Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Làm Thái Tử Phi, Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 12: Dược Đường Thần Bí Bát Tiên Tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau một hồi tiếng cãi nhau yến yến oanh oanh Từ Trúc cuối cùng cũng được các vị sư tỷ của mình đẩy ra trước mặt Thục An An. Nàng lúc này mặc bộ xiêm y thuần hắc sắc, nàng mặc dù vẫn còn ở trạng thái nam thân nhưng cơ thể nàng vẫn còn rất thanh tú mảnh khảnh, nàng còn được các vị sư tỷ trang điểm sơ qua nữa khiến cho nàng mang một vẻ đẹp phi giới tính có một phong vị lạ thường.

Còn vì sao nàng lại mặc thuần tông màu đen thì theo nàng nghe được thì Dược đường thất đại đệ tử hạch tâm trừ đồng phục chính quy của Lục Phiến Môn các nàng còn tự thiết kế ra trang phục riêng của Dược đường nữa. Từ Đại sư tỷ xuống tới Thất sư tỷ lần lượt là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím theo màu của cầu vồng, nay thêm nàng là xếp thứ tám khiến các nàng tranh cãi suýt chút nữa trở mặt với nhau mới quyết định màu sắc trang phục của nàng sẽ là màu đen.

Thục An An lúc này mới vuốt vuốt cằm nói:

“Được rất được, các ngươi làm khá lắm. Chứ cứ nhìn a đầu Từ Trúc mặc lấy đồ của nam nhân khiến ta rất khó chịu. Sau này các ngươi thấy nàng lại mặc đồ nam nhân liền xé cho ta, chớ để nàng lại tưởng mình thật sự là nam nhi thì uổng cho tư sắc mà ông trời cho nàng.”

Từ Trúc lúc này trong lòng là bài sơn đảo hải chua đắng đủ cả. Không nói lúc nàng là nữ nhi thì thôi đi, nay biến thành nam thân lại lần nữa mặc vào đồ của nữ nhân, dường như vận mệnh không cho phép nàng chân chính làm nam nhân vậy.

Thục An An sau đó đưa cho nàng đồng phục của Lục Phiến Môn và lệnh bài thân phận của nàng, nàng còn căn dặn:

“Sau này ngươi chính là một phần tử của Dược đường Lục Phiến Môn, một trong Dược đường Bát đại tiên tử. Trừ Vương Ngọc Yến- là Đại sư tỷ của ngươi và Tạ Kim Vũ các nàng còn ở Lục Phiến Môn ra thì các sư tỷ còn lại của ngươi đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Ngươi cũng sẽ có nhiệm vụ ngay thôi, nhưng trước mắt ngươi phải theo đại sư tỷ của ngươi học dược lý, nhị sư tỷ sẽ dạy ngươi nội quy tông môn, ngũ sư tỷ sẽ dạy hái thuốc, và theo thất sư tỷ học luyện đan. Kế tiếp ngươi liền đi tới luyện đan phòng đợi Đại sư tỷ của ngươi, giờ này có lẽ nàng sắp luyện đan xong rồi.”

Từ Trúc liền nói:

“Đệ tử xin tuân mệnh Thục a di.”

Thục An An liền cười nói: — QUẢNG CÁO —

“Ân, mau đi đi, tối nay ta sẽ nấu đãi các ngươi một bữa thịnh soạn.”

Nghe tới tối nay Thục An An nấu ăn khuôn mặt ba người Tạ Kim Vũ liền hiện rõ thần sắc không đành lòng, tuy nhiên họ cũng ngoan ngoãn đưa Từ Trúc đến luyện đan phòng gặp Đại sư tỷ. Bản thân Từ Trúc cũng rất hiếu kỳ về vị Đại sư tỷ này, qua lời kể của ba vị sư tỷ nàng liền biết Đại sư tỷ có uy vọng rất lớn trong Lục Phiến Môn, nàng ấy từng dùng một cái quần thể trị liệu thuật chữa trị cho đại quân Lục Phiến Môn đang vây bắt một tên ma đầu cấp Đại Thừa, khiến cho chiến dịch ấy thành công mỹ mãn không mất một binh một tốt nào. Đại sư tỷ đồng thời cũng là nữ thần trong lòng vô số nam bộ đầu của Lục Phiến Môn.



Rất nhanh nàng cũng đã tới luyện đan phòng, đứng trước cửa phòng lúc này là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng mày ngài, da trắng như tuyết, tóc đen bóng mượt xõa dài ngang vai, nếu xét riêng về ngoại hình nàng chỉ thua Từ Trúc ở trạng thái nữ thân một chút thôi vì nàng mặc dù xinh đẹp nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng xa cách khác với Từ Trúc là linh lung tinh khiết ai cũng không nỡ làm nàng bị thương.

Thấy được đám người sư muội tiến đến vị đại sư tỷ này liền đánh giá Từ Trúc một hồi rồi mới nói:

“ Ngươi là Bát muội ?”.

Từ Trúc liền nhỏ nhẹ đáp:

“Vâng Đại sư tỷ, tiểu muội hôm nay mới tới Lục Phiến Môn mong sư tỷ dạy bảo ?”.

Vương Ngọc Yến lúc này mới gật đầu nói:

“Rất tốt còn rất lễ phép, không như đám Tạ Kim Vũ các nàng vừa nhập môn liền coi trời bằng vung. Không nhờ ta đè xuống đánh mấy hôm có lẽ các nàng đã ra ngoài gây họa rồi.” — QUẢNG CÁO —

Nhan sắc ba người Tạ Kim Vũ liền đỏ chót, sau đó mới nũng nịu nói:

“Đại sư tỷ à, đừng làm mất mặt bọn muội trước mặt tiểu sư muội chứ, như vậy làm sao sau này bọn muội có thể dạy bảo nàng ?”.

Vương Ngọc Yến mặt không đổi sắc nói:

“Bớt có bán manh, các ngươi đều là đệ tử của Dược đường đều được một tay Thục a di nuôi dạy, bây giờ cũng đã lên chức sư tỷ càng phải làm gương sư muội như vậy mới có thể khiến cho Thục a di đỡ phiền lòng.”.

Ba người Tạ Kim Vũ liền nói:



“Vâng, Đại sư tỷ bọn muội biết lỗi rồi.”.

Vương Ngọc Yến sau đó liền nói:

“ Được rồi các ngươi giải tán ai làm việc của ngươi đó đi, riêng Từ Trúc theo ta vô đan phòng học dược lý.”

Ba người Tạ Kim Vũ liền cuối chào Vương Ngọc Yến rồi rời đi riêng Từ Trúc thì vào luyện đan phòng cùng với nàng. — QUẢNG CÁO —

Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh giờ cơm tối đã đến, Từ Trúc cũng đã kết thúc khóa học ngày hôm nay với các sư tỷ của nàng.

Nhưng có một điều kỳ lạ là các sư tỷ của nàng khi tiến vào phòng ăn ai cũng vẻ mặt tái mét, càng khoa trương nhất là Đại Sư Tỷ nàng còn uống trước một viên đan dược trên bình còn ghi rõ ba chữ “Giải Độc Đan”.

Từ Trúc lúc này liền cảm thấy có điềm không lành.

Rất nhanh Thục An An cũng từ trong bếp mang theo món ăn đi ra. Từ Trúc lúc này thà không nhìn thấy, nhìn thấy liền khiến nàng hết hồn, mặc dù nàng là một người rất sành ăn hồi nàng còn ở Đại Lý chưa có sơn hào hải vị nào mà nàng chưa từng thử qua, bất qua combo ba món Địa Ngục trước mắt là ngoại lệ. Nào là “Gà nướng bóng đêm”, “ Canh tử vong bốc hơi đen ùng ục”, “Rau muống còn sống đang bò nguầy nguậy trong dĩa”. Nàng nhìn vào món ăn liền khiến nàng hoài nghi nhân sinh sao trên đời lại có người “tài năng” như vậy, rõ ràng ba món ăn rất bình thường sao lại có thể chế biến thành thế này ?

Các sư tỷ của nàng lúc này khuôn mặt đều là xanh lét, riêng Đại sư tỷ đang bất nhẫn gấp một sợi rau muống đang dẫy dụa nuốt xuống sau đó liền nhét vào miệng một viên Giải Độc Đan khác.

Từ Trúc lúc này thật sự hoài nghi vị Thục a di này cố tình đầu độc bọn nàng. Bất quá nhìn tới nụ cười ấm áp trên khuôn mặt nàng Từ Trúc liền bỏ suy nghĩ đó.

Không còn cách nào, Từ Trúc đành phải xung phong xuống bếp với lý do vì đây là ngày đầu tiên nàng gia nhập Lục Phiến Môn nên nàng phải đích thân nấu đãi mọi người. Chính nàng cũng không biết ngay từ lúc đó công việc nấu ăn của cả Dược đường liền từ nay về sau rơi vào tay nàng.

Từ Trúc cứ thế sinh hoạt ở Lục Phiến Môn, người bên ngoài chỉ biết Dược đường có thêm một vị Bát tiên tử toàn thân luôn mặc một màu đen. Đồng thời do nàng hầu như không hề bước chân ra ngoài nên cái tên Bát tiên tử dần trở nên ngày càng thần bí.
« Chương TrướcChương Tiếp »