Ngay đêm đó, Tạ Hủ nằm mộng.
Trong mộng là cảnh tượng trước kia, lúc Ngọc Hữu Đường còn nhỏ bị bắt lên trên núi, tiết trời đang là tiết sương giáng*, toàn bộ Tê Hà sơn được bao phủ bằng màu đỏ rực như lửa của rừng phong, từ đỉnh núi đến tận chân núi...
(*vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)
Giữa trưa hắn đứng ngoài cửa tự, vừa nghe thấy tiếng lộc cộc thì đã thấy xe ngựa dừng ở trước cửa.
Rèm che bị phu xe xốc lên, buồng xe rộng rãi, có một tiểu hài tử thu mình vào một góc, hắn bị bỏ vào một túi vải sẫm màu, trước mắt nhất định là một khoảng tối tăm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nên theo bản năng tìm kiếm một góc nào đó chui vào để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tạ Hủ tiến lại gần, kéo hắn ra. Nhưng không ngờ hắn kéo mấy lần mà tiểu tử này vẫn không động đậy.
Khi đó Tạ Hủ vẫn còn trẻ, không kiên nhẫn, vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm ngang hắn lôi ra...
Hắn rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ dám giãy dụa một chút, Tạ Hủ lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."
Tiểu tử trong lòng lập tức dừng động tác, Tạ Hủ lúc này mới tiếp tục đi về phía chùa, dưới chân vang lên tiếng lá khô gần như che lấp giọng nói rầu rĩ phát ra từ túi vải: "... Có thể thả ta ra khỏi cái túi này không?"
Không chút suy nghĩ, Tạ Hủ giơ tay, kéo cái túi xuống...
Cụp mắt nhìn thiếu nữ trong tay, ngẩn người, trước mắt không phải Ngọc Hữu Đường nhỏ tuổi khi đó mà là dáng vẻ nàng bây giờ...
Nàng bây giờ, khuôn mặt đã cực kỳ xinh đẹp thanh tú, đôi mắt dài đen như mực, nhìn hắn chằm chằm. Hình như bị bắt vào túi quá lâu, nàng hơi thở gấp, má hơi đỏ lên; mà bàn tay mềm mại trắng như ngọc lúc này đang đặt nhẹ trên ngực hắn...
Tạ Hủ cảm thấy chỗ nàng đặt tay lên nháy mắt như bị đột cháy, ngọn lửa lập tức lan ra, thiêu đốt khiến l*иg ngực cực kỳ nóng bỏng, Tạ Hủ lập tức nắm chặt lấy bàn tay kia, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nó... Nhưng không ngờ lòng bàn tay bị cào nhẹ một cái!
Toàn thân Tạ Hủ cứng đờ, máu dồn hết lên não! Lại nhìn xuống thiếu nữ thấy nàng cũng đang nhìn lại mình, đáy mắt như đang phát sáng, giống như trong mắt có ngọn lửa, sau đó nàng xinh đẹp lè lưỡi liếʍ môi, đầu lưỡi phấn nộn...
Mộng cảnh đúng lúc này thì dừng lại!
Tạ Hủ xoay người xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, ánh trăng chiếu sáng, một cơn gió mát mang theo hương hoa mùa xuân bay vào trong mũi, giống như hương thơm thân thể thiếu nữ...
... Hương thơm thân thể thiếu nữ!
Hắn sao lại có thể nghĩ đến loại cảnh tượng này...
Hắn sao lại sinh ra suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy đối với đồ đệ của mình?
Cảm giác hối hận khó chịu tự trách trào dâng trong lòng, Tạ Hủ vung chưởng vỗ một phát lên bàn đá trong đình rồi phất tay áo trở về phòng!Bàn đá tròn lành lặn trước kia bây giờ đã có thêm vài vết nứt!
Bàn đá: TaT ác ma nằm thôi mà cũng trúng chưởng...
= . . =
Ngày hôm sau thượng triều, đám đại thần được một phen bất ngờ, mặc mưa mặc nắng bền lòng vững dạ, từ trước đến nay đệ nhất đúng giờ Thủ phụ đại nhân thế mà lại là người đến muộn nhất?
Vốn dĩ người vào cuối cùng luôn làm người ta chú ý mà hắn lại vốn cao lớn, vừa bước vào điện, ánh mắt mọi người đã tập trung hết lên người hắn.
Tạ Hủ một thân đỏ thẫm, khí độ rất tốt, thân như trúc từ từ đi tới. Mắt hắn nhìn thẳng đi thẳng đến chỗ mình đứng. Hắn vừa đứng lại ngay lập tức khiến người ta liên tưởng tới một thân tùng đứng cô độc trên đỉnh núi, như ánh trăng sáng tiến thẳng vào lòng người.
Trời ơi, lớn lên anh tuấn như vậy, chức vị lại cao như thế, ông thật không công bằng a!
Đám đại thần nhao nhao nắm tay than thở.
Cùng lúc đó, thái giám sắm vai lời nói của Thái tử tuyên bố bắt đầu thượng triều, ánh mắt người ở trên người Tạ Hủ đồng lượt đổ lên trên người Thái tử, nháy mắt liền lấy lại cân bằng.
Xem ra ông trời vẫn còn công bằng, Thái tử dung mạo tinh xảo như vậy nhưng vẫn là người câm đó thôi.
Buổi triều bắt đầu, chuyện đầu tiên Ngọc Hữu Đường làm chính là hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thủ phụ đại nhân mới quay lại coong tác, bảo thái giám bên cạnh nói thay: "Tạ đại nhân mấy hôm nay bị bệnh, thân thể đã tốt hơn chưa?"
Lúc thái giám đọc những câu này lên, Ngọc Hữu Đường liền phối hợp bày ra vẻ mặt quan tâm lo lắng, nhìn chằm chằm Tạ Hủ.
Tạ Hủ làm như không thấy không ngẩng đầu, mắt khép hờ, lạnh nhạt nói: "Vi thần đã hoàn toàn khỏe mạnh, tạ điện hạ quan tâm."
Ngọc Hữu Đường nghe giọng điệu lạnh lùng của hắn, đoán là người này vẫn tức tối vì hôm qua mình trêu chọc hắn.
Đúng là đồ hẹp hòi, Ngọc Hữu Đường không thèm hỏi han nữa, bảo Thái giám đọc một câu "Vậy thì tốt" rồi bắt đầu tập trung nghe tấu.
Trong điện khá yên tĩnh, chỉ có tiếng đám quan lại dâng tấu cùng tiếng Thái giám đọc ý kiến của Thái tử.
Trong lúc ấy, Tạ Hủ thỉnh thoảng lại lén lút nhìn Ngọc Hữu Đường ngồi trên cao một cái từ sau ngọc hốt, mỗi khi có ai đó bẩm tấu chuyện gì đó hay hay, nàng sẽ nhìn chằm chằm người này bằng ánh mắt rực cháy đến quên cả ghi chép, mãi mà không dời mắt.
Dạy dỗ đứa nhỏ này tám năm, nàng cũng thường xuyên dùng ánh mắt sáng quắc như vậy nhìn hắn như vậy, bây giờ nàng đã lớn lại ở địa vị cao thế này, tất nhiên sẽ ngày càng tiếp xúc với nhiều người quen biết rộng hơn, người có thể cho nàng thêm tri thức mới hiểu biết mới sẽ không chỉ còn mỗi mình hắn nữa.
Từ khi nàng vào cung, ngày càng gặp gỡ nhiều người, hắn càng lúc càng cảm thấy không thoải mái. Hắn nuôi dưỡng nàng lâu như vậy đã sớm coi nàng như con ruột. Huống hồ hắn cũng khá tự phụ, nhưng khách quan mà nhìn, bình tĩnh đánh giá, hắn so với những người này tài học nhận thức hơn nhiều lắm. Suy ra, có ích với nàng, những điều có thể dạy nàng cũng hơn nhiều lắm...Nhưng nàng hết lần này đến lần khác giấu diếm hắn, qua lại thân thiết với người ngoài, không để người sư phụ này vào mắt nữa rồi hả?
Có điều hôm nay lâm triều hắn không chỉ nghĩ mỗi như vậy nữa mà hình như còn bắt đầu để ý đến... ánh mắt nàng nhìn những nam nhân khác, nàng cứ dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm bọn họ, mà trong triều quan lại tầm tuổi như Tạ Hủ cũng không thiếu, không những vậy còn có không ít người trẻ hơn hắn nữa!...
Nghĩ đến đây, lòng Tạ Hủ càng lúc càng khó chịu, hai tay ngày càng siết chặt ngọc hốt...
Thái Bảo đại nhân đứng sau Tạ Hủ không biết vì sao mà cảm thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng hạ thấp, rùng mình một cái, rõ ràng ngày xuân ấm áp sao đột nhiên lại lạnh như thế này, lão nhân này đứng co ro hai tay vội vàng ôm quanh thân.
Mà Ngọc Hữu Đường ở trên vẫn không mảy may phát hiện, ngẩng đầu hào hứng nghe chuyện đào kênh ngăn lũ rồi đưa mắt nhìn về phía Tạ Hủ đứng ngay trước, hắn hôm nay rất khác mọi ngày a, bình thường dù có cao lãnh đến đâu vẫn nêu ra một ít chính kiến của bản thân. Hôm nay từ đầu đến cuối không rên một tiếng, dị thường trầm mặc.
Nghĩ vậy, hắn chỉ chỉ Tạ Hủ, Thái giám đứng bên thấy vậy liền gọi hắn: "Thủ phụ đại nhân___"
Tạ Hủ nghe gọi ngẩng phắt đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của Ngọc Hữu Đường, phản ứng đầu tiên là muốn tránh đi, rồi nhận ra mình có vẻ phản ứng thái quá, đành lành lạnh nhìn lướt qua nàng một chút rồi chuyển sang nhìn Thái giám đứng cạnh nàng.
Thái giám liếc tờ giấy đặt trước mặt Ngọc Hữu Đường, lại nói: "Điện hạ hỏi đại nhân đối với chuyện đào kênh có cao kiến gì không?"
Tạ Hủ mặc dù nhìn tiểu thái giám nhưng vẫn như cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của Ngọc Hữu Đường đang rơi trên người hắn, hắn đột nhiên nhớ lại khi nàng còn nhỏ từng nhìn mình kinh ngạc nói: "Sư phụ nhìn thẳng đã rất đẹp trai rồi, không ngờ nhìn một bên lại còn đẹp hơn, chao ôi!"
Nhớ như vậy, Thủ phụ đại nhân của chúng ta không chút biến sắc, hơi hơi nghiêng đầu, tính toán sao cho chỉ có một bên mặt nằm trong tầm nhìn của Thái tử điện hạ, rồi không nhanh không chậm mở miệng, bình tĩnh nêu ý kiến: "Vi thần cho rằng, chuyện xây đập đào kênh là một chuyện rất quan trọng, trọng điểm là phải ngăn được phù sa chảy giạt ra biển, dù là đê đập cũ hay xây lại cái mới, cơ sở nền móng đều vẫn đang rất mong manh yếu ớt. Trong đó đê đập ven biển trước kia chỉ được xây dựng bằng cọc gỗ, không thể ngăn chặn sự xói mòn, đê gỗ rất dễ bị phá hỏng, đê đá thì lại không thể che giấu, an toàn ven biển sẽ không đảm bảo..." (tóm lại đoạn này bạn Hủ thể hiện học thức lấy le với bạn Đường, xin phép được lược bớt mấy chục chữ vì quá khó nhằn, editor cảm thấy nhức óc quá)
Lời lẽ tuôn như suối...
Toàn bộ quan lại trong triều nghe vậy đồng loạt kêu lên bày tỏ sự ngưỡng mộ, Thiếu Khanh đại nhân phụ trách thủy lợi nghe xong mặt ngượng ngùng đỏ ửng, hắn chưa bao giờ suy nghĩ chu toàn tỉ mỉ được như vậy cả.
Trong âm thanh khen ngợi của mọi người và ánh mắt nóng bỏng của Thái tử điện hạ, Thủ phụ đại nhân mặt không biến sắc, hơi ngẩng mặt lên: "Vì vậy suy ra, trước cửa sông phải kiến tạo một con đập ngắn hình chữ T, để bảo vệ đê biển không bị xói mòn..."
= . . =
Hạ triều, Tạ Hủ từ trong đám đại thần không ngừng khen ngợi bước ra khỏi điện, lúc này đột nhiên sực tỉnh: Hắn vừa mới ở trên triều làm cái gì vậy?
Hắn vừa mưu toan sử dụng... sắc đẹp (?) để phân chia cao thấp đánh lui người khác, tìm cách tranh giành sự chú ý của người kia?
Đúng lúc này có một vị quan văn cũng công tác ở nội các bước ra ngoài, thấy Thủ phụ đại nhân đứng im không nhúc nhích, giống như có tâm sự gì đó.
Liền áp sát tới, giơ ngón cái lên, nịnh nọt: "Thủ phụ đại nhân, hôm nay thượng triều nói thật hay, cực kỳ hiếm khi được thấy đại nhân thể hiện học thức tài vấn như vây," tiểu quan văn này nhớ lại trong triều gần đây đang thịnh hành lưu truyền một tin đồn gian tình của Thái tử điện hạ và Thủ phụ đại nhân, vội càng hớn hở bổ sung thêm: "Lúc đại nhân ngài nói chuyện, Thái tử điện hạ nhìn chăm chú từ đấu đến cuối không chớp mắt luôn!"
Tạ Hủ đang rối rắm chuyện này nghe thấy vậy trong lòng càng tức giận, vô cùng lạnh lùng vô tình thốt ra một câu: "Không biết suy nghĩ!" (Editor xin phép phiên dịch: Đồ không có não, tưởng anh không thấy à! :))
Sau đó phất tay áo một cái, quay người đi luôn...
Tiểu quan văn nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Hủ, bước đi rất nhanh, giống như đang cực kỳ tức giận.
Giơ tay gãi gãi đầu, miệng mếu mếu, bày ra bộ dạng vô cùng khổ sở: "Ộ ộ, vỗ mông ngựa lại bị ngựa đạp là sao a...? Edit + beta: Tử Linh
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hahahaha Thủ phụ đại nhân ngươi...