"Cẩm Hà?"
Đại Thông Minh