Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 2: Cười Một Tiếng Đi Ra Cửa, Ngàn Dặm Lạc Hoa Phong(2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thoạt đầu trong lòng hắn còn nghĩ đến một số chuyện, nhưng không ngừng có người đi qua đi lại trước mặt, khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn lướt qua những gương mặt trong thời đại này, luôn có một loại cảm giác kỳ diệu khi gặp nhau.



Ngồi một lúc thì cơn buồn ngủ chợt ập đến, Tống Du cũng không hề có ý định chống cự, hắn ôm bọc hành lý trước ngực, hai mắt nhắm lại rồi chìm say vào giấc ngủ.

Tiếng ve kêu râm ran cũng không làm chúng ta cảm thấy phiền, nó chỉ ru chúng ta chìm sâu vào giấc ngủ.

Nghỉ trưa giữa lúc thái dương đang ngả về Tây, trước mắt lúc thì có bóng cây, lúc thì có ánh nắng chiếu vào, dù nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được.

Sau một hồi mê man rồi tỉnh lại, Tống Du nhìn thấy một đám người tí hon đang nhảy qua nhảy lại giữa các cành cây, đùa giỡn không ngừng.

Mỗi một người tí hon đều chỉ cao chừng lòng bàn tay, dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, mặc trang phục ngũ thải rực rỡ, có nam có nữ, vô tư vui đùa. Nhưng đợi khi hắn đưa tay dụi mắt rồi nhìn kỹ, mới giật mình phát hiện, chẳng qua chỉ là ba, năm con Sơn Tước mà thôi.

"Ah..."

Tống Du cuối cùng cũng lộ ra ý cười, dần dần tỉnh táo lại.

Lại ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trên bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã có vài đám mây trắng tụ tập lại, hình thành một đám mây lớn khổng lồ, dày đến mức che phủ cả sắc trời, tạo thành một bóng đen rộng lớn ở bên dưới.

Phương hướng chính là trên con đường phía trước.

Sợ rằng trời sắp mưa rồi ——



Đại đa số các đám mây trắng đều sẽ không mang đến mưa hay tuyết, ngược lại sẽ chỉ khiến cho bầu trời nắng ấm thêm tươi đẹp, nhưng khi chúng nó tích lũy quá nồng đậm, liền có thể dẫn đến trời mưa to trong thời gian ngắn.



Cảm nhận được không khí đang lạnh dần lên, sắp tới chỉ sợ là một trận mưa không nhỏ.



Tống Du cũng không quá để ý, hắn mang lên bọc hành lý lên rồi tiếp tục xuất phát.

Đã là đi ra ngoài lịch lãm thì dù là nắng hay mưa cũng đều nên trải nghiệm, là tốt hay xấu cũng đều phải trải qua.

Quả nhiên, mới đi được vài dặm, mây đen tích tụ ở phía trước đã trở nên càng dày nặng. Tống Du đứng yên ngẩng đầu nhìn, liền thấy nước mưa nghiêng nghiêng trút xuống, trong chốc lát nối liền trời đất.

Đám mây vẫn đang hướng về nơi này mà bay đến.

"..."

Tống Du hơi chần chờ, cuối cùng vẫn lựa chọn quay trở lại.

Phía sau lưng một trăm dặm có một ngôi đình, chia làm hai bên tả hữu, không biết là được xây dựng từ triều đại nào, mặc dù có chút hơi cũ nát nhưng vẫn có thể miễn cưỡng che gió che mưa.

Vừa mới đi đến ngôi đình thì nước mưa cũng đã trút xuống.

Theo như chữ viết bên trên một cột mốc ven đường trước đó thì ở cái đình này vốn có một người bán trà, tuy nhiên Tống Du cũng không hề nhìn thấy người bán trà hay bất kỳ người nào khác cả. Hắn chỉ thấy một đống củi khô được chất chồng trên mặt đất và một ít vết tích nhóm lửa. Xem ra trước mắt người đến đây trú mưa cũng chỉ có một mình hắn.

Tống Du bình tĩnh chọn một vị trí có mái nhà nguyên vẹn rồi ngồi xuống, bắt đầu ngắm mưa rơi.

Lúc đầu trời mưa không lớn lắm, chỉ lưu lại những bọt nước trên mặt đất khô ráo, nhưng không ngờ trong nháy mặt mưa liền biến lớn, tiếng nước mưa rơi vào lá không ngừng vang vọng bên tai. Những bọt nước nở rộ dày đặc trên phiến đá, làm cho cho nó bị ướt hoàn toàn, bùn đất cũng bị ướt nhẹp.

Mùi bụi nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Phương thiên địa này chậm rãi trở nên ẩm ướt, hết thảy cảnh sắc bên trong núi đều trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, tiếng ve kêu cũng theo đó mà im bặt, chỉ lưu lại tiếng mưa rơi trên con đường núi.

Tiếng mưa rơi tí tách, êm dịu, làm cho lòng người yên tĩnh.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, mặc dù sắc trời đã trở nên càng muộn, nhưng cơn mưa vẫn hoàn toàn không có ý định ngưng lại. Nhìn bộ dạng này không biết còn phải lưu lại đây thêm bao lâu. Bản thân nghỉ trưa đã lãng phí không ít thời gian, đợi đến lúc mưa tạnh sợ rằng mình cũng không kịp đến điểm dừng tiếp theo.

Nghĩ như vậy, Tống Du từ bên trong trạng thái ngắm mưa tỉnh lại, quay đầu nhìn về nửa đống củi khô trong góc cùng với vết cháy trên mặt đất.



Có lẽ là người trong giang hồ đã qua đêm ở đây.

Còn hai ngày nữa mới bắt đầu mùa thu nhưng hôm nay trời cũng không lạnh, mặc dù ở trên núi có thể lạnh hơn một chút nhưng ở đây qua đêm cũng không phải là không thể.

Tống Du trong lòng yên tĩnh, dứt khoát nhắm mắt lại.

Cơn mưa đổ xuống, vạn vật sinh trưởng.

Linh khí trong núi cũng nồng đậm thêm mấy phần.

Thẳng đến lúc trời tối cơn mưa mới dần nhỏ lại.

Tống Du đứng dậy nhặt chút củi khô chất thành một đống, lại cầm một nhánh cây khô trên tay.

"Phong Tức Hỏa Khởi."



Những cơn gió đang thôi xuyên qua mái đình bỗng chốc ngừng lại.

Sau đó là một tiếng vang nhỏ ——

"Bồng!"

Một ngọn lửa màu cam bốc cháy từ nhánh cây trong tay, trông cũng không khác gì phàm hoả. Mà Tống Du cũng chỉ sử dụng nó như một ngọn lửa bình thường, luồn nhánh cây vào trong đống củi, giữ yên một lúc, đợi ánh lửa từ từ được nhóm lên.

"Hô..."

Gió lại nổi lên, những hạt mưa nghiêng nghiêng tạt vào, khiến cho mép đình cũng đã bị thấm ướt.

Đống lửa thiêu đốt phát ra âm thanh lốp đốp, nhiệt độ truyền đến từ ngọn lửa khiến cho toàn thân Tống Du cảm thấy ấm áp, mặt có chút nóng bỏng.
« Chương TrướcChương Tiếp »