Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ!

Chương 44: Vô Đề

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lát nữa nhất định phải để anh Long dạy dỗ thật tốt người này!

Trong rạp, tiếng động lớn huyên náo che lấp âm thanh cửa bị đá văng, đèn màu sắc đa dạng chớp thấy không rõ người.

Nam nữ ở bên trong đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ uống rượu, chơi bời, vui đùa ầm ĩ.

Thậm chí có người trực tiếp đại chiến trên hiện trường, quả thực rất khó coi.

Đùng!

Trần Bình nhấn đèn trên vách tường, đột nhiên toàn bộ rạp sáng lên, hiện rõ các loại trò hề.

Những nam nữ nọ cũng thét lên chói tai, hoảng hốt chạy bừa, bắt đầu nhặt lên quần áo trên mặt đất và vật che chắn cơ thể.

Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng này, cả người đều bối rối, anh nhanh chóng nhìn quét toàn trường, tìm kiếm bóng dáng Giang Uyển.

Giang Uyển ở đâu?

Cô ở đâu?!

Đúng vào lúc này, một âm thanh không hài hòa vang lên trong rạp: "Sở An An, nơi đây cũng không phải là địa bàn của Trịnh Thái, một con nhỏ gái điếm thúi như cô dẫn theo một thằng trai bao tới nơi này gây sự, không cho Hàn Long tôi đây mặt mũi sao?"

Người đàn ông ngồi ở dưới bậc thang vuông khu vực trên ghế sa lon, mặt chữ quốc, lông mày tam giác, râu quai nón, vẻ mặt lạnh lẽo.

Anh ta chính là Hàn Long, ông chủ câu lạc bộ Tinh Duyệt!

Cũng là một trong những nhân vật đứng đầu thế lực ngầm thành phố An Huy.

Ánh mắt anh ta âm trầm chỉ nhìn chằm chằm Sở An An, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Trần Bình.

Sở An An, không hổ là thân tín của Trịnh Thái, người phụ nữ này là một báu vật khêu gợi.

Hàn Long đã sớm có ý định với Sở An An rồi, càng là đàn ông lại càng muốn chinh phục loại phụ nữ này, đủ thú vị.

Toàn bộ phòng chia thành hai vùng khu vực, phía trên bậc thang vuông có một bức rèm che cuốn cản trở khu vực đằng sau, thấp thoáng nhìn thấy vài bóng người.

Đây không phải là phòng bạo Giang Uyển chờ lúc trước.

Hàn Long biết khách quý đã đến câu lạc bộnên đã tự mình tới đây, thay đổi phong bao tổng thống.

Thái độ Sở An An lạnh như băng mở miệng nói: "Anh Long, chúng tôi tới tìm người, mong anh chủ động mang người ra."

Đúng lúc này, đột nhiên!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, phát ra từ phía sau bức rèm che cuốn trước mặt, vô cùng bất lực: “A, đừng, mấy người tránh ra..."



Giang Uyển!

Trần Bình nổi giận trong nháy mắt, thuận theo âm thanh nhìn sang, phía sau bức rèm che cuốn lắc lư trước mặt, hai người đàn ông đang thô bạo kéo một người phụ nữ, còn không ngừng xé rách quần áo trên người cô ấy!

"Cái ȶᏂασ mẹ! Dùng tay cho bố mày!"

Rồng có vảy ngược, động tới phải gϊếŧ!

Trong nháy mắt, đôi mắt Trần Bình đỏ bừng, gầm lên giận dữ, tay cầm lên hai bình rượu, vội vàng xông tới!

Hàn Long hoàn toàn không kịp phản ứng, đã nhìn thấy một bóng người như gió táp lướt ngang qua bên cạnh mình.

Anh lại dám động thủ!

Mình thế nhưng là Hàn Long, người trên đường thấy đều được gọi một tiếng anh Long, tên trai bao này lại dám động thủ trước mặt mình ư?

Không đợi anh ta kịp phản ứng.

Phía sau, bịch! Bịch!

Hai tiếng đơn giản thô bạo!

Rượu trong tay Trần Bình nhắm vào hai cái đầu hói của hai người đàn ông ngay lập tức mạnh mẽ đập xuống.

Trong nháy mắt, bình rượu bể, nước rượu màu đỏ lẫn vào máu loãng chảy đầy đất.

"A!"

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rạp.

Hai người Triệu Cương và Tôn Trạch Minh, ngay lập tức ôm đầu ngã trên mặt đất, máu loãng từ giữa ngón tay của bọn họ không ngừng chảy ra, khiến mọi người đều khϊếp sợ.

Trần Bình tiến lên, kéo lấy áo khoác trên ghế sa lon, bọc kín Giang Uyển quần áo đã bị xé nát lại, ôm chặt cô vào trong ngực, an ủi: "Không sao, vợ, anh đã đến."

Giang Uyển đang trong cực độ kinh hoảng, ở trong ngực Trần Bình không ngừng giãy giụa, không ngừng la to, nước mắt tuôn ra, hung hăng cắn một cái xuống tay Trần Bình.

Đau đớn!

Trần Bình chịu đựng, ôm Giang Uyển thật chặt, lửa giận trong lòng như muốn đốt cháy cả bầu trời!

"A! Hu hu hu..."

Giang Uyển khóc thút thít, thật lâu mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Trần Bình, nỉ non nói: "Trần Bình. . "



Chỉ mới kêu tên, Giang Uyển đã ngất đi.

Sở An An cũng chạy tới, nhìn thoáng qua, vội la lên:

"Anh Trần, chúng ta đi ra ngoài trước, đưa Giang tiểu thư tới bệnh viện."

Trần Bình gật đầu, đứng dậy, ôm Giang Uyển theo kiểu ôm công chúa, quay người rời đi ngay lập tức.

Mà lúc này, Hàn Long đi qua chặn lại, trầm giọng quát: "Đi? Sở An An, cô tưởng nơi đây là nơi nào? Đánh khách quý của tôi, nói đi là đi?"

Đồng tử Trần Bình co rụt lại, ánh mắt phát lạnh.

Không đợi anh mở miệng, giọng nói Sở An An lạnh lùng nghiêm túc vang lên: "Hàn Long, đừng tưởng rằng tôi sợ anh, chẳng lẽ là anh còn dám ra tay với tôi? Anh không sợ đến lúc đó anh Thái tìm anh gây phiền phức ư?"

Gương mặt Hàn Long sững lại, anh đúng thật là không dám ra tay với Sở An An, bởi vì cô là người của Trịnh Thái, ra tay với cô đồng nghĩ đánh vào mặt Trịnh Thái.

Hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng mà, khách quý của mình ngay dưới mắt mình bị người ta đập bể đầu, việc này nếu truyền đi, Hàn Long anh đây cũng không cần phải lăn lộn trên thành phố An Huy này nữa.

"Mẹ kiếp! Hôm nay ai cũng đừng hòng đi!"

Lúc nãy Tôn Trạch Minh bị nên nở hoa đầy đầu, lắc lư đứng lên, gương mặt dính máu loãng, nét mặt dữ tợn giận dữ hét: "Hàn Long, bắt tên đó lại cho tôi! Tôi muốn gϊếŧ chết tên đó!"

Hàn Long lập tức chạy tới, nhắc nhở: "Tổng giám đốc Tôn, bọn họ là người của Trịnh Thái."

Tôn Trạch Minh giận dữ, mắng: "Trịnh Thái? Anh ta được tính là cái thứ gì!"

Vừa dứt lời!

Đột nhiên!

Am!

Phòng bao một lần nữa bị đá văng!

Một tốp mười người toàn thân mặc Âu phục màu đen!

Thoáng cái, trong phòng ban chật kín người.

Ánh mắt Hàn Long căng thẳng, mồ hôi lạnh từ thải dương lăn xuống, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào phòng bao.

Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, một thân Âu phục đắt đỏ, giày da bóng loáng, mũ thân sĩ, toàn bộ đều là màu trắng, trong miệng ngậm xì gà, cất bước nhanh tiến vào phòng bao trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú.

"Ai dám động đến anh Trần, chính là gây sự với Trịnh Thái tôi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »