Chương 33

Chờ thóc đều thu hảo vào kho hàng, Lý Học Tuấn mới mang theokhế đất trở về, cuộc sống của Miêu Nhi liềnkhôi phục về sự yên ả lúc trước. Công việc trong nhà, bởi vì có Lý Giai Nhi chia sẻ bớt nên Miêu Nhi càng có nhiều thời gian chạyra bên ngoài, bởi vậy mới quen thêm nhiều bằng hữu tốt để ngoạn.

Lúc rảnh rỗi, Ngô Tô Nhi bắt đầu thu xếp giúp Vương Đại Trụ tìmca nhi, chính là tìm đến tìm đi, tổng vẫn không hài lòng. Sáng sớmhôm nay, Ngô Tô Nhi lại cầm theo mười mấy cái trứng gà cùngmột khối thịt khô xuất môn, giữa trưa trở về liền vui vẻ ra mặt, ởtrên bàn cơm biểu đạt sự hài lòng của chính mình đối với một canhi mười hai tuổi ở gần cửa thôn.

Miêu Nhi thấp giọng hỏi Lý Giai Nhi “Giai Nhi có biết người nàykhông? Thật tốt như vậy sao, như thế nào đến bây giờ A sao mớiphát hiện?”

Lý Giai Nhi trước kia rất ít có cơ hội tiếp xúc với nhi cùng tuổi ởtrong thôn, nho nhỏ trả lời “Ta cũng không rõ lắm”

Miêu Nhi cau mày suy nghĩ một lát, ở trong thôn nhỏ này thìhẳn là không có việc lớn gì xuất hiện, sẽ không là do vấn đề này,huống hồ có thể làm cho Ngô Tô Nhi đình chỉ loại hành vi lãng phíthức ăn này cũng không tầm thường. Chính là tất cả mọi người aicũng không chú ý đến ánh mắt hiện lên sự kiên quyết của Lý Giai Nhi.

Mấy ngày nay Ngô Tô Nhi luôn giúp Vương Đại Trụ may gấp một bộquần áo mới, lần sau muốn dẫn Vương Đại Trụ cùng nhau đi xemmặt nhi.

Buổi tối, Ngô Tô Nhi thấy mọi người sắp xếp thóc đều mệt nên kêuMiêu Nhi lấy một khối thịt khô ra nấu chung với khoai tây, lạithêm mấy món ăn mặn, Lý Giai Nhi lấy rượu gạo ra hâm nóng lên,người một nhà liền vui vẻ ăn một chút, Ngô Tô Nhi thậm chí chophép hai đứa sinh đôi uống một chén lớn rượu gạo.

Vương Nhịcùng Vương Đại Trụ được một phen uống rượu gạo đến căng bụng,

bởi vì Lý Giai Nhi hâm một bình rượu gạo to nên nếu không uốnghết, đến ngày hôm sau sẽ hỏng mất.

Uống say đến mơ mơ màng màng, Miêu Nhi trong lòng buồnbực, hôm nay rượu gạo như thế nào phá lệ thuần hậu, chẳng lẽrượu gạo càng ngâm lâu sẽ càng tốt, ách, không được, để cho Asao thu dọn vậy, ta muốn đi ngủ trước.

Buổi tối hôm nay không chỉ có Miêu Nhi mà mọi người trongnhà ai cũng uống rượu đến choáng váng đầu óc, miễn cưỡng đemmấy bát rượu gạo giải quyết xong, ai nấy cũng đều vựng vựng hồhồ mà đi ngủ.

……….

Ngày hôm sau, người tỉnh dậy sớm nhất là Ngô Tô Nhi, gặp VươngNhị còn đang ngủ, nghĩ dưới ruộng cũng không còn bao nhiêu việc,liền nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa mớiphát hiện bên ngoài mặt trời đã lên trên cao, khó có được một lầnmọi người đều ngủ dậy trễ như vậy.

Ngô Tô Nhi nấu cơm xong, mớiđi kêu Vương Nhị dậy. Ở bên ngoài cửa phòng Vương Đại Trụ kêuvài tiếng, liền nghe được bên trong truyền ra tiếng hét chói tai,Ngô Tô Nhi kinh ngạc đẩy cửa ra, thấy trong phòng rơi vãi quần áobị xé rách, Vương Đại Trụ khϊếp sợ ngồi ở trên giường, bên cạnh làLý Giai Nhi đang luống cuống tay chân lấy quần áo che người lại,gặp Ngô Tô Nhi tiến vào, liền cuống quýt trốn vào trong chăn.

Vương Nhị khoác áo choàng ngắn đi tới hỏi: “A Tô, làm sao vậy?”

Ngô Tô Nhi lấy tay đóng nhanh cửa phòng lại, tức giận nói: “Trướcđem quần áo mặc vào”

Miêu Nhi nghe thấy tiếng ồn, cũng bị đánh thức dậy, xuốnggiường đứng lên liền rêи ɾỉ một tiếng, ô, đầu hảo đau, tửu lượngđã muốn giảm đến loại trình độ này a.

Miêu Nhi đi vào nhà chính, nhìn thấy Lý Giai Nhi cùng VươngĐại Trụ đều quỳ trên mặt đất, nghi hoặc nhìn về phía Ngô Tô Nhi,lại phát hiện sắc mặt Ngô Tô Nhi âm trầm đến đáng sợ.

“Miêu Nhi, con đi về phòng trước đi” Ngô Tô Nhi lớn tiếng phânphó.

“Cha, làm sao vậy?” Miêu Nhi lớn gan hỏi Vương Nhị.

“A Tô, để Miêu Nhi ở lại đi, Miêu Nhi đã đính hôn, nên trưởngthành” Vương Nhị thở dài một hơi, khuyên nhủ.

“Đem cửa đóng lại” Ngô Tô Nhi nghĩ nghĩ, đối Miêu Nhi phânphó nói, đây là cho phép Miêu Nhi lưu lại.

“Nói, các ngươi là xảy ra chuyện gì?” Ngô Tô Nhi lúc này mới đemánh mắt bắn vào trên người Vương Đại Trụ cùng Lý Giai Nhi, hét lớnmột tiếng.

“A sao, con, con…” Cổ họng Vương Đại Tru giống như có cái gì chẹnngang, nói không thành lời.

“Vương sao sao, người đừng trách Đại Trụ ca, tối hôm qua con đemĐại Trụ ca uống rượu gạo đến say dìu hắn về phòng nghỉ ngơi, con, con cũng uống rất nhiều rượu gạo…” Lý Giai Nhi thấp giọng giải thíchnói.

“Sau đó hai người các ngươi liền lăn đến trên giường” Ngô Tô Nhiđập mạnh lên bàn một cái, căm tức nói.

“A sao, con muốn thú Lý Giai Nhi” Vương Đại Trụ nghẹn ra một câu.

“Hừ, bằng không các ngươi muốn làm sao bây giờ, quỳ gối ở đâyđể cho tỉnh ra đi” Ngô Tô Nhi chậm rãi tỉnh táo lại, thanh âm bìnhtĩnh nói: “Giai Nhi đi vào phòng với ta”

Lý Giai Nhi chậm rãi đứng lên, đi theo Ngô Tô Nhi vào phòng.

“Ngồi đi, chuyện Đại Trụ chúng ta thực xin lỗi con, con yêntâm, ta sẽ bắt Đại Trụ đối với con hảo hảo cả đời” Ngô Tô Nhi phóng hoãn ngữ điệu đối Lý Giai Nhi nói.

“Vương sao sao, con, con thực xin lỗi người” Lý Giai Nhi quỳ xuốngtrước mặt Ngô Tô Nhi, có phần lo sợ nói.

“Con không cần phải nói như thế, Đại Trụ là ta nuôi lớn, nó làngười như thế nào,ta tối rõ ràng, con nếu đã muốn làm chuyệnnày, ta cũng không có gì để nói, Đại Trụ là đứa ngốc nghếch còn con là đứa không khéo, về sau hảo hảo cùng Đại Trụ sống. Nếu conlại đùa giỡn tấm lòng của Đại Trụ một lần nữa, đừng trách Asao bất lưu con” Ngô Tô Nhi lớn tiếng nói.

“Sẽ không, Vương sao sao con sẽ không, về sau con sẽ thật tốt với ĐạiTrụ ca, nếu con tái làm chuyện có lỗi với Đại Trụ ca, người cứ đem con bán đi. Con là thực thích Đại Trụ ca, chuyện này mặc kệ Đại Trụca có liên quan hay không, đều là lỗi của con, người cho Đại Trụ cađứng lên đi”

“Con ở trong này hảo hảo ngẫm lại đi, được rồi, đứng lên đi”Ngô Tô Nhi sau một đống chuyện phiền lòng hôm nay, cau màynói.

…….

Đến lúc ăn điểm tâm, hai đứa sinh đôi thấy Vương Đại Trụ quỳ ởnhà chính, thực thức thời không tranh cãi ầm ĩ. Ngô Tô Nhi đồng ýcho bọn nó sau khi ăn điểm tâm xong thì được ra ngoài ngoạn,không cần xuống ruộng, hai đứa nghe thấy thế liền hoan hô mộttiếng, cố gắng mở lớn miệng để ăn cho xong bánh mỳ, để lại bátrồi bỏ chạy ra bên ngoài.

Miêu Nhi cũng thông minh nhanhchóng giải quyết xong điểm tâm, thu thập bát đũa đi vào bếp, lạidỏng tai lên nghe Ngô Tô Nhi nói chuyện ở trên nhà chính.

“A Nhị, ngươi nói ta nên làm như thế nào để xin lỗi nhà bên kia?”Ngô Tô Nhi đẩy đẩy Vương Nhị, hỏi.

“Cầm theo nhiều đồ rồi đưa qua cho bọn hắn đi, nói Đại Trụ đã cóca nhi vừa ý” Vương Nhị phiền muộn nói.

“Ai, chắc chắn mọi người trong thôn sẽ chê cười ta mất, ngươi nóita nơi nơi ở bên ngoài giúp Đại Trụ xem tướng nhi, hắn lại lấy nhingay trong nhà của chúng ta, nhìn xem đây là cái chuyện gì a” Hiểnnhiên cơn giận của Ngô Tô Nhi vẫn còn sót lại chưa tiêu.

“Được rồi, đừng giận nữa, Giai Nhi là đứa nhỏ tốt, ngươi khôngphải sợ Đại Trụ ngốc nghếch sau khi lấy vợ sẽ bị khi dễ sao?”Vương Nhị vỗ vỗ cánh tay của Ngô Tô Nhi “Kêu bọn nhỏ đứng lênđi, tối hôm qua hai người bọn nó… bị thương sẽ không tốt”

Ngô Tô Nhi rốt cuộc vẫn là không đành lòng, cầm theo tiền cùngđồ vật này nọ xuất môn, dặn Miêu Nhi bảo bọn họ đứnglên.

Lý Giai Nhi chỉ dùng qua điểm tâm đơn giản, sau đó nhanh taynhanh chân giúp Đại Trụ thu dọn phòng, nên giặt thì giặt, nên sắpxếp thì sắp xếp. Vương Đại Trụ ngẩng đầu thấy Lý Giai Nhi đang ômsàng đan ở bên cạnh giếng múc nước, do do dự dự đi qua “Để talàm cho, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, đêm qua ta, ta…”

“Không có việc gì, ta có thể làm, ngươi giúp Vương thúc thúc thudọn chuồng lợn đi” Lý Giai Nhi múc hơn phân nửa nước đổ vàothùng nước, đem quần áo bỏ vào.

Đại Trụ liếc mắt thấy dấu vết trên sàng đan, mặt lập tức đỏ lên,giống như trốn chạy vào trong, bắt lấy Miêu Nhi đang hái rauở trong vườn, thấp giọng khẽ nói vài câu, Miêu Nhi cười đáplại, lúc này mới hướng nơi Lý Giai Nhi đi đến.

“Giai Nhi, ngươi vẫn là đi nghỉ một chút đi, nước này lạnh, thânmình quan trọng hơn, để ta tới giặt cho” Miêu Nhi bưng mộtcái ghế nhỏ đi tới nói.

Lý Giai Nhi lấy tay gắt gao giữ chặt mộc bồn, bối rối nói: “Đừng lo,hiện tại mặt trời đã lên cao, không lạnh”

Miêu Nhi nghĩ nghĩ, biết Lý Giai Nhi để cho người khác hỗ trợgiặt sàng đan khả năng không lớn lắm, liền đem quần áo bưng vềphía mình “Vẫn là để ta làm cho”