Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Chết Được Làm Sao Bây Giờ

Chương 3: Mở Tính Năng Chết 10 Lần, Thức Tỉnh Hỏa Linh Căn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng mà nữ quỷ này có thể dùng tóc để lấy nhu thắng cương, hơn nữa hắn ra đòn hoàn toàn không được đào tạo bài bản gì.

Vào lúc cơn thịnh nộ của hắn gần như bùng nổ, lại bị đối phương lấy tóc ghì chết.

“Ngươi bị âm linh ghì chết, dương khí +1!”

"Ngươi hấp thụ sức mạnh từ cái chết, đạt được 1 điểm thuộc tính chưa phân phối!"

"Ngươi sẽ được hồi sinh sau 3 giây!"

"Chưa thiết lập vị trí sống lại, mặc định là sống lại tại chỗ."

Chết chết chết!

Hắn lại liên tục bị ghì chết ba lần liền.

Cộng thêm những lần trước đó, nghĩa là chỉ trong chốc lát, hắn đã liên tục chết mười lần!

“Ngươi bị âm linh gϊếŧ chết 10 lần, thức tỉnh hỏa linh căn!”

Trong bụng Tống Thạch bỗng nhiên xuất hiện tia lửa, tựa như đang bốc cháy lên.

Khối năng lượng này tỏa ra hơi nóng rừng rực làm cho đám tóc của âm linh rung động một trận, dường như đang bị ngọn lửa này thiêu đốt.

"A!"

Âm linh đang cuốn lấy Tống Thạch phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoảng loạn lui về phía sau, nhìn Tống Thạch đầy sợ hãi.

Thật là gặp quỷ mà!

Người này như thế nào mà gϊếŧ lại không chết, hơn nữa càng gϊếŧ lại càng mạnh.

Nữ quỷ cảm giác như mình đang quấn lấy một ngọn lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt chính mình.

Xoát!

Tống Thạch lại lần nữa tỉnh dậy, đôi mắt mở ra ẩn ẩn có ánh lửa lóe lên.

Xuy xuy!

Nữ quỷ đầu tóc đều bốc khói, làm cho cô ta không nhịn được mà kêu lên thảm thiết.

Tống thạch còn tưởng rằng thứ này lại muốn cắn hắn, không chút do dự tung chân đá một cước.

Nữ quỷ bị đá văng ra xa hai mét, thân ảnh trở nên có chút hư ảo.

Không biết vì sao sau lần sống lại thứ 10, hiệu quả trói buộc của tóc nữ quỷ đã không còn lớn, khiến cho hắn dễ dàng tránh thoát được, tiếp theo chính là một trận hành hung.

"Mẹ nó, cho ngươi ghì ta này!"

Bang bang!

"Cho ngươi cắn ta này!"

Bang bang!

Trên nắm tay hắn thấp thoáng có ánh lửa bao phủ, đánh cho nữ quỷ một trận đến biến dạng.

Vốn dĩ thân thể nữ quỷ cứng như cục đá nay lại trở nên tựa như bông, Tống Thạch đánh vào cực kỳ dễ dàng.

Binh! Bang! Bốp!……

Hắn đánh đến đỏ cả mắt, không hề nghĩ tới hạ thủ lưu tình chút nào.

Hắn đã chết đến tận mười lần rồi, hắn biết một khi mình kiệt sức, sẽ lập tức lại bị gϊếŧ ngay. Chết lần nữa sẽ không có thưởng, còn phải chịu đựng uổng phí cảm giác thống khổ khi chết, hắn còn lâu mới nguyện ý cho nữ quỷ cơ hội nhé.

"A a a!"

Nữ quỷ áo đỏ kêu lên thảm thiết, cứ thế bị Tống Thạch đè xuống mà đánh.

Cô ta hoảng sợ, xoay người muốn chạy trốn, lại bị tống thạch bắt lấy, đè xuống tiếp tục điên cuồng đánh.

“Đánh không lại ta liền muốn chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

Tống thạch ý thức được chính mình đang chiếm thế thượng phong, liền không khách khí chút nào thừa thắng xông lên.

Theo từng nắm đấm hạ xuống, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể nữ quỷ nhanh chóng trở nên trong suốt.

"Xin tha mạng cho ta, ta cũng là một người đáng thương, bị Tống Gia các ngươi hại chết mới đến tìm ngươi thôi." Nữ quỷ áo đỏ khóc sướt mướt, ríu rít xin tha.

“Liên quan cái rắm gì đến ông đây, cũng không phải ta hại ngươi!”

Tống Thạch tức giận mắng: “Thiếu nợ thì trả tiền, gϊếŧ người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa! Ngươi con mẹ nó thế mà gϊếŧ ông đây tận mười lần, chỉ lấy của ngươi một cái mạng, ta còn đang sợ lỗ đây này!”

Tống Thạch chế nhạo xong liền nện thêm một đấm lên mặt nữ quỷ. Tựa như vừa đánh nát một miếng đậu hũ, nữ quỷ áo đỏ trực gào lên thê thảm rồi trực tiếp tan biến.

"Cứ thế biến mất rồi à?"

Tống thạch phun một ngụm nước miếng: "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi chạy tới tìm ta báo thù, còn không phải thấy ông đây dễ bắt nạt?"

Mắng xong, hắn đặt mông ngồi bệt dưới đất, mệt đến không thở nổi.

Đồng thời, luồng khí âm lãnh trong phòng hắn cũng giảm đi đáng kể, bóng tối cũng dần tản ra. Vốn dĩ căn phòng như bị lớp màng ngăn cách với thế giới bên ngoài thoáng chốc được kết nối trở lại, tiếng động trong phòng hắn cũng truyền ra bên ngoài.

Đám tóc đang quấn lấy hắn tựa như bốc hơi biến mất, hắn như bước ra từ trong màn sương đen dày đắc, bên tai lập tức nghe được động tĩnh bên ngoài, Nghe được tiếng của gia đinh bên ngoài:

"Thất thiếu gia, người không sao chứ?" Là gia đinh gác đêm bên ngoài nghe được động tĩnh chạy tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »