Khi Ngọc Hữu Đường tỉnh lại, trời đã tối mịt, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ.
Bích Đường đứng ở đầu giường nàng, thấy nàng mở mắt, lập tức cười híp mắt gọi: “Điện hạ.”
Ngọc Hữu Đường cố hết sức ngước mắt nhìn nàng, muốn chống người ngồi dậy, Bích Đường thấy vậy vội lấy gối lót, mới động đậy một chút Ngọc Hữu Đường cảm thấy phía dưới người chảy ra dịch nóng thấm ướt y phục...
Nàng biết đó là gì, mặt xuất hiện vệt hồng, may là trong phòng không sáng lắm, nếu không thì thực quá... mất mặt.
Bích Đường lại không hiểu, sau khi lấy gối lót lưng cho điện hạ nhà mình xong, xoẹt một cái rút từ trong túi vải bên cạnh ra mấy dải băng vải, tay cầm vung vẩy, vẩy qua vẩy lại trước mặt Ngọc Hữu Đường, giới thiệu: “Điện hạ, đây là băng kinh nguyệt.”
Nàng lấy ra một cái màu trắng: “Đây là loại bình thường, bên trong nhét bông với tro, khả năng thấm hút siêu mạnh. Loại này không có đặc điểm gì, không thêu hoa, cũng không có mùi thơm, chắc điện hạ sẽ không thích,“ Bích Đường lại đưa ra mấy cái khác: “Cái này thêu hoa mai, rất đẹp, cái này thêu trúc tử, rất thanh nhã. Đúng rồi, còn có loại có mùi thơm, xông hương hoa, điện hạ, ngài xem nè, cái này hương hoa hồng, cái này hương hoa nhài, điện hạ thích loại nào a...”
Ngọc Hữu Đường nhìn mấy cái băng kinh nguyệt lơ lửng vung vẩy trước mặt, bên tai Bích Đường lải nhải không ngừng, mặt ngày càng đỏ, sao lại phiền phức như vậy, sao tự nhiên lại xấu hổ thế này, tại sao ta lại là nữ tử, tại sao!?!?
Nàng đưa nắm tay lên miệng, khẽ ho hai tiếng, liếc qua, nói: “Sao lắm loại quá vậy, chọn cái bình thường nhất đi.”
“Điện hạ quả nhiên là đại nữ tử không câu nệ tiểu tiết!” Bích Đường cười lấy lòng: “Cần nô tỳ dạy điện hạ mang thế nào không?”
Ngọc Hữu Đường trầm mặc, một lát sau miễn cưỡng gật đầu.
Bích Đường cười híp mắt: “Điện hạ là Tạ đại nhân ôm trở về, Tạ đại nhân sợ thất lễ, không dám giúp ngài tẩy rửa thân thể, tìm cách làm dịu cơn đau luôn, vì vậy đã gọi nô tỳ tới. Chắc bây giờ phía dưới điện hạ rất khó chịu đi, trước tiên phiền điện hạ tắm rửa thay y phục mới, sau đó, nô tỳ sẽ dạy điện hạ cách mang băng kinh nguyệt!”
Ngọc Hữu Đường: “... Ừm, cô biết rồi...” (-//////^//////- )
Hôm sau, Ngọc Hữu Đường chèn cái kia... băng kinh nguyệt ấy! Có một vật chèn giữa hai chân, đi đứng rất không thuận tiện, khi nàng đi vào phòng lớn dùng đồ ăn sáng, đám hạ nhân mắt sáng lấp lánh có thần chăm chăm nhìn nàng bước vào cửa, ẹc, thường ngày phong thái phiên phiên đi đứng như mây, Thái tử điện hạ hôm nay xem ra... hành động có chút không thuận tiện nha!
Ừm, chuẩn, Thái tử điện hạ của chúng ta đang rất cố gắng, chậm rì rì đi vào thiện đường, hai chân cứng ngắc, vạn phần gian khổ...
Đào Viêm vội vàng rời chỗ cung nghênh nàng, giữa chừng thì hơi nhíu mày hỏi thân thiết: “Điện hạ, ngài làm sao vậy! Đi đứng không thoải mái sao?”
Ngọc Hữu Đường nhìn qua, khoát tay nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
Trong lòng: Băng kinh nguyệt cái mẹ cá thối nhà ngươi!
Sau khi Ngọc Hữu Đường ngồi xuống ghế, chỗ đó lại trào ra một đợt, nàng nghiến răng nhắm mắt, “Cạch” gãy đôi một cái đũa.
Hạ nhân đứng hầu bên cạnh nàng thấy vậy, yên lặng dịch người ra xa.
Hôm nay Thái tử điện hạ hình như rất nguy hiểm rất cáu kỉnh a, trên mặt viết đầy “ Muốn sống chớ lại gần“.
Nhưng mà một lát sau, có một vị không sợ chết đi tới thiện đường, hắn lững thững bước qua bậc cửa, nhìn thẳng phía Thái tử rồi đi tới, đến cái ghế gần như dựa sát vào Ngọc Hữu Đường, vẩy áo ngồi xuống.
Nhìn qua không hề có gì không thích hợp, quả nhiên quân tử như phong, hào hiệp thong dong a___
Một đám hầu gái si mộ tâm hoa nộ phóng, đỡ trán cười ngất. (cười cái gì vậy =.,=?)
Đứng bên cạnh, Đào thiếu chủ tự mình múc cháo cho Thái tử điện hạ liếc xéo, cười lạnh lùng: “Liễu đại nhân, chào buổi sáng.”
Tạ Hủ cười nhẹ: “Đào thiếu chủ, sớm.”
Đào thiếu chủ chỉ vào cái ghế gỗ đàn nạm vàng đặt bên cạnh Thái tử điện hạ, chớp chớp mắt: “Liễu đại nhân, đây là chỗ của ta.”
Nói xong, thiếu chủ trẻ tuổi búng ngón tay cái tách.
Lập tức, một hàng hạ nhân đứng sau Đào Viêm trợ thanh tán đồng, bè theo: “Đây là chỗ ngồi của thiếu chủ chủ chủ chủ ủ ủ...”
Nghe qua rất có khí thế?
Ngọc Hữu Đường không nói gì, chỉ im lặng ăn điểm tâm.
Tạ Hủ đưa tay tự rót cho mình một ly trà dương xuân, hương trà thoang thoảng, hắn ngước lên nhìn Đào thiếu chủ: “Đào thiếu chủ, thánh thượng cố ý lệnh cho tại hạ, một tấc không rời Thái tử điện hạ, thiếu chủ đây là đang ép buộc tại hạ kháng chỉ?”
Đào Viêm hai tay bưng cháo táo đỏ, đi tới bên người Ngọc Hữu Đường, cũng chính là đằng sau ghế tựa mà Tạ Hủ đang ngồi. Hắn cẩn thân đặt cháo lên bàn tròn, chỉ vào ghế dựa: “Nhưng đây lại là ghế dựa cho riêng ta, ngươi xem, chỗ này còn khắc tên của ta nữa.”
“Còn khắc cả thiếu chủ tên chữ chữ chữ chữ chữ ữ ữ ữ...” Hạ nhân lại hòa âm phối khí.
Trán Tạ Hủ nổi gân xanh, hắn nhìn vào chỗ Đào Viêm chỉ vào ghế dựa, quả thực khắc một chữ “Viêm“.
Lập tức, hắn đứng dật, chuyển ghế dựa đến chỗ khác, rồi kéo một cái ghế gỗ bình thường, sau đó, quay về phía cái ghế gỗ đàn nạm vàng bày ra tư thế mời: “Đào thiếu chủ, xin mời.”
Nói xong lại đặt mông ngồi xuống, lù lù bất động, chỗ nào ư, tất nhiên là ngồi xuống cái ghế như dính sát vào Ngọc Hữu Đường rồi.
Đào thiếu chủ nghiến răng kèn kẹt, “Soạt” một cái đi về phía cái ghế chuyên dụng của mình, ngồi xuống bên cạnh Tạ Hủ, cười khinh bỉ: “Ha ha, Liễu đại nhân cũng thật là hữu lễ a.”
“Liễu đại nhân cũng thật là hữu lễ a a a a a a a a a a a...” Bên trong phòng vang vọng một mảnh...
Đào thiếu chủ gào lên: “.... Bảo các ngươi phụ họa à? Thiếu não hả???!!!”
Bộc chúng phía sau tới tấp che miệng cấm khẩu.
Tạ Hủ áp chế sắc mặt xanh đen, rót một ly trà cho hắn, khóe một giương lên: “Tức giận hại thân, Đào thiếu chủ kính xin hạ hỏa.”
Đào thiếu chủ quay đầu, cúi đầu bóc hai quả trứng vịt muối, đến khi bóc xong cầm quả trứng, trong lòng đau khổ.
... Vốn định tiếp cận lấy lòng Thái tử điện hạ, để nàng nói vài câu trước mặt Hoàng thượng, sang năm đồ dùng cần thiết trong cung đều giao cho Đào gia chuẩn bị, kết quả tự nhiên lòi đâu ra một tên Liễu y quan, đừng nói là thân thiết, mẹ kiếp, ăn một bữa cơm để thấy sang bắt quàng làm họ cũng éo có, có được không? TaT
= . . =
Buổi chiều, bởi vì Tạ Hủ giao phó, cộng thêm bụng còn hơi hơi đau, Ngọc Hữu Đường rất nghe lời không có ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong phòng ấm luyện chữ.
Hơn nữa, băng kinh nguyệt chèn giữa hai chân, hành động rất bất tiện!”
Nghĩ đến đây, Ngọc Hữu Đường đặt bút xuống, ngửa mặt lên trời thở dài, chao ôi than ôi trời ơi! Thực sự càng ngày càng không muốn là nữ tử, bút lông sói chọc mạnh vào nghiên mực, đợi đi no mực, lại cầm bút viết lên giấy tuyên, nét chữ cứng cáp cuồng thảo:
“Than ôi! Biết khi nào có thể cởi thứ này để tận hứng---ta nguyện lạnh chết còn sướиɠ hơn!”
“Thiên đạo nếu có luân hồi, kiếp sau muốn làm nam nhi!”
“Đời người lắm niềm vui, mang thứ này thì có gì mà vui?”
“Nữ nhân từ bé đã thế này, chắc đã hi sinh từ lâu.”
“Kinh nguyệt như dao như kéo, đâm người ta đến già.”
“Nghề nghiệp tinh thông, bị hủy bởi thiếu chuyên tâm; nữ nhân ở đời, bị hủy bởi kinh nguyệt.”
“Tiết thanh minh mưa rơi lất phất, quỳ thủy khiến người ta muốn đoạn hồn.”
“Lớn tiếng thở than che nước mắt, đau thương nữ nhi nhiều gian khổ!”
“...”
Hết tờ này đến tờ khác, giấy bay như tuyết rơi, bay khắp trời.
Bích Đường đứng bên trông nom, thái dương đầy mồ hôi, đây là oán niệm cường đại cỡ nào a...
Nàng ngăn cản Thái tử điện hạ đang ngoáy bút viết như điên, bày ra bộ dạng “Đồng cảm sâu sắc” điên cuồng gật đầu, nói: “Điện hạ, đừng như vậy, nô tỳ hiểu nỗi khổ của ngài, nô tỳ hiểu mà...”
Khoảng nửa canh giờ sau, Ngọc Hữu Đường viết đến mệt mỏi, nằm bò ra ngủ trên bàn.
Khi Bích Đường đi lấy chăn mỏng đắp cho nàng, phía cửa vang lên tiếng 'cốc, cốc', vì vậy, tiểu nha hoàn khẽ chân đi đến mở cửa, thấy người đến là Tạ Hủ, vội vàng giơ ngón tay trỏ lên môi ''xuỵt'' một tiếng.
Tạ Hủ hiểu là Ngọc Hữu Đường đang nghỉ ngơi, bước chân cũng nhẹ đi vài phần, vừa bước qua bậc cửa đã thấy nền phòng đầy giấy trắng vứt lung tung.
Bích Đường cười miễn cưỡng: “A ha, điện hạ chắc là đang luyện thư pháp đấy?”
Tạ Hủ nghe vậy, khom lưng nhẹ nhàng nhặt lên một tờ, nhìn kỹ chữ trước, ừm, bút lực chắc nịch, lưu loát trôi chảy, dụng ý xuyên suốt, sau đó mới xem đến nội dung: “
“Màu áo chàng xanh xanh, lòng thϊếp nhớ man mác; nhưng đến tháng sau, không mong gặp lại.*”
*chính là tên chương, tác giả chôm quá nhiều thơ thẩn vào chương này, nên mình không tìm nguồn và trích vào nữa.
Tạ Hủ nghẹn lời, có chút không tin nổi hỏi: “... Nàng cả buổi trưa toàn viết những thứ này?”
Bích Đường lại miễn cưỡng gật đầu: “Vâng ạ, điện hạ chưa thực sự quen làm nữ tử, thực sự là rất... nôn nóng.”
Tạ Hủ dửng dưng quăng ra vài chữ: “Nữ nhi mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, không cần quá để ý.”
Chắc là ngủ không sâu, lại có tính cảnh giác, lỗ tai Ngọc Hữu Đường khẽ động, ngẩng đầu lên.
Nàng hãy còn buồn ngủ, nhìn hai người phía cửa, ngáp một cái, hỏi: “Hình như nghe thấy các ngươi nhắc đến cô, có chuyện gì?”
Tạ Hủ đưa trà táo gừng cho Bích Đường, sau đó nhặt mấy tờ giấy kia lên, đi tới trước bàn, sắp xếp ngay ngắn, nhàn nhạt đánh giá: “Viết không tệ.”
Ngọc Hữu Đường chống má, tâm tình lạnh lẽo, không quá để tâm đến lời khen của hắn, chỉ “Ừ.”
Tạ Hủ lại đáng giá kỹ hơn: “Ta nhớ trước kia nàng không giỏi viết chữ thảo, lần này viết phong khoáng no đủ, cuối cùng cũng có thể cho người nhìn rồi.”
Ngọc Hữu Đường vẫn không quan tâm hắn là khen hay là trào phúng, chỉ hỏi: “Tạ đại thần y, quỳ thủy đến bao giờ mới hết vậy?”
Tạ Hủ trả lời: “Đây là lần đầu của nàng, lại lâu như vậy mới có, ta cũng không cách nào đoán chính xác được. Nếu dựa trên tình hình tốt nhất, thì ba đến năm ngày nữa là hết.”
“Có thật không?” Ngọc Hữu Đường nghi ngờ hỏi.
“Ừ,“ Tạ Hủ tiếp trà gừng táo ích mẫu trong tay Bích Đường, chạm vào bát kiểm tra nhiệt độ rồi mới nói: “Nước đường đỏ uống được rồi.”
“Vẫn còn phải uống a?” Trong mắt Thái tử điện hạ rõ ràng có chút bi thương.
Tạ Hủ khuyên bảo: “Đương nhiên phải uống, nếu những ngày thường nàng chăm chỉ điều dưỡng thân thể, thì sau này mỗi tháng lúc quỳ thủy đến sẽ đỡ hơn rất nhiều, sẽ không đau bụng, cũng không kéo dài nữa.”
Ngọc Hữu Đường cầm bát nhỏ trong tay hắn, múc từng thìa nước ngọt đưa vào miệng.
Trong mắt Tạ Hủ chỉ có thiếu nữ, từ từ nổi lên ý cười: “Uống từ từ.”
Ngọc Hữu Đường nuốt thìa cuối cùng, tò mò hỏi: “Có cách nào để tháng sau không có nữa không?”
Mặt Tạ Hủ tối sầm, chém đinh chặt sắt nói: “Không có.”
Sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt thay đổi, nói: “Không, có, hơn nữa có thể để nàng không chịu nỗi khổ kinh nguyệt một thời gian.” (ahihi, 9 tháng lẻ 10 ngày :'>)
Ngọc Hữu Đường mở to mắt: “Cách gì?”
Tạ Hủ xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Sau này nàng sẽ biết.”
= . . =
Kiến Khang, bên trong Hoàng cung, Cẩn Thân điện.
Hoàng đế bệ hạ đang thương nghị quốc sự với tân nhiệm Thủ phụ, nhận từ Sách công công mật thư đưa tới từ Quảng Lăng...
Trong thư viết “Bệ hạ, không phụ nỗ lực của mọi người, Thái tử điện hạ đã có kinh nguyệt rồi“...
Hoàng đế bệ hạ đọc xong, vô cùng phấn khởi, liên tục kêu một tràng 'tốt'.
Tân nhiệm Thủ phụ chắp tay vái, cười hỏi: “Không biết bệ hạ là đang khen chuyện gì tốt?”
Hoàng đế bệ hạ thu hồi nụ cười, gấp thư bỏ vào bao, nói: “Không có gì, ái khanh lui xuống trước đi.”
Thủ phụ đại nhân trẻ tuổi vòng tay, hành lễ nói: “Vâng, vi thần xin cáo lui.”
Sau đó, hắn xoay người, đi về hướng cửa điện.”
Hoàng thượng đột nhiên gọi hắn lại, nói: “Niệm Lễ a, cha ngươi gần đây thế nào?”
Thủ phụ trẻ tuổi quay lại, hướng về phía lão hoàng đế, nói: “Làm phiền bệ hạ quan tâm, gia phụ vô cùng khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt,“ Hoàng đế bệ hạ lại bày ra nụ cười ôn hòa: “Sau khi lão Phương trí sĩ, trẫm chưa từng gặp lại, bây giờ cảm thấy khá là nhung nhớ a.”
Thanh niên ôn thanh nói: “Vi thần chắc chắn sẽ thay bệ hạ truyền đạt đến gia phụ.”
“Được,“ lão hoàng đế gật gù: “Cha người năm đó khi mới làm Thủ phụ, tuổi còn lớn hơn ngươi bây giờ. Đúng là, hổ phụ không sinh khuyển tử, trò giỏi hơn thầy. Hãy làm cho thật tốt nhé, Niệm Lễ.”
Thanh viên vòng tay: “Vi thần xin nghe bệ hạ giáo huấn.”
“Ừ, ngươi lui xuống trước đi.”
Thủ phụ trẻ tuổi lại hành lễ cáo biệt, rồi rời khỏi Cẩn Thân điện.
Đêm đó, tân nhiệm Thủ phụ gọi vài ám vệ tới, phân phó: “Lập tức khởi hành tới Đào phủ Dương Châu, bản quan thực muốn xem, Thái tử điện hạ đến cùng ở đó làm những gì?”
Hắn dựa lưng vào ghế, uy nghiêm đáng sợ, hỏi: “Lần trước sai các ngươi đi điều tra Đông cung, đoạn thời gian trước Thái tử dùng thuốc gì, đã có gì tiến triển?”
Một ám vệ quỳ phủ trên đất: “Bắt được một tên tiểu nội sử của Điển Dược cục, mềm không được cứng không xong, trước sau chỉ nói Thái tử thân thể yếu ớt, điều dưỡng mà thôi.”
“Ừ, tiếp tục tra,“ Phương Niệm Lễ hạ chỉ thị, nheo mắt lại: “Còn tên tiểu nội sứ kia, các ngươi cũng đừng tra hỏi gì nữa cho tốn công, tìm cái hồ nào đấy ném đi.”