cả thái rau cũng không dám dùng thái ra tiếng...

Cuối cùng, thời gian không phụ lòng người, vào một buổi chiều đẹp trời, Bích Đường đến phòng báo tin cho Tạ Hủ...

Điện hạ đã hơn nửa ngày không chảy máu, kinh nguyệt hẳn là đã hết rồi.

Tạ Hủ thờ phào một hơi, nâng mắt nhìn Bích Đường: “Ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Trong quãng thời gian này hắn cơ hồ chưa từng ngả lưng, tập trung cao độ chú ý tình trạng thân thể Ngọc Hữu Đường, bây giờ tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Bích Đường ân cần bày chăn gối cho hắn, nói: “Điện hạ đang rất cao hứng, đại nhân ngài không đi nhìn nàng một cái sao?”

“Thôi,“ Tạ Hủ uống một ngụm trà: “Mấy ngày gần đây mỗi lần nàng thấy ta đều không cao hứng.”

Bích Đường cười hớn hở: “Cũng được, Tạ đại nhân nhanh nghỉ ngơi đi.”

Tạ Hủ ừm một tiếng, gấp từng quyển y thư đang đặt trên bàn lại, cẩn thận xếp ngay ngắn vào trong gương, rồi phân phó: “Trở lại chăm nom điện hạ nhà ngươi đi.”

Bích Đường cũng không nấn ná thêm, bước ra phía cửa, trước khi đóng cửa, đột nhiên ló đầu vào, nói khẽ: “Tạ đại nhân, điện hạ bảo ta thay nàng cám ơn ngài.”

Tạ Hủ nghe vậy, đang đi về giường liền đứng sững lại.

Bích Đường nói tiếp: “Điện hạ kỳ thực vẫn nhìn vào mắt đặt ở trong lòng, nói quãng thời gian này ngài cực khổ rồi.”

Tạ Hủ bình thản “Ừ” khẽ một tiếng, “Ta biết rồi.”

“Đại nhân nghỉ đi, nô tỳ đi trước.” Khép cửa cẩn thận, trong phòng yên tĩnh mờ tối.

Tạ Hủ thở dài một hơi, không về giường nữa, mà quay người đi tới đứng cạnh án, chống tay lên mặt bàn.

...Thôi xong, một tia buồn ngủ cũng không có.

Cứ như vậy, Tạ tiên sinh của chúng ta ở trong phòng ngẩn ngơ một hồi, rồi nhẹ nhàng cầm kiếm trên kệ đặt kiếm lên, bắt đầu... Múa kiếm trong phòng...

Vừa múa kiếm vừa chém chân nến trong phòng thành những lát mỏng như cánh ve...

Ôi, không ở địa bàn của mình, thật không thoải mái, không thể chém bàn, không thể đạp ghế, cũng không có chỗ để mà phát tiết tâm tình...

Ngày hôm sau, hạ nhân Đào phủ đến dọn dẹp phòng, khi nhặt từng mảnh nến bên cạnh giá nến, dùng ánh mắt thương hại nhìn nam nhân đang vắt khăn rửa mặt, người này có bị bệnh gì không. (có, anh ấy bị bệnh manh, ôi con tym tôi ಥ_ಥ )

Đồng thời thở dài một tiếng: Ôi, Liễu đại nhân thân là thầy thuốc, lại không thể tự chữa cho mình, đáng thương thay!

= . . =

Đến khi Ngọc Hữu Đường gặp Tạ Hủ đã là bữa sáng ngày hôm sau, lúc đó nàng ngồi trong đình đang chuyên tâm ăn đến phưỡn bụng, ôm lò sưởi tắm nắng, giống y một còn mèo con lười biếng.

Nàng cố ý chọn chỗ gần phòng Tạ Hủ, quả nhiên, không lâu sau, liền thấy Tạ Hủ đẩy cửa ra ngoài.

Hắn hôm nay mặc áo khoác màu trắng bạc, trong đình có gió nhẹ, tay áo hắn bay bay giống như mây, nhàn nhã thanh cao, không vướng bụi trần.

Ngọc Hữu Đường thấy hắn đến gần, mắt híp mắt lại lên tiếng chào hỏi trong nắng sớm: “Liễu đại nhân, sớm a.”

Nàng khi ở ngoài đều gọi hắn như thế, thỉnh thoảng mới lén lút gọi hắn là Tạ tiên sinh.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Hủ chính là nghiêng mặt đi, hắn hôm qua bởi vì quá mức vui sướиɠ mà mất ngủ, lăn lộn trên giường hẳn một đêm. Nhưng lại nghĩ nhất định là Bích Đường đã trở lại bẩm báo cho nàng rằng hắn đã đi sớm đi ngủ rồi... Vì vậy, sáng hôm nay hắn cố tình không dậy ăn sáng, làm bộ ngủ thẳng đến giờ mới tỉnh, kết quả, vừa mới ra khỏi phòng đã trùng hợp gặp Ngọc Hữu Đường, sợ nàng nhìn ra vẻ mặt mệt mỏi nên...

Khoan đã, hắn bỗng nhiên nhớ ra, hắn đã dịch dung rồi mà, dùng mặt nạ da giả, căn bản không thể nhìn ra được quầng thâm với khí sắc mệt mỏi được.

Nghĩ đến đây, Tạ Hủ lập tức tự tin rạng ngời, phóng khoáng nhìn thẳng Ngọc Hữu Đường, chào hỏi lại: “Thái tử điện hạ, sớm.”

Hắn bước nhanh đến bên người nàng, theo thói quen xốc tay áo thiếu nữ lên, bắt mạch, chẩn đoán: “Tốt lắm rồi.”

Ngọc Hữu Đường đổi từ ngồi sang nằm nghiêng: “Cô cũng cảm thấy tốt lắm rồi.”

Nàng lại nói: “Ngươi ngồi xuống đi.” Da thịt thiếu nữ trong ánh nắng như trong suốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vào trong tuyết.

Tạ Hủ thuận theo ngồi xuống, ngồi gần sát lại Ngọc Hữu Đường thêm mấy phần.

Ngọc Hữu Đường hỏi: “Đêm qua ngủ thế nào?”

Tạ Hủ mặt không biểu cảm, thản nhiên nói xạo: “Một giấc đến sáng.”

Ánh mặt trời chiếu đến trên mặt Ngọc Hữu Đường, nàng nói: “Hôm qua bảo Bích Đường tiện đường nói với ngươi, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì tự mình nói thì có thành ý hơn.”

“Cảm tạ.” Nàng cười ấm áp.

Trong mắt Tạ Hủ in khuôn mặt nữ hài, hắn hơi hoảng hốt nói: “Nàng gọi ta như vậy cũng không sai.”

“Hả?”

Nam nhân hốt hoảng vừa mới kéo hồn về: “Không có gì,“ hắn nói thêm: “Đều là ta nên làm.”

Nét mặt hắn trong trẻo nghiêm túc, nhưng đôi mắt lại không thể che giấu được tình cảm, như gió xuân ấm áp thổi qua khiến mặt hồ gợn sóng.

Trong khi rõ ràng gió đông đang thổi, Ngọc Hữu Đường đang gác chân trên ghế nằm, đổi sang tư thế quỳ, tư thế này khiến nàng và Tạ Hủ càng gần nhau hơn...

Một lát sau, nàng vươn người, ngẩng đẩu lên, đột nhiên đặt lên má nam nhân một nụ hôn.

Tạ Hủ lập tức đờ ra.

“Ha ha,“ Thái tử trẻ tuổi thấy hắn như vậy, cười thành tiếng, sau đó thấp giọng bình thản nói khẽ: “Thù lao.”

Trong lòng nàng vẫn còn vướng mắc, khó mà gỡ bỏ, vì vậy tâm vẫn có chút đề phòng, luôn luôn kháng cự tình cảm của người trước mắt.

Nhưng mọi việc đã quá, biến thành cát bụi, lại tận mắt chứng kiến hắn đối với mình như vật, sao có thể làm bộ làm tịch được nữa đây?

Nàng không cầu điều gì khác, chỉ cầu không phụ lòng nhau, năm tháng như sông, không nên để phí hoài thời gian một cách vô ích.

Nàng vẫn nhìn hắn, thu hết tất cả tâm tình hắn vào trong mắt, ngượng ngùng lại giả vờ thản nhiên, xúc động lại giả vờ bình tĩnh, hưng phấn lại giả vờ như không có gì, rõ ràng một bụng đầy thi ca, tài hoa hơn người, nhưng cứ khi ở trước mặt mình lại trở nên vụng về ngốc nghếch...

Nàng a, đúng là không có cách nào để có thể chống lại cái người thâm tình lại khả ái như vậy mà...

Ngọc Hữu Đường thấy nam nhân vẫn đờ ra như cũ, quơ quơ tay trước mặt hắn, “Này này.”

Cái tay nhỏ quơ loạn bị Tạ Hủ bắt lại, hắn nhíu mày: “Đừng làm phiền ta.”

Ngọc Hữu Đường lại nằm xuống, nhưng không rút tay về, để mặc hắn nắm: “Đang nghĩ gì vậy?”

Hắn nhíu mày, cố lựa ra từ ngữ thích hợp: “Làm dịu, dư vị.”

“Khoa trương đến vậy cơ á?”

Tạ Hủ không lập tức đáp lại nàng, chỉ đối diện nàng trong chốc lát. Sau đó, nam nhân buông tay nàng ra, ngồi ngay ngắn, chắp tay làm lễ, trịnh trọng nói: “Tạ điện hạ trọng thưởng.”

“Ha ha ha__” Ngọc Hữu Đường lại cười sảng khoái, Tạ Hủ nhìn nàng, đứa nhỏ này hình như chưa bao giờ che miệng cười duyên thì phải, mỗi lần cười, đều không có chút nữ tính nào, phóng khoáng y như nam tử, nhưng dù có thế nào, sâu thẳm trong lòng hắn, chỉ có tiểu cô nương này mới dậy lên nhu tình.

Hắn lại nắm tay nàng, nắm thật chắc, giống như mãi mãi sẽ không nỡ mà buông tay.

= . . =

Một đêm ngon giấc.

Tạ Hủ cho rằng mình sẽ lại sướиɠ quá mà mất ngủ, nhưng dường như có được sự cho phép gì đó, hắn ngủ rất ngon, rất sâu.

Sáng hôm sau, hắn đến quán bán đồ ăn sáng nổi tiếng nhất Quảng Lăng__Dã xuân trà, xách về một đống điểm tâm sáng, đựng trong hộp thức ăn hoa văn trạm trổ tinh xảo, yên lặng đợi ở ngoài cửa phòng ấm, chờ Bích Đường bưng chậu rửa mặt ra thì có nghĩa là nàng đã tỉnh rồi.

Quán trà này có rất nhiều loại điểm tâm, vì không biết nàng thích loại nào, hắn liền mua tất cả.

Không bao lâu sao, Bích Đường quả thật bưng chậu đồng ra, khi nàng nhìn thấy Tạ Hủ, kinh ngạc nói: “Tạ, à không, Liễu đại nhân, sao ngài lại ở đây?”

Tạ Hủ giơ hộp đến trước mặt nàng, thanh bằng nói: “Tùy tiện mua điểm tâm sáng cho điện hạ thử,“ hắn ngừng một chút, không nhanh không chậm đi đến cửa phòng: “Toàn dùng đồ ăn sáng của Đào phủ, cũng nên ăn thử món nổi tiếng của địa phương.”

Bích Đường vặn vẹo lông mày: “Đại nhân, ngài đối với Thái tử điện hạ thực là quá tốt, khiến nô tỳ ước ao tìm được một tướng công, có tài năng phẩm hạnh tốt như đại nhân, còn những tên nam nhân khác quả đúng là cặn bã.”

