Chương 37: Quyết Định Của Giang Uyển (1)

Hôm nay là thứ bảy, Giang Uyển rời giường từ rất sớm, đứng trang điểm trước gương trong nhà vệ sinh.

Trần Bình đi từ phòng ngủ ra, dỗ cô con gái đang ầm ĩ.

"Không phải hôm nay cô nghỉ à? Sao dậy sớm vậy?" Trần Bình bế con, đứng ở cửa nhà vệ sinh, hỏi.

Giang Uyển cũng chẳng quay đầu lại, trả lời: "Hôm nay phải đến công ty, buổi chiều còn phải đi gặp khách hàng."

Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải trước gương, cầm cây son lên thoa một chút, sau đó bặm bặm môi.

Người phụ nữ này chính là xinh đẹp như vậy đó, cho dù là trang điểm nhạt thôi cũng đã đẹp kiều diễm động lòng người như tiên nữ rồi.

Giang Uyển lách qua người Trần Bình, nhanh chóng cầm túi xách lên, đi giày cao gót vào, nói: "Đúng rồi, hôm nay anh đến triển lãm phụ giúp ba chút đi, để Mễ Lạp cho Giang Linh chăm sóc. Tối qua tôi đã nói với nó rồi, chắc tầm mười giờ hơn nó sẽ tới."

"Mẹ, nhớ về sớm nha."

Tiểu Mễ Lạp được Trần Bình ôm trong lòng, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, cô bé vẫy vẫy cánh tay nhỏ trắng ngần với Giang Uyển, hai đồng điếu bên khóe miệng cười đến thật ngây thơ.

Giang Uyển đang vội vã chuẩn bị ra ngoài, nghe con gái gọi một tiếng "mẹ" mềm mại như thế, lại lưu luyến không rời mà hôn một cái lên má Tiểu Mễ Lạp rồi mới đi.

Trước khi đi, cô lại dặn dò Trần Bình một câu: "Đừng quên đi phụ giúp ba tôi."

Trần Bình đáp lời: "Biết rồi, đi sớm về sớm."

Đứng trước của căn nhà nhỏ bảy mươi mét vuông, nhìn bóng dáng Giang Uyển, Trần Bình cưng chiều mà cụng cụng trán với Tiểu Mễ Lạp trong lòng mình, nói: "Cùng chơi với ba nào."

"Vâng, ba ơi, con muốn chơi cưỡi ngựa." Tiểu Mễ Lạp vui vẻ khoa chân múa tay.

Căn nhà nhỏ này là nhà để kết hôn của Trần Bình và Giang Uyển, bày trí rất đơn giản, bởi vì ban đầu họ cũng không có bao nhiêu tiền, đều đem đi lập nghiệp cả rồi.

Tuy lập nghiệp thất bại, nhưng ít nhất vẫn còn một căn nhà.

Còn có một gia đình.

Chỉ có điều, gia đình hay nhà, giờ cũng tràn ngập nguy cơ rồi.



Trần Bình và Mễ Lạp chơi với nhau khoảng hai tiếng đồng hồ, chuông cửa bất chợt vang lên.

Vừa mở cửa đã thấy Giang Linh trang điểm thật đậm, giận dữ đứng đó, hung hăng đẩy Trần Bình ra. Cô ta mặc một chiếc quần da cực ngắn cùng một chiếc áo xuyên thấu, lỗ này lỗ kia trên quần áo nhiều đến nỗi có thể nhìn thấy nội y bên trong của Giang Linh, đều là màu đen.

Thế này cũng quá phóng khoáng rồi đó.

Mấy cô nhóc giờ đều ăn mặc gợi cảm vậy à?

Không đợi Trần Bình lên tiếng, Giang Linh đã lắc cặp mông cong mà đi vào, đặt mông ngồi trên sô pha, đầu tiên trừng mắt nhìn Mễ Lạp đang chơi đồ chơi bên cạnh, sau đó lại oán hận nhìn Trần Bình, nói: "Tôi chỉ ở đây hai tiếng thôi, buổi chiều tôi còn hẹn bạn đi chơi."

Trần Bình cười mỉa mai, đem đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn ra, như cũng cho bà cô tổ mà nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi."

Nói xong, Trần Bình đi đến trước mặt Mễ Lạp đang có chút sợ hãi, ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu bé, cười nói: "Mễ Lạp, ba đi đây, con ở nhà chơi với dì, phải ngoan nha."

Tiểu Mễ Lạp gật đầu vâng dạ, ánh mắt né tránh nhìn Giang Linh đang ăn snack khoai tây và xem ti vi.

Sau đó, bé bước tới, đưa đồ chơi trong tay cho Giang Linh, giọng điệu non nớt nói: "DÌ ơi, cho dì chơi nè."

Giang Linh ghét bỏ trừng mắt một cái, cũng không nhận lấy, lạnh lùng mở miệng: "Mày tự chơi đi."

Đợi thêm một lúc, Trần Bình mới ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn hai dì cháu Giang Linh và Mễ Lạp.

Hai cô nhóc một lớn một nhỏ, chẳng hề vui vẻ chút nào.

Giang Linh chỉ lo video call với bạn trai mình, không ngừng phỉ nhổ nói hôm nay phải chăm một đứa nhóc nghịch ngợm.

Mễ Lạp chạy lung tung trong nhà, cô ta không kiêng dè quát.

Mễ Lạp muốn uống nước, cô ta để bé tự rót.

Mễ Lạp làm vỡ ly, cô ta đứng dậy đá một cái, mắng: "Con ranh này, ba mày là phế vật, mày cũng là phế vật, có rót nước thôi mà cũng không biết!"

Mễ Lạp tủi thân bật khóc. Giang Linh thấy bé khóc càng tức giận, đi lên tát mấy cái vào gương mặt nhỏ nhắn của Mễ Lạp, hung dữ mắng chửi: "Mày còn khóc nữa là tao bán mày đi đó! Ranh con!"



Mễ Lạp mím môi, trong đôi mắt to uất ức tràn ngập nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ cũng là dấu bàn tay đỏ bừng, lẩm bẩm gọi: "Ba ơi, con muốn ba cơ."

Giang Linh thật sự nghe đến phát phiền, giận lên liền nhốt Mễ Lạp một mình trong phòng.

Mễ Lạp nhỏ bé đáng thương đập cửa, gào khóc: "Con muốn ba, con muốn mẹ... Hu hu hu..."

Khóc khoảng nửa tiếng đồng hồ, Mễ Lạp cũng mệt lả, nằm trên giường rồi ngủ thϊếp đi.

Giang Linh ngồi video call một mình trong phòng khách, vui vẻ nói: "Hôm nay sợ là em không đi được rồi, có một con nhóc con, phiền chết đi được."

"Đừng mà, mọi người đều đợi em đó, đem con quỷ nhỏ đó qua đây chơi cùng đi, không sao đâu." Bên kia là Vương Kỳ, đang ngồi trong quán karaoke,

"Được, lát nữa em tới liền."

Giang Linh vui sướиɠ cúp máy, sau đó mở cửa phòng ngủ ra, ngang ngược đánh thức Mễ Lạp dậy, híp mắt nhìn từ trên cao xuống nói: "Ranh con, đi chơi với tạo. Nhưng tạo cảnh cáo mày, nếu mày khóc lóc ầm ĩ là tao bán mày đi đó!"

Mễ Lạp vừa sợ vừa lo gật đầu.

Năm phút sau, Giang Linh đã đưa Mễ Lạp ra ngoài.

Quay về với Giang Uyển mới sáng sớm đã rời khỏi nhà.

Đầu tiên, cô tới công ty, vì tối qua Triệu Cương đã nói với cô, hôm nay đến công ty trước, anh ta đã nghe ngóng được một số thứ về chuyện hợp tác với Đường Nhân.

Vừa đến công ty không lâu, Triệu Cương đã đầy vẻ tươi cười đi vào văn phòng của Giang Uyển, nhàn nhã ngồi trên sô pha.

"Phó tổng giám đốc Giang, nói cô nghe một tin tốt, người bệnh viện Đường Nhân phải tới lần này là cậu họ của tôi." Triệu Cương không giấu nổi nét cười trên mặt.

Giang Uyển vừa nghe xong liền vui mừng nói: "Tổng giám đốc Triệu, anh nói thật hả? Thế thì quá tốt rồi, việc hợp tác với Đường Nhân lần này, tổng giám đốc Triệu nhất định phải giúp tôi đấy."

"Đâu có đâu Có, chỉ cần phó tổng giám đốc Giang hiểu quy tắc, tôi tất nhiên sẽ giúp cô."

Triệu Cương cười nói, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Giang Uyển ngồi xuống.

Đôi mày thanh tú của Giang Uyển nhíu lại, nhưng vẫn qua đó ngồi.