Chương 4: Trong Núi Có Sương Mù Quỷ(2)

Nhận thấy sắc trời đã tối, đi đường vào ban đêm cũng không phải là ý kiến hay, cho nên bọn họ đành phải ở đây nghỉ ngơi.

Có người nói một đoạn thời gian trước đã đi qua nơi đây, nghe nói mấy người bán trà quanh đây đều đã dọn đi, hẳn là do Quỷ Sương Mù ở chỗ này làm loạn. Có người nói lúc ấy không nên tránh mưa, có người lại nói vừa mới rồi không nên dừng lại, nên tiếp tục đi lên phía trước. Còn có người thảo luận về Tống Du.

Tống Du mặc một thân đạo bào, nhìn qua lại rất trẻ tuổi, đầu năm nay đạo sĩ có thể bắt yêu đuổi quỷ mười người không được một, tự nhiên cũng sẽ không được mọi người coi trọng, trò chuyện dăm ba câu liền cũng không còn đem sự chú ý đặt ở trên người hắn.

" Quỷ Sương Mù..."

Tống Du hơi xuất thần nhìn vào đống lửa.

Đây là một loại quỷ quái thường gặp ở sơn dã, bản sự yếu ớt nên phải dựa vào sương mù để che giấu thân hình, thường chỉ dựa vào việc hù doạ để hại người, đạo hạnh cao một chút thì có thể phun ra vụ khí bao phủ một chỗ, tại trong sương mù tập kích người đi đường.

Tuy nhiên loại quỷ quái này bình thường đều không có thành tựu gì, thậm chí một số cao thủ trong giang hồ có huyết khí phương cương cũng không sợ nó.

Thấy lửa sắp tắt, Tống Du liền châm thêm củi.

Bất tri bất giác mưa đã tạnh.

Rừng núi sau khi tạnh mưa thường thường sẽ nổi sương mù, phần lớn sương mù đều sẽ phân tán khắp nơi, hoặc là súc tại chỗ trũng của núi, lúc này cũng không ngoại lệ.

Chỉ là sương mù lúc này tựa

hồ có chút quá nồng đậm.

Tuy rằng ban đầu sắc trời đã muộn, nhưng cũng không đến mức là không có chút ánh sáng nào, loáng thoáng cũng có thể trông thấy bóng dáng của dãy núi nơi xa, nơi nào có ánh lửa chiếu rọi còn có thể trông thấy những cây cổ Bách cùng với cỏ dại bên đường, nhưng chỉ mới qua được một lúc, toàn bộ thế giới đều giống như bị sương mù tràn ngập.



Trong sương mù dày đặc không thể nhìn thấy bóng dáng của rừng núi, cho dù bên trong hai ngôi đình cách nhau không xa vẫn còn lửa đốt, cũng chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau bên trong ánh lửa mơ hồ.

Một loại cảm giác quỷ dị bất ngờ ập đến.

Nhóm người thương khách nhất thời kinh hãi, đoán hẳn là đang bị yêu quỷ quấy phá.

"Mọi người đừng sợ! Chúng ta càng sợ, nó càng hung dữ!"

"Nói đúng lắm! Quỷ cũng sợ người!"

"Nhanh thêm củi! Để cho lửa lớn hơn một chút!"

"Không có củi..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía ngôi đình bỏ hoang bên cạnh, chỉ thấy nơi đó vẫn có ảnh lửa bập bùng.

Tuy chỉ cách nhau chưa đến hai ba trượng, nhưng ở giữa lại tràn ngập sương mù, nhìn vào tình huống trước mắt mà nói, tựa hồ cũng chỉ có những nơi có ánh lửa mới có thể an toàn, ai lại dám đi xuyên qua sương mù để lấy củi đâu? Hay là nói mọi người đồng loạt di chuyển, dứt khoát đi sang bên kia?

Bên ngoài chợt có gió lạnh thổi vào.

Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt về phía hai vị tiêu sư được mời tới.

Vị tiêu sư mang côn trong lòng bồn chồn, ánh mắt hơi có chút trốn tránh, người còn lại đón lấy ánh mắt của mọi người lập tức quay đầu nhổ một ngụm nước miếng, một đôi lông mày nhấc lên mang theo sát khí, sợ là tiểu quỷ cũng theo đó mà sợ hãi:

"Ta đi mượn một chút củi đến!"



"Sư huynh, hay là để ta đi cùng với ngươi!"

"Không có việc gì, sư đệ ngươi ở lại đây trông coi, che chở cho các vị đông gia, nếu như lát nữa gặp được quỷ, gia gia liền một đao đem nó làm thịt!"

"Trần Công coi chừng!"

"Chỉ là tiểu quỷ, ta đi một lát sẽ trở lại ngay!"

Tiêu sư họ Trần mang theo trường đao, sải bước tiến vào bên trong sương mù dày đặc, hướng phía ảnh lửa mà đi đến. Dáng người của hắn mặc dù không quá cao lớn, nhưng lại có mấy phần khí thế.

Chúng thương khách thấy thế thì trong lòng cũng có chút trấn định.

Có câu nói rất hay, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, những người có lá gan lớn như thế, khí huyết lại phương cương, gặp phải tiểu quỷ tầm thường cũng không cần phải lo sợ.

Thế là mọi người đứng nhìn đạo thân ảnh kia đang nhanh chóng biến mất vào bên trong sương mù, mơ hồ thấy hắn còn vung đao mấy lần, dùng khẩu âm Quan Tây mắng vài câu gì đó, chỉ là loại sương mù này ngoại trừ khiến cho tầm nhìn mơ hồ thì còn có hiệu quả ngăn cách được cả âm thanh, vừa mới rời đi không được mấy bước vậy mà đã không thể nghe rõ âm thanh truyền đến.

Nhóm thương khách khẩn trương đứng lên, khi thì nhìn chằm chằm phương kia, khi thì quay đầu nhìn bốn phía

xung quanh.

Không qua bao lâu,

một thân ảnh từ bê trong sương mù đi ra.

Chính là tiêu sư họ Trần vừa nãy.

Tiêu sư họ Trần vẫn như cũ tay cầm trường đao, một cái tay khác lại là không có vật gì, hắn chỉ đứng ở bên ngoài ngôi đình, trên mặt mang theo một chút kinh hoàng: "Không tốt, tiểu tiên sinh bên cạnh đã ngất đi, mau tới, giúp ta cõng hắn một chút!"