Trần Bình nhẹ nhàng gật đầu, thái độ lạnh nhạt, đứng dậy nói: “ Giáo sư Đường, tôi làm như vậy thấy không Có ý kiến gì chứ?”
Đường Hòa Mẫn liếc nhìn Tôn Trạch Minh đang kêu rên thảm thiết lăn lộn dưới đất, nói: “Đó là do nó gieo gió gặt bão, ngài Trần khiển trách nó, là phúc của nó.”
Cháu ngoại trai bị tàn phế, cậu lại nói là có phúc.
Trịnh Thái hít một ngụm khí lạnh, ông ta cũng đã sớm biết thân phận ngài Trần không tầm thường, nhưng không nghĩ tới lại kinh khủng như vậy!
Đường Hòa Mẫn đây là, giống như ngôi sao sáng trong giới y học, Hoa Đà trên đời, không ít nhân vật lớn đều được ông ta khám và chữa bệnh qua.
Đây là người trong giới!
Chỉ cần Đường Hòa Mẫn mở lời, Trịnh Thái ông ta sẽ ngã từ trên đám mây xuống thành người trần.
Lại nhìn đến Tôn Trạch Minh, giờ phút này nằm trên mặt đất, nhìn cậu của mình, kêu rên: “Cậu... Thay cháu báo thù.”
Đường Hòa Mẫn giận dữ vô cùng, tuy rằng không biết cháu trai phạm sai điều gì, nhưng khẳng định là lỗi sai vô cùng lớn!
“Chủ nhiệm Tống, đưa Trạch Minh ra ngoài đi, có thể chữa thì chữa đi.”
Dương Hòa Mẫn lạnh lùng nói: “Thông báo cho bệnh viện, chức vị của Tôn Trạch Minh đều bị cắt bỏ, sau này chỉ có thể ở Kim Lăng, chính xác là nó không thể bước ra khỏi Kim Lăng, nếu nó dám bước ra khỏi Kim Lăng nửa bước, ngay lập tức bắn, đánh vào chân nó cho tôi!”
Ở bên kia ghế chủ nhiệm Tống xoay người cung kính nói: "Vâng thưa viện trưởng."
Sau đó, Tôn Trạch Minh bị người nâng ra khỏi phòng.
Từ Khắc Cần chính mắt nhìn thấy tất cả, giờ phút này đứng ở cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Bình.
Người thanh niên này, tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ.
Trong khoảnh khắc, Từ Khắc Cần vươn tay ra, ý cười trên mặt lan rộng đón lấy: “Ngài Trần ngài khỏe chứ, tôi là Từ Khắc Cần, ở thành phố An Huy.”
Đây là một cơ hội!
Quy tắc Từ Khắc Cần hiểu được, có thể làm Đường giáo sư đối đãi cẩn thận như thế, tất nhiên là có bối cảnh không tầm thường.
Trần Bình nhìn Từ Khắc Cần, lạnh nhạt vươn tay ra: “Trần Bình.”
Lại nhìn Trịnh Thái bên kia, đã kinh ngạc đến nỗi thất thần!
Nhà họ Từ lại đến đây!
Ông ta lại ở trước mặt Từ Khắc Cần, mang theo đàn em đứng ở lô ghế, đây không phải là muốn chết sao!
Từ Khắc Cần tự nhiên cũng chú ý tới Trịnh Thái, người này ông ta biết, thế lực có chút phức tạp, không phải bạn.
“Trịnh Thái, ông mang nhiều người đến đây như vậy là muốn làm gì?" Từ Khắc Cần chất vấn,
Ông ta tốt xấu gì cũng là đứng đầu một chi, há có thể dễ dàng tha thứ thế lực khác không coi mình ra gì trên địa bàn của mình.
Tuy Trịnh Thái bối cảnh có chút phức tạp, nhưng nếu đυ.ng phải, tốt nhất là nên hỏi thăm một phen.
Trịnh Thái oan ức nhìn Trần Bình, nói: “Ngài Trần...”
Lúc đầu làm giàu bằng việc xấu, nhưng mấy năm nay, Trịnh Thái làm việc sạch sẽ, muốn thay đổi.
Hơn nữa là một người nhà giàu đóng thuế.
Cơ bản là không có giấy tờ.
Trần Bình biết Trịnh Thái bối cảnh phức tạp, nhẹ giọng nói: "Từ thủ trưởng, Trịnh Thái là người của tôi, nếu có gì không đúng ở đây, tôi có thể thay ông ta nhận điều tra."
Đương nhiên có thể nhận điều tra, Trịnh Thái hiện tại bối cảnh thực sự sạch sẽ, vẫn là xí nghiệp nổi tiếng ở An Huy
Còn thành lập hội từ thiện Thái Hoa.
Có thể nói, Trịnh Thái đã hoàn toàn đi lên ảnh mặt trời của sự nghiệp.
Tất cả những hồ sơ vụ án trước kia của ông ta, đều bị bỏ hết.
Từ Khắc Cần ngẩn ra, nhìn Đường Hòa Mẫn, miệng cười: “Ngài Trần nói gì vậy, nếu nói như vậy, vậy thì không cần phiền toái thế đâu.”
Trần Bình không nói nữa, anh cùng Đường Hòa Mẫn đi ra ghế lô, trên đường đàm luận về chuyện phẫu thuật của Mễ Lạp.
Ra khỏi club Tinh Duyệt, Trần Bình nhìn tòa nhà ba tầng, ánh mắt lạnh đi: “Nơi này không nên tồn tại, bỏ đi."
Trịnh Thái xoay người cung kính đáp, rồi sau đó lấy chiếc điện thoại ra gọi điện, ba máy ủi cùng xe nâng, chậm rãi đến đây.
Ầm ầm ầm!
Club Tinh Duyệt nổi danh ở An Huy, ở đây đang ầm ầm sụp xuống, bị san phẳng!
Trong lúc nhất thời, tin tức làm náo động cả các trang báo ở An Huy.
Có người tới chụp ảnh chụp được bóng dáng Trần Bình, thành đầu đề tin tức.
Trần Bình ngồi trên Audi, trên xe tiếp tục bàn luận về chuyện giải phẫu của Mễ Lạp.