"Mị nương. . . . . . Ngươi xác định chưa?"
Thị nữ còn tưởng là mình nghe nhầm .
Bởi vì Mị Nương này là Tú Bà của Yêu Nguyệt Lâu, từ lâu đã không còn tiếp khách, mà chỉ phụ trách quản lý.
"Ta thích kiểu thành thục trưởng thành đấy!"
Đại Thông Minh ngẩng đầu,
"Khẩu vị của ngươi thật là độc đáo."
Tống thạch chắp tay sau lưng tùy ý thong thả bước trên sàn gỗ, trong lòng kinh ngạc. "Cảm giác bị người khác nhìn lén lúc nãy đã không còn nữa!"
Hắn có chút nghi hoặc, nan có thể nào là chính mình lỗi giác?
"Vị Lưu đại gia này, Mị Nương bận rộn cả đêm, hiện giờ đã đi nghỉ ngơi rồi."
Thị nữ xấu hổ cười: "Hay là ngươi đổi lại đi, nơi này của chúng ta cũng có những cô nương dáng người đầy đủ thướt tha, như là Đoàn Nhi và Tinh Nhi, bây giờ hai nàng ấy có thể phục vụ hai vị."
"Khụ khụ, nếu nàng đang nghỉ ngơi, thì hôm nay thôi bỏ đi."
Đại Thông Minh hành lễ với Tống Thạch: " Thiếu gia, vẫn là người quyết định đi, lão Lưu ta không có kinh nghiệm gì."
"Gọi cả hai nàng đến đây đi."
Tống thạch không nói nhảm nữa, lười lựa chọn, trực tiếp gọi luôn cả hai.
Hắn là khách quen của Yêu Nguyệt Lâu, hai cô nương này đều là những cô nương xuất sắc của nơi này.
"Mời hai vị." Thị nữ nâng tay dẫn đường, đồng thời nói lên lầu: "Mời Đoàn Nhi tỷ tỷ và Tinh Nhi tỷ tỷ chuẩn bị một chút.
Đi vào một gian phòng thêu đầy hoa đào, giống như bước vào không khí mùa xuân.
Căn này là phòng nhỏ, vào cửa liền thấy một chiếc bàn gỗ lim, phía sau là một bức hoành cao 3 thước, trên bức hoành thêu cảnh mỹ nữ thưởng hoa, không khí ấm áp ái muội, so với phong cách lạnh lùng trong trẻo của Yêu Nguyệt lâu có chút khác biệt.
Tống thạch thích thú ngồi trên ghế lim, chờ đợi mỹ nhân đến.
"Ngươi tiếp tục nói cho ta nghe một chút về Hậu thiên, Tiên thiên võ giả đi."
Tống Thạch nhấp một ngụm trà hoa hồng nồng đậm, hắn nghĩ nơi này rất thích hợp để đàm luận về võ học.
"Hậu Thiên chính là mài giũa thân thể, rèn luyện khí lực, là quá trình Luyện Tinh Hóa Khí, cực kỳ vất vả, phần lớn còn phải chú ý chuyện này, giống trường hợp luyện võ của ta sẽ không thích hợp tầm hoa vấn liễu, thậm chí không thể phá thân."
"Giỏi thật đấy, khó trách lần nào ngươi cũng tránh né các cô nương ở đây, không phải là ngươi tu luyện Đồng tử công trong truyền thuyết đấy chứ?"
Tống thạch sắc mặt cổ quái, cái công phu này chẳng phải giống như hòa thượng đạo sĩ luôn à, không thể gần nữ sắc, sống thế cũng khó khăn quá.
"Khụ khụ, không phải, chỉ là bảo trì thuần dương chi khí thì ta còn có cơ hội chạm đến Tiên thiên chi cảnh, một khi phá vỡ sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội !"
Đại Thông Minh thể hiện dã tâm của mình.
"Lại là Tiên Thiên, Tiên Thiên này đến tột cùng lợi hại như thế nào?"
Mắt Tống Thạch lập tức sáng lên, hắn rất muốn biết liệu Tiên Thiên có phải chính là người tu tiên hay không.
"Ha ha, Tống Thất công tử có hứng thú với việc luyện võ sao?"
Tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng như chuông bạc, Từ trong bình phong đối diện có một thân ảnh váy hồng xinh đẹp, nữ tử đi chân trần tầm 16 tuổi hoa bước ra.
Đôi chân nhỏ nhắn như khắc ra từ bạch ngọc, mặc dù không phải ba tấc kim liên, nhưng cũng cực kỳ tinh xảo khéo léo, móng chân màu đỏ tươi nổi bật, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Một đôi cẳng chân lộ ra hơn phân nửa, thon dài thẳng tắp, không có một vết sẹo lồi, tơ lụa mỏng như cánh ve thϊếp lên da thịt tuyết trắng, làm thấp thoáng ẩn hiện đường cong đong đưa.
Phía dưới, xương quai xanh chẳng hề phô trương cũng rất dễ đoán.
Tống thạch nhìn qua liền nhận ra đây hẳn không phải dáng người đầy đủ thướt tha Đoàn Nhi hay Tinh Nhi của Yên Nguyệt Lâu, mà chính là cô nương đứng đầu bảng hắn đang mê luyến thời gian gần đây. Tuyết Nhi!
Nữ nhân này đi theo con đường ngọc nữ cao quý lãnh đạm, hắn chưa bao giờ gặp nàng mặc quần áo lộ liễu như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người.
Chỉ thấy trên chiếc cổ thiên nga là một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, làn da trắng đến nỗi làm cho tuyết mùa đông phải hổ thẹn, hiện giờ còn phảng phất má hồng nhàn nhạt, đôi môi như trái anh đào ngậm nước, mũi cao tinh xảo, mày liễu cong cong, mắt hàm thu thủy tựa hồ có thể thay lời nói.
"Thiếu gia, ta không chịu nổi nữa rồi, ta ra ngoài trước đây."
Đại Thông Minh mặt đỏ lên, thần sắc sợ hãi, không dám nhìn về phía Tuyết Nhi, chạy trối chết.
Lực chú ý của Tống Thạch bị thân thể này hấp dẫn, trong bụng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hoàn toàn chẳng nghe được Đại Thông Minh đang nói gì nữa rồi.
"Hi hi, hộ vệ của Thất công tử thật thú vị, mỗi lần nhìn thấy người ta đều chạy mất."
Tuyết Nhi mang theo hương thơm ngất ngây đi tới, mềm mại yếu đuối dựa vào người Tống Thạch.
"Thật ra, ta cũng chịu không nổi!"
Tống thạch hô hấp dồn dập, một tay ôm lấy eo thon, thân thể kích động đến nỗi run rẩy, cả người đều bắt đầu nóng lên, mơ hồ có nhiệt khí từ lỗ chân lông toát ra.
Hắn miệng đắng lưỡi khô: "Không nghĩ đến nàng tựa như Quảng Hàn tiên tử mà cũng sẽ có bộ dáng nóng bỏng này, thật sự là xinh đẹp quyến rũ tới cực điểm."
"Công tử thích là tốt rồi."
Tuyết Nhi dán trên người Tống Thạch, bên trong đôi mắt xinh đẹp cũng ánh lên lửa nóng.
"Đúng là dương khí nồng đầm, tựa như một cái hỏa lò, sau khi hút xong công lực của ta chắc chắn sẽ tăng rất nhiều!"
Trong lòng nàng kích động, cánh tay thon dài vươn ra, ôm chặt lấy Tống Thạch, tham lam hít sâu một hơi.