Lời này lấy được lòng của Tạ Hủ, vẻ mặt cứng nhắc tươi lên mấy phần, nhưng không tiếp tục đề tài này nữa, hắn hỏi: “Thái tử điện hạ đã thức chưa?”

Bích Đường nói: “Đương nhiên tỉnh rồi,“ tiểu nhân dành ra một bàn tay đang bưng chậu, bày ra thế mời: “Đại nhân, xin mời ngài___”

Tạ Hủ đẩy cửa đang khép hờ ra, vừa bước vào, liền nhìn thấy Ngọc Hữu Đường vừa rửa mặt xong, đang thả tay áo xuống.

Người kia thấy hắn, ánh mắt trong veo có hơi lẩn tránh, “Hôm nay dậy đúng là hơi sớm.”

Tạ Hủ đáp lời, đi tới phía bàn tròn, mở nắp hộp, lấy đĩa đặt lên bàn, hắn quay lưng về phía Ngọc Hữu Đường, Ngọc Hữu Đường cũng không biết hắn đang làm gì, hiếu kỳ đi tới xem__

Bàn nhỏ trong phòng, đã bày đầy thức ăn.

Nam nhân kiên nhẫn giới thiệu từng món: “Thang bao gạch cua*, đại chử kiền ti, thủy tinh hào nhục, phỉ thúy thiêu mại, ổi diện, giải phấn tử đầu, thiên tằng du cao,...*”

*chả biết là mấy món gì, thôi thì chắc phần lớn cũng không ai quan tâm nên mình không kèm ảnh tất mà chỉ dẫn ảnh thang bao gạch cua để tí nữa mọi người dễ hình dung

Ngọc Hữu Đường nhìn mà thở dài.

Tạ Hủ nói: “Nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

Ngọc Hữu Đường cũng không ngại ngùng ngồi xuống, nhìn một bàn điểm tâm sáng thơm ngon dụ người: “Nhiều như vậy, ta làm sao ăn hết được? Quá lãng phí lương thực rồi.”

Tạ Hủ đưa một chén nước ấm đang bốc hơi đến tay nàng, nói: “Mỗi loại ta đều mua một phần nhỏ, nếu nàng không ăn hết, thừa lại để ta. Uống một ngụm nước nhuận vị.”

Ngọc Hữu Đường múc một muỗng canh mộc nhĩ trắng đưa vào miệng, mắt đen nghi hoặc liếc hắn, nuốt canh nói: “Sao ngươi không ăn cùng với ta?”

Tạ Hủ lại lấy đĩa thang bao gạch cua đưa cho nàng: “Không sao, ta nhìn nàng ăn.”

Hắn dặn dò: “Cái này nóng, cẩn thận một chút.”

Ngọc Hữu Đường cụp mắt nhìn thang bao gạch cua, vỏ ngoài trắng sáng như tuyết, mỏng đến nỗi nhìn thấu thịt tôm cua heo ở bên trong ẩn ẩn hiện hiện, động vào có thể cảm nhận được nước dùng đầy bên trong.

Vì vậy cũng không dám cầm có lên, cúi đầu cắn một miếng nhỏ, hút một cái, dòng nước ấm lập tức tràn đầy trong khoang miệng, thấm vào môi lưỡi... Nhưng lập tức, thay vào đó là vị cay nóng kí©h thí©ɧ đầu lưỡi.

“Nóng nóng nóng...” Chữ mơ hồ, cái miệng nhỏ của Ngọc Hữu Đường không dám ngập lại, bởi vậy nói chuyện mồm miệng cũng không rõ.

Tạ Hủ ngồi bên cạnh, thấy viền mắt Ngọc Hữu Đường bị cay đến đỏ hồng, lòng không khỏi mềm nhũn, lấy ấm sứ tự rót cho mình một ly trà nguội, rồi tự mình uống, ngậm trong miệng, không nuốt xuống. Nghiêng người qua, chạm môi thiếu nữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »