Edit + beta: Tử Linh
Tạ Hủ đặt Ngọc Hữu Đường nằm trên sạp, sau đó cúi người áp xuống, nhưng không vội vã vào đề ngay mà nhẹ nhàng hôn lên gáy ngọc, đang hôn say đắm thì bên tai vang lên giọng của nàng.
Hắn và nàng rất gần nhau, gần như không có một khe hở, vì vậy mà nghe rất rõ ràng.
Giọng Ngọc Hữu Đường phải nói là lạnh buốt đến tận xương: "Tạ Hủ, ta không thích ngươi như vậy."
Tạ Hủ hơi ngạc nhiên, dừng động tác nhưng không ngồi dậy, vẫn chôn mặt vào gáy nàng, cười một tiếng, hỏi: "Như thế nào?"
Giọng điệu ngả ngớn chưa từng thấy.
Ngọc Hữu Đường quay mặt đi, không đáp lại.
Tạ Hủ không thấy nàng đáp lại, hơi rầu rĩ, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa, ngồi thẳng dậy rồi ôm nàng vào lòng, xoa xoa mi tâm đang nhíu lại của nàng, hỏi: "Nàng vừa mới gọi ta là gì?"
Ngọc Hữu Đường vẫn nhíu mày, miễn cưỡng phun ra ba chữ: "Quên mất rồi."
"Nàng kêu ta là Tạ Hủ," Tạ Hủ trả lời thay nàng, chân mày hơi nhướn lên nhìn qua thấy có vẻ đang rất cao hứng: "Giống như đang gọi phu quân, không giống như đang gọi sư phụ."
Hết sức rõ ràng, xưng hô như vậy khiến Thủ phụ đại nhân rất hài lòng, hắn cọ nhẹ vào mặt Ngọc Hữu Đường, giọng nói tràn đầy ôn nhu dung túng: "Thôi, là ta không đúng, ngủ thôi."
Sau đó cứ giữ nguyên như vậy mà nằm xuống, cánh tay ôm Ngọc Hữu Đường không nới lỏng chút nào.
Ngọc Hữu Đường ngọ nguậy một hồi: "Ngươi ôm ta như vậy làm ta không thoải mái, không thể nào ngủ được."
Nghe vậy, cánh tay dài ôm Ngọc Hữu Đường càng chặt hơn, hương thơm từ tóc của thiếu nữ chui vào lòng hắn: "Gọi ta như vừa nãy một lần nữa, ta sẽ buông tay."
Hắn không kiềm lòng nổi đặt ra yêu cầu.
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, không cựa quậy nữa, cuộn tròn nằm im thin thít trong lòng hắn, giống như con thú nhỏ vô cùng uất ức, không kêu một tiếng.
Vẫn bướng bỉnh như vậy, Tạ Hủ nhớ lại rất nhiều hồi ức trước kia, lòng càng cảm thấy ấm áp, dần dần, hắn cũng khép mắt lại, chìm vào mộng...
Trong mộng là ngọn núi sau chùa đang mùa hoa đào nở rộ, như đám mây hồng trải dài trăm dặm.
Hắn đứng trước hành lang uốn khúc, lẳng lặng nhìn Ngọc Hữu Đường khi ấy mới mười bốn tuổi đang chạy như bay trên con đường đầy cánh đào để vào Đào Hoa Lâm, vạt áo nàng bay bay tựa như những cánh hoa đào mềm mại.
Đứng cách nàng không xa hắn có thể thấy nàng đang nhảy loi choi với với một cành hoa đang nở rộ, nàng cố gắng nhón chân vất vả lắm mới hái xuống được, nắm chặt trong tay yêu thích không buông, hít hít ngửi ngửi...
Trong mơ Tạ Hủ vẫn có thể nhớ rất rõ ràng tâm tình hắn khi đó, từ khi hắn sinh ra trên vai đã gánh vác rất nhiều trọng trách, con đường trước mắt trắng đen lẫn lộn phủ đầy trông gai, hơi sơ sẩy đi sai một bước cũng có thể đánh mất tất cả.Có lẽ vì thế, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng ấy không hề cảm thấy đẹp đẽ mà chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Buổi chiều hôm đó hắn trong chút lưu tình bắt nàng vứt cành đào đó đi, dù là hoa đào hay cuộc sống tốt đẹp, chung quy lại hắn cũng không bao giờ có được.
Mà trong giấc mộng này hình như có chút thay đổi, hắn có thể thấy rõ ràng, sau khi hái được cành đào, Ngọc Hữu Đường thỏa mãn đi về thì đυ.ng phải ánh mắt hắn, sau đó, tiểu cô nương này không hề có một tia sợ hãi chột dạ, chuyển hướng đi về phía hắn, đưa cành đào đến trước mặt hắn, cười nói: Tạ tiên sinh, tặng ngươi.
Nhánh đào mơn mởn, rực rỡ muôn hoa.
Cành đào tươi đẹp này tựa như thiếu nữ mới lớn, thật giống người đang cầm nó.
Vì cơ địa, ngày xuân Tạ Hủ rất dễ bị nổi mẩn, từ trước đến nay vẫn cực ghét hoa cỏ, nhưng vẫn không chút chần chờ đưa tay đón lấy cành hoa, đầu ngón tay vừa mới chạm vào cành đào thì...
Đột nhiên, từ chỗ hắn chạm vào, cành đào từ từ tan biến rồi đến cánh tay đang cầm cành đào rồi cuối cùng ngay cả nàng cũng tan thành huyễn ảnh, tất cả diễn ra trong nháy mắt...
Tim hắn đập loạn không ngừng, người lạnh buốt, vội vàng đưa tay bắt lấy, nhưng lại không bắt được gì.
"Linh Lan, Linh Lan..."
Bị Tạ Hủ ôm chặt vào lòng, Ngọc Hữu Đường vất vả lắm mới ngủ được thì bị tiếng kêu la làm tỉnh, nàng mở mắt, quay người lại, thấy Tạ Hủ thái dương đẫm mồ hôi không ngừng kêu tên nàng.
Hắn giống như gặp phải ác mộng, lông mày nhíu chặt lại, nét mặt hoảng loạn, hai tay quơ quơ như muốn nắm lấy thứ gì đó.
Ngọc Hữu Đường giữ tay hắn lại, lớn tiếng gọi hắn: "Tạ tiên sinh!"
Tạ Hủ dần dần bình tĩnh lại, mi dày run nhẹ, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ hồ mông lung rồi từ từ thanh minh lại cho mãi đến khi Ngọc Hữu Đường thấy khuôn mặt mình trong con ngươi hắn...
Ngay lập tức, tựa như bản năng, hắn càng dùng sức kéo nàng ôm vào trong ngực, có vẻ vẫn còn rất hoảng loạn, lẩm bẩm: "Cô nương ngốc, tuyệt đối không được rời khỏi sư phụ..."
Ngọc Hữu Đường trầm mặc nhìn chằm chằm hắn một lát, cụp mắt, không trực tiếp đáp ứng hắn, chỉ hơi gật đầu trong lòng hắn.
Hơi thở hỗn loạn kinh hoàng của Tạ Hủ lúc này mới dần dần ổn định lại, thở phào một hơi, thỏa mãn nhắm mắt lại.
= . . =
Hôm sau, ngày nghỉ giữa tháng.
Đám đại thần không cần dậy sớm vào triều, Ngọc Hữu Đường đương nhiên càng không cần.
Khi nàng tỉnh lại đã là buổi trưa, Tạ Hủ đã rời đi từ sớm, nàng chỉ nhớ mang máng khi hắn dậy thì hôn nhẹ vào trán nàng một cái rồi mới rời đi.
Lúc Bích Đường bưng nước súc miệng tới, nàng ngậm một mồm nước, lúng búng hỏi: "Tạ đại nhân quay về các rồi à?"Bích Đường đáp: "Đúng vậy," nói xong thì đột nhiên ghé vào tai nàng hỏi nhỏ: "Điện hạ, có phải cảm thấy rất mệt không?"
Lúc Ngọc Hữu Đường lấy khăn lau mặt tiện thể gõ đầu nàng một cái: "Cả ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy."
Bích Đường vèo một cái rụt đầu về: "Bây giờ tất cả mọi người trong cung đều nghĩ vậy, không phải mỗi mình ta."
Ngọc Hữu Đường không để ý đến nàng, chỉ vùi đầu lau mặt, vô cùng bình tĩnh nói: "Thực ra từ trước đến giờ vẫn không có gì cả."
Bích Đường không hiểu nàng nói gì, mặt đầy nghi ngờ, nhưng Ngọc Hữu Đường vẫn không để ý đến nàng, để cung nữ mặc thường phục xong thì bước ra ngoài, nói với nàng: "Hiếm khi có một ngày được nghỉ ngơi, đi Ngự Hoa Viên một chút."
Ngọc Hữu Đường chưa đội phát quan, chỉ mới buộc tóc, quần áo cũng tùy tiện, một thân xanh thẫm.
Bước chân nàng luôn nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, như bước đi trên mây, nhẹ nhàng dập dờn, khiến lòng người rung động.
Nàng xuyên qua hành lang, dáng vẻ phong lưu vô bờ, trăm hoa đua nở.
Đám tiểu cung nữ đang bận rộn trong Ngự hoa viên si ngốc nhìn, chợt nhớ ra hắn và Thủ phụ đại nhân có gian tình long dương chi phích thì không khỏi vui buồn lẫn lộn, buồn vì nam tử hoàn mỹ đều đoạn tay áo, vui vì hai đám mây cao cao trên trời cuối cùng cũng đến với nhau rồi...
Ngọc Hữu Đường đương nhiên không biết, trong lòng không nghĩ ngợi gì đi thẳng một đường, gió lùa vào trong tay áo, tuy có lò sưởi nhưng vì hàn khí trong người nên vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Thời gian rảnh rỗi nhưng cũng không thể để lãng phí, nàng cầm thức ăn cho cá vung vẩy một phen. Chừng một khắc sau, hết thức ăn thì đứng nhìn trong làn nước biếc, mấy chục con cá chép gấm vẫy đuôi vọt tới, tranh nhau đòi ăn.
Nàng lúc này mới cảm thấy hài lòng, đi về phía bậc thềm nơi hành lang thì thấy đối diện đã có một đám người đứng từ lâu đang nhìn sang bên này, là hoàng hậu nương nương và đám cung nhân của bà ta.
Mỗi khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng nàng rất tự nhiên sinh ra cảm giác bài xích.
Vì vậy mà hứng thú dạo hoa viên bay mất tiêu một nửa.
Nhưng Ngọc Hữu Đường không hề thể hiện ra ngoài, nàng hơi cúi đầu, bày ra vẻ tôn kính.
Bích Đường đứng bên cạnh cũng vội vàng quỳ xuống hành lễ thỉnh an Hoàng hậu.
Hoàng hậu nương nương cho các nàng bình thân, giọng nói không phù hợp với độ tuổi, kiều mị trêu người: "Thực sự là thần kỳ, ta hôm nay trước khi ra cửa nghĩ có khi hôm nay đến Ngự Hoa Viên thì sẽ có thể gặp Đường Nhi của ta đây, thế mà lại gặp thật."
Ngọc Hữu Đường ngẩng đầu, lễ phép nở nụ cười với nàng.
Sau đó nàng lướt mắt thì phát hiện bên cạnh Hoàng hậu nương nương còn có một nam nhân che mặt...
Là một lão nhân, tóc hoa râm, tầm hơn sáu mươi tuổi, vẫn còn rất sắc sảo, ngũ quan cường tráng, có thể mờ hồ suy ra được thời trẻ rất khôi ngô anh tuấn, ánh mắt sắc sảo cũng đang đánh giá Ngọc Hữu Đường, hình như biết cái gì đó.Liền sau đó đã nghe thấy Hoàng hậu nương nương nói với đám cung nhân đã lấy nước xong: "Các ngươi đi trước đi, bổn cung và phụ thân muốn cùng Đường Nhi nói chút việc nhà."
Mấy thủ vệ và cung nữ đi theo nghe vậy, vội vàng lùi ra xa hơn mười dặm.
Hóa ra là Quốc trượng, Ngọc Hữu Đường đánh giá lão nhân đối diện, hóa ra đây chính là phụ thân của Hoàng hậu, chiến công hiển hách được phong là Quốc Tướng quân.
Nàng còn đang nghiền ngẫm, không ngờ Hoàng hậu đột nhiên kéo tay nàng, đáy lòng nàng lập tức nảy sinh cảm giác chán ghét, nhưng ngoài mặt lại không hề có gì, liếc mắt nhìn xuống cánh tay mình, nơi móng tay vàng của nữ nhân kia đang đặt trên cổ tay nàng, thực sự quá chướng mắt.
Sau đó, Hoàng hậu nương nương tiếp tục kéo nàng vào trong đình nhỏ giữa hồ, vào trong đình thì mới dừng lại, ra lệnh: "Nào, cùng Bổn cung tâm sự một chút."
Trong lúc đó, lão nhân kia vẫn trầm tĩnh nghiêm túc đi theo phía sau.
Đến nơi này, bốn phía không một bóng người, Ngọc Hữu Đường mới rút tay của mình về, thu vào trong tay áo, cảm xúc ghê tởm không từ nào có thể miêu tả hết được.
Hoàng hậu thấy thế, lấy tay áo che miệng cười cợt, cong môi hỏi nàng: "Ngươi chán ghét ta?"
Không đợi nàng trả lời, Hoàng hậu nương nương đã tự động nói: "Ngươi không nên chán ghét ta, ta tốt xấu cũng là dì của ngươi; huống chi, nếu không nhờ Bổn cung, ngươi cùng mẹ ngươi e là còn đang trong ruộng nhai rau dại đấy."
Ngọc Hữu Đường chắp tay đi tới một bên đình, nhìn mặt hồ không gợn sóng, bình tĩnh nói: "Ta cam nguyện quay lại tháng ngày bình lặng không tranh đoạt."
"Vậy cũng không có cách nào a," Hoàng hậu nương nương dùng giọng nói kiều mị đến tận xương kể lại truyện xưa: "Ai bảo mẫu thân ngươi bị huỷ dung đây?"
Môi đỏ khẽ mở, thở dài thương xót, nhìn cực kỳ điềm đạm đáng yêu: "Khiến ta phải thay nàng vào nơi thâm cung đáng sợ này."
Ngọc Hữu Đường nắm lấy lan can, không quay đầu lại, ánh mắt xa xa: "Ta thì lại thấy hợp với ngươi vô cùng."
Hoàng hậu đi đến bên cạnh nàng, quần áo lay động như dải mây đầy màu sắc: "Hợp? Ha ha, chẳng lẽ ngươi không biết ta đã không còn khả năng sinh con, quãng đời sau này của ta phải thế nào đây? Thấm thỏm lo sợ, bước trên băng mỏng cũng không thể hình dung."
"Vậy thì thế nào," Ngọc Hữu Đường quay đầu, không chút sợ hãi nhìn thẳng nàng: "Nguyên nhân khiến mẫu thân ta bị hủy dung, ngươi cho rằng ta không biết? Nữ nhân ác độc lòng tham vô đáy, những thứ này đều là những gì ngươi tự giành lấy."
"Ha ha ha ha ha ha ha...." Hoàng hậu nương nương như nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười ngặt nghẽo một lúc lâu thì đột nhiên ngừng lại, giơ tay lên bóp cằm Ngọc Hữu Đường, đồng tử mở lớn: "Ngươi cho rằng bản thân ngươi cao thượng đến mức nào? Còn không phải giống như ta là thế thân của kẻ khác hay sao, còn không phải đáng thương giống như ta không thể sinh được hài tử hay sao!"
Móng tay nàng bấm sâu vào cằm Ngọc Hữu Đường, Ngọc Hữu Đường lại như không có cảm giác gì, nét mặt bình tĩnh, trong mặt không hề có cảm xúc, vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào nàng.
Giằng co như vậy một lúc lâu, lão nhân trầm mặc ở một bên mới bước lên vài bước, lấy tay Hoàng hậu ra, rồi trầm giọng khiển trách: "Hiến Dung, ngươi rõ ràng biết được bản thân mình là dì lại còn cùng tiểu bối cãi vã cái gì."
Rồi nhìn Ngọc Hữu Đường, cười từ ái: "Linh Lan, mấy năm qua thực khổ cho ngươi và mẹ ngươi, ông ngoại xin lỗi các ngươi."
Ngọc Hữu Đường cười cười, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Thực là xin lỗi, ta từ lúc ra đời chưa từng gặp ngươi, càng không thừa nhận ngươi là ông ngoại, kính xin trượng gia chớ tự mình nói xằng."
Nàng lại liếc nhìn Hoàng hậu nương nương, ánh mắt trong suốt thản nhiên: "Ta hôm nay đứng ở đây là vì muốn nói mẫu thân của ta cùng với các ngươi không có bất cứ quan hệ gì."
Sau đó cũng không thèm nhìn hai người đang đứng đó, đi thẳng ra ngoài.
Khương Quốc trượng nhìn chằm chằm bóng lưng Ngọc Hữu Đường một lúc, nàng một thân thanh sam, thanh cao tao nhã, dáng người nhỏ nhắn gầy yếu nhưng lại có hơi thở lãnh đạm, mạnh mẽ quật cường.
Đến tận khi nàng khuất khỏi tầm nhìn, lão nhân mới buông mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng hậu quay đầu nhìn lão ta một cái, nhắc nhở: "Phụ thân, hôm nay đến đây, người lại nổi lên cái suy nghĩ thương tiếc gì vậy, giờ hàn gắn cũng muộn rồi, chẳng thà cứ như trước," nàng ngừng một chút, hỏi: "Ngài đàm phán được với tiểu tử Tạ Hủ kia rồi sao?"
Khương Quốc trượng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Đã đàm phán xong."
Hoàng hậu nói: "Hắn vẫn còn dùng được, chuyện khó lúa lần này xử lý nhanh chóng gọn gàng không bị ai phát giác."
Khương Quốc trượng gật đầu, hỏi lại: "Phía Hoàng thượng có gì dị thường không?"
"Không có, còn đang bày vẽ tĩnh tâm thanh tu đấy, nửa năm rồi không thấy ra khỏi Cẩn Thân điện lần nào, cung nhân trong điện cũng báo không có gì dị thường."
"Tốt..." Lão nhân khẽ thở dài, vuốt chòm râu hoa da^ʍ, rồi bình tĩnh lặp lại: "Tốt."
Hoàng hậu hỏi tiếp: "Quyết định lúc nào?"
"Tối nay."
"Tối nay? Có phải sớm quá hay không."
"Đã chuẩn bị lâu như vậy, Tạ Hủ cũng nói không còn sớm," Quốc trượng nheo mắt lại: "Không phải vậy thì lão phu cũng sẽ không cố ý vào cung một chuyến để báo cho ngươi."
Tác giả có lời muốn nói: Sắp đến cao trào, mọi người chuẩn bị tâm lí thật tốt
P/s: Nữ chủ sẽ không không có khả năng sinh con, bình tĩnh
Editor: *tự tát mồm vài cái* bảo có biến lâu lắm rồi mà mãi vẫn chưa có, nhưng lần này là biến thật nà :v. Mình cũng chưa đọc hết Ta không... không biết, chỉ đọc tầm trước vài chục chương để nắm mạch truyện, edit cho nó liền mạch, nên chả biết bao giờ tác giả mới đổi xưng hô, thế nên chương này mình mạn phép chuyển luôn cho nó tỉnh củm (nhể :v), chap 29 ấy ấy mà cứ ngươi ngươi có phải mất hứng lắm không (nhờ :v).