Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 22: Thủ phụ đại nhân quả nhiên rất dũng mãnh ←_←

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bầu không khí rơi vào trầm mặc đến khi một vài con chim hót líu lo bay qua Ngọc Hữu Đường mới khẽ lui về sau một bước hỏi: ""Đấy là nguyên nhân ngươi hôn ta?"

Tạ Hủ vẫn còn đang nhớ đến chuyện vừa xảy ra, máy móc đáp một tiếng: "... Ừm."

"Vậy được rồi," Ngọc Hữu Đường hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: "Nếu trong lòng Tạ tiên sinh có bất mãn với ta chuyện kho lúa thì tốt nhất là cứ dùng những phương pháp trước kia để phạt ta đi, kiểu này thật sự là..."

Ngọc Hữu Đường mím môi, nghĩ nghĩ câu chữ rồi tự cho là thích hợp, nói: "Vô phúc hưởng thụ."

Tạ Hủ nghe vậy, không động đậy cũng không rên một tiếng.

Ngọc Hữu Đường không thấy hắn phản ứng lại, sửa lại y phục có chút xộc xệch, đi được vài bước rồi đứng trên hành lang quay đầu lại, thấy Tạ Hủ vẫn đang hóa đá tại chỗ, hỏi hắn: "Tạ tiên sinh không về với ta à?"

Vừa dứt lời, thì thấy người nàng vừa gọi giống như sực tỉnh, ba chân bốn cẳng như cuồng phong gió lốc, chạy qua người nàng, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Ngọc Hữu Đường xoa xoa cằm vừa nãy bị siết đau, thầm nghĩ, người này gần đây hỉ nộ vô thường quá.

= . . =

Sau giờ ngọ* ngày hôm đó, Tạ Hủ đại nhân trước sau như một vác khuôn mặt âm trầm về văn Uyên các, tuy hắn từ trước đến giờ vẫn là núi băng di động, nhưng hôm nay còn kèm theo mây đen, bão tuyết sắp thổi đến nơi rồi...

*11 giờ sáng đến 1 giờ chiều

Tạ Hủ đi đến đâu, đám tiểu quan viên y như chim muông bay tán loạn, tránh xa hơn mười dặm.

Thực kỳ lạ, Thủ phụ đại nhân từ trước đến giờ luôn luôn bình tĩnh, không hỉ không giận, sao hôm nay thái độ lại khác thường như vậy?

Có kẻ tò mò muốn hóng hớt một phen, nghe nói Tạ Thủ phụ buổi trưa đến Hàn Lâm viên một chuyến, rồi lại làm một chuyến đến Đông cung, sau khi trở lại thì thành như vậy.

À..................

Kết hợp với chuyện mấy ngày gần đây, mọi người nháy mắt đã hiểu rất rõ ràng.

Mấy ngày tiếp theo, Tạ Hủ vẫn cứ như vậy.

Đám đại thần thượng triều cùng với đám tiểu quan viên Văn Uyên các một ngày lại một ngày phải hứng chịu gió rét lạnh buốt.

Bên cạnh Tạ Hủ có một vị tâm phúc nội thị không chịu nổi nữa, thừa dịp Tạ Hủ đang vùi đầu phê duyệt từng tờ từng tờ tấu chương, che miệng nói nhỏ: "Đại nhân, có phải là phải lòng... Thái tử điện hạ rồi không?"

Tạ Hủ đang lật sổ sách hơi cứng đờ rồi lại nhanh chóng lật tiếp: "Nói vớ vẩn."

Nội thị cũng không gấp, nói:"Tạ đại nhân không cần phải gấp gáp phủ nhận với tiểu nhân, tiểu nhân chẳng qua chỉ cảm thấy Thái tử điện hạ có dung mạo như vậy, đừng nói nữ tử, nam nhân nhìn thấy cũng sẽ động tâm. Đại nhân nếu thật sự có tâm tư này, tiểu nhân từng xem qua một ít ngự nữ quỷ thuật*, tuy nói là vận dụng với nữ tử nhưng tiểu nhân nghĩ lòng người tương tự chắc cũng không quá khác biệt..."*nôm na là thuật cưa gái

Nói tới đây, nội thị cụp mắt lén nhìn đại nhân nhà mình một chút, thấy hắn vẫn bận bịu lật sách nhanh như gió bày ra bộ dạng "Ta rất bận rộn", nhưng lỗ tai lại dựng lên cao, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Nếu đại nhân cần..."

"Không cần!" Tạ Hủ ngắt lời hắn, rồi nhanh chóng bổ sung: "Đi ra ngoài, sau đó thì chớ ăn nói linh tinh."

Nội thị vô cùng bất mãn cúi đầu, yên lặng lui ra.

Tạ Hủ thấy cửa được khép kín lại thì mới chậm chạp thờ dài một hơi, sau đó ngả lưng ra ghế, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương.

Sau khi chuyện hoang đường đó xảy ra, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ một phen thì cảm thấy hối hận khôn nguôi.

Dù đối phương không mấy để ý, nhưng hành động ngu xuẩn hắn làm ra đã như bát nước hắt đi không thể thu về...

Từ ngày đó trở đi hắn không dám nhìn thẳng mặt Ngọc Hữu Đường, đặc biệt là lúc thượng triều, đứng ở trước mặt nàng, còn cách nàng gần như vậy, khi ấy các loại cảm xúc đồng loạt trào dâng, một ngày dài tựa một năm. Nhất là khi nàng ngẫu nhiên nhìn lướt qua, hắn cảm thấy bản thân quá thừa thãi không biết phải làm gì, tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực...

Còn có, hôm nay hạ nhân hỏi hắn có cần phải luyện tập tham khảo cái thuật gì gì đó, hắn lại còn cảm thấy có hơi hứng thú, giống như hậu cung phi tần tranh sủng, muốn đến Hàn Lâm, chỗ của mấy tiểu tử kia bộc lộ tài năng, độc chiếm sự quan tâm của nàng...

Rầm___

Tạ Hủ cho mặt bàn một chưởng, chân bàn lung la lung lay, hắn đứng phắt dậy, hạ quyết tâm.

Hắn không thể cứ trốn tránh mãi như vậy được.

Tạ Hủ bước nhanh đến, đẩy cửa ra, không khí trong lành tươi mát từ bốn phía ập tới...

Nếu không thể trốn vậy thì đối mặt.

Hắn nhìn qua nhìn lại, nhìn thấy tiểu nội thị vừa bị hắn đuổi đi, bước nhanh về phía hắn, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn...

Tiểu nội thị đang cúi gằm mặt ngẩng phắt đầu lên, thấy Thủ phụ đại nhân đang đứng ngược sáng, như được bao phủ bởi một vầng hào quang, giống như một hồ nước xinh đẹp mãnh liệt. (@@, miêu tả củ chuối quá, thông cảm nhé, điểm văn thấp lắm, không đào đâu ra từ mà diễn đạt vừa đúng ý tác giả vừa mượt mà được)

Sau đó, đại nhân ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ tùy ý mở miệng: "Ngươi vừa mới nói đó là sách gì, đem qua cho bản quan nhìn một cái."

= . . =

Tạ Hủ chong đèn đọc cả đêm, đọc hết quyển sách kia, hắn sâu sắc cảm thụ được câu nói:

Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi, gần gũi thì vô phép, xa lánh thì oán giận.

Thánh nhân Khổng Tử quả không sai.

Ngự nữ quỷ thuật, nội dung cụ thể, hình ảnh sinh động, diễn giải cũng cực kỳ rõ ràng mạch lạc. Nhưng quả thật khiến người ta khó mà hiểu nổi, quá mức rắc rối, Tạ Hủ bỏ cuộc.Hắn nghĩ ngợi hồi lâu, đến khi phía đông có tia sáng đầu tiên, mới từ trong đống suy nghĩ rối rắm của mình lôi ra được một cái cớ cũng coi là đường hoàng: Nếu Ngọc Hữu Đường không coi nụ hôn kia là chuyện lớn thì hắn cũng sẽ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cứ như vậy hắn bình tĩnh suy nghĩ một hồi, đè ép cảm xúc hỗn loạn của bản thân, tốt nhất là có thể triệt để xóa sạch thứ tình cảm không nên có đáng thẹn này đi, quên sạch, sạch sành sanh...

Từ nay về sau vẫn là sư đồ.

Nghĩ như vậy, Thủ phụ đại nhân thuận lợi lấy lại phong độ bình thường, sau khi hạ triều vẫn cực kỳ phong độ, bình tĩnh tự tin.

Trong cung cũng từ từ giảm dần bàn tán phao tin đồn nhảm, gần như không có ai nói về hắn nữa, nhưng cùng lúc đó, tin đồn về Thái tử cùng Hàn Lâm toàn bích càng ngày càng nhiều, cực cực kỳ nhiều...

Chỗ Tạ đại nhân thỉnh thoảng lại có tai mắt đến báo cáo...

"Đại nhân! Thái tử điện hạ hôm nay lại gọi ba người ở Hàn Lâm viện đến cung của mình!"

Tạ Hủ nhắm mắt, khẽ thở dài, chậm rãi nói: "... Sau này không cần báo lại nữa."

"Vâng đại nhân! Không vấn đề gì đại nhân!"

"Thôi, vẫn nên báo tiếp đi."

Quả nhiên vẫn không thể nào hạ quyết tâm a.

Sen có hai màu, một tượng trưng cho sinh, một tượng trưng cho tử.*

*đỏ tượng trưng cho hy sinh, mất mát, chiến tranh; xanh tượng trưng cho sự sống, khát khao, hy vọng. Editor: Tử Linh

Người có hai ý niệm, một là li, hai là lưu.*

*li: rời xa; lưu: ở lại.

Hắn bây giờ, không thể lưu cũng không cam lòng li, vô cùng khó xử, khổ sở cực kỳ.

Tạ Hủ trầm mặc một chút, sai Nội thị mang bản danh sách quan lại dự bị của Đông cung vào, kéo dài nhiều ngày như vậy, cũng lên đưa ra kết quả rồi.

Tầm mắt hắn dừng lại trên tờ giấy quan viên mới nhậm chức vào Hàn Lâm viện rất lâu, bên trên có mấy cái tên phi thường quen thuộc.

Không chút suy nghĩ*, Tạ Hủ cầm bút chấm mực, viết tên mấy người này vào danh sách trúng tuyển.

*câu bên trên là để diễn tả anh ấy nhìn đến đờ người ra chứ không suy nghĩ

Làm xong chuyện này, tựa như bỏ được gánh nặng trong lòng, Tạ Hủ cảm thấy hẳn là đã trở lại bình thường.

Sau đó, hắn bưng chén trà đặt bên môi, thổi lá trà trong chén một lúc lâu, mãi vẫn không uống, một lúc sau lại nhẹ nhàng đặt xuống.*

*thì là anh ấy chưa bỏ được cục đá tên Đường trong lòng, vừa nãy tự hoang tưởng tí tí cho thỏa mãn thôi mà :").

= . . =

Dây tơ mảnh dài, hương thơm vấn vương.

Hơn một tháng trôi qua, sắp tới lễ Đoan Ngọ.

Trong cung, Y ti đem chuồn chuồn kim, lá ngải, sợi trường mệnh, túi thơm trang sức tinh xảo đã chuẩn bị tốt đưa đến từng nơi trong cung; trước cửa điện và hành lang cũng treo lá ngải thảo, lá xương bồ và trái lựu chín hồng, dùng để trừ tà chiêu phúc. Còn Ngự thiện ti cũng bắt đầu khí thế hừng hừng chuẩn bị "Tống tịch*", rượu bồ, hùng hoàng, rượu chu sa, một thứ cũng không thể thiếu, vừa phải có rượu ngon giải nhiệt hóng mát, vừa phải có món ngon tràn đầy hương thơm, tiệc Đoan Ngọc ngày đó cũng là thời điểm để chư vị đại thần thắt chặt quan hệ.*đại khái là tiệc bánh chưng, bénh tét, bánh ú, một trong ba loại đấy

Mà Hoàng thượng bệ hạ của chúng ta, phi thường hiếm có mở cửa hé hé, lại còn cố ý đem mấy sản phẩm thủ công tự tay mình làm giao cho Thái tử điện hạ, ý tứ đại để đây là lễ vật Đoan Ngọ của mọi người.

Ngay lập tức, Ngọc Hữu Đường trên triều lôi tác phẩm phụ hoàng tự tay làm ra, Diệp hương quan, phát cho từng vị đại thần phía dưới.

"Chúng khanh đều đội luôn đi" Thái giám đứng cạnh Thái tử ôn hòa nói: "Những chiếc Diệp hương quan này đều là do tự tay bệ hạ làm, tượng trưng cho tấm lòng của bệ hạ."

Các vị đại thần tam phẩm trở lên đều một mực tỏ vẻ cung kính thụ sủng nhược kinh, giơ lên qua đỉnh đầu, nhưng trong lòng thì đầy máu và nước mắt, Diệp hương quan này chế từ lụa màu xanh lá cây đấy...

Hoàng thượng, chúng ta biết ngài tu tiên đã đạt đến trình độ không màng thế gian trần tục đánh giá, thế nhưng ngài... Cũng không cần ép buộc vợ chúng ta leo tường* có được không hả?

*mọi người đọc ngôn tình chắc cũng biết nón xanh, cắm sừng các thứ rồi nhỉ :")

Các quan lại cấp bậc thấp hơn thì liên tục vỗ vỗ ngực, không tồi không tồi... Vạn hạnh vạn hạnh...

Triều đình lâm vào bầu không khí trầm mặc, Thái giám với chuyên môn là giọng nói của Thái tử, với giọng nói vô cùng ôn nhu, giống như hoa rơi nước chảy: "Chư vị xin mời đội lên, đội xong là có thể bãi triều."

Nghĩa bóng, tất cả không đội thì sẽ không bãi triều, các ngươi đừng tưởng có thể thoát được.

Đám đại thần quay qua nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ, trừng qua trừng lại nhưng không ai động đậy.

Sau đó, bọn họ bỗng nhiên nhìn thấy, lão đại của mình Nội các Tạ Thủ phụ, cứ thế không chút chần chờ, tháo ô sa, đội Diệp hương quan lên, động tác phải nói là nước chảy mây trôi, cực kỳ tự nhiên____

Éc! Đám đại thần kinh ngạc đến ngây người, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người Thủ phụ đại nhân, hắn một thân quan bào đỏ sẫm, áo trong đỏ tươi, đầu đội mũ xanh, được rồi, phải nói là đỏ phối xanh lá, cực kỳ chó má thô bỉ, cực kỳ đau mắt, nhưng mà dung mạo Tạ Hủ quá được, thực tế thì nhìn cũng không tồi...

Nhưng Thủ phụ đại nhân có thiên tiên ưu thế, chúng ta không có oa oa!

Phía sau hắn, Thái Bảo đại nhân đã có một nam hai nữ u ám xoa xoa nếp nhăn trên mặt, vô cùng buồn bã, âm thầm hỏi Tạ Hủ: "Tạ đại nhân, sao ngài cứ như vậy mà đội mũ xanh thế?"

Đối diện hắn là cái gáy không có một sợ tóc rơi xõa*, giọng nói bình tĩnh của Tạ Hủ truyền đến từ phía trước:

*không biết diễn tả như thế có dễ hiểu không nên đành phải chú thích, tóc không thả, búi lên trên, không có tóc tuột ra rơi lung tung Ọ.,Ọ

"Đời này ta không cưới thê, cần gì quan tâm đến đội hay không đội?"

Ngữ điệu nhàn nhạt như nước, phảng phất có chút hững hờ không quan tâm đến bản thân.Thái Bảo bị lời giải thích của hắn làm cho giật mình kinh hãi, vừa định tiến sát một chút, khuyên nhủ tiểu tử này một phen, bảo hắn đừng có nghĩa như vậy, không ngờ nhìn thấy Thủ phụ đại nhân hơi đưa mắt, ánh mắt hắn đang dính vào trên người Thái tử điện hạ, không chớp mắt một cái.

Thái tử điện hạ cách bọn họ không xa, đang cố nén cười, hứng thú dào dạt nhìn thẳng về phía trước, chờ xem trò cười của đám đại thần, tự nhiên không chú ý đến bên này.

Đa tình lại bị vô tình giận a, lão nhân than thầm trong lòng một tiếng, rụt cổ lại, không nhiều lời nữa.

Hạ triều, Tạ Hủ không thèm đếm xỉa đến một đường "Thủ phụ đại nhân quả nhiên rất dũng mãnh←_←" nhìn chằm chằm vô cùng sùng bái lễ phép, mặt không biến sắc đội... quả mũ xanh lá trở lại Văn Uyên các, mới vừa định tiếp tục công tác...

Nội thị đến thông báo, cung nữ Bích Đường đến tìm.

Nhất định là chuyện của nàng, Tạ Hủ hành động phi thường thống nhất với nội tâm, đang ngồi yên trên ghế bắn người lên, bước cực nhanh ra ngoài.

Bích Đường đã chờ ở ngoài các, thấy hắn đến gần, móc từ trong tay áo ra một vật, đưa cho Tạ Hủ, nói: "Đây là Thái tử điện hạ đưa ngài." (chắc chắn là nhờ bạn Bích Đường lẻo mép khuyên răn nếu không thì bạn Hủ còn lâu mới có)

Tạ Hủ cúi đầu nhìn vật trong lòng bàn tay, là... một chiếc túi thơm màu đỏ, bên trên cực kỳ giản dị thêu một cái bánh ú*, thật là đáng yêu.

*sau một lúc suy nghĩ thì mình chọn bánh ú, chơi ngôi sao thời trang mấy tháng trước có cái bộ Hương Đoan Ngọ có từ bánh ú, ai chơi NSTT thì kết bạn tặng tim đê >.<, nick fb Tử Linh tìm bằng TruyenHD nhen (không bắt buộc, cầu tự nguyện).

Đêm đã khuya chỉ còn vài nơi thắp đèn, Tạ Hủ nhớ đi nhớ lại câu nói Bích Đường bổ sung thêm: "Đây là Thái tử điện hạ tự mình thêu, nói ngài mấy năm nay đều nuôi nàng giống nam nhi, theo mẫu thân học thêu thùa từ trước năm tám tuổi bây giờ quên sạch rồi, nói ngài đừng ghét bỏ tài nghệ của nàng."

"Ừ." Tạ Hủ một chữ cũng không bỏ sót, tâm trạng càng lúc càng phơi phới, hắn sao có thể ghét bỏ, hắn mừng còn không kịp.

Bích Đường nói tiếp: "Thái tử điện hạ cho rất nhiều dược liệu ở trong, không chỉ có tác dụng trừ tà, Tạ đại nhân lúc công vụ bề bộn có thể lấy ra ngửi, chắc chắn tinh thần sẽ cảm thấy thoải mái" sau đó, nàng lại xòe ngón tay đếm: "Có thương thuật, bạch chỉ, xương bồ, hoắc hương, bội lan, xuyên khung, hương phụ, bạc hà, quả phật thủ, mộc lan, lá ngải, băng phiến, tô hợp hương, ích trí nhân, cao lương gừng, trần bì, linh lăng hương..."

Tạ Hủ có hơi phiền chán nghe nàng báo cáo từng loại một xong, vì quá vui sướиɠ hắn sợ lúc mình nói chuyện sẽ không kiềm chế được kích động giọng nói sẽ run run. Cực lực cưỡng chế rất lâu, đảm bảo có thể nói giọng bình thường mới mở miệng: "Thay ta cảm tạ nàng."

"Vâng, điện hạ cảm thấy dạo này tâm tình ngài có chút không thoải mái, hy vọng ngài có thể sớm quăng đi buồn rầu," Bích Đường nhắc hết chuyện chủ tử nhà mình bàn giao xong mới nói cáo từ: "Vậy nô tỳ đi trước, chúc đại nhân Đoan Ngọ vui vẻ."

"Chờ đã," Tạ Hủ gọi nàng lại, trầm mặc một khắc giống như không thể nhịn được nữa, hắn mới bày ra dáng vẻ không quan tâm, đặt câu hỏi: "Nàng cũng đưa túi thơm cho mấy người Từ Giai sao?"

"Tất nhiên cũng đưa."

". . . . . ." (′・-・". )

Bích Đường mở miệng với tốc độ con rùa: "Có điều, chỉ có của đại nhân ngài... mới là tự tay làm."

". . . . . ." ヾ(●′ ▽"●)ノ

Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù đã từng trải, Thái phó đại nhân vẫn manh như vậy đấy.

Trước hãy lưu lại ở chương này vài lời rồi hãy rời đi, có được hay không~~~
« Chương TrướcChương Tiếp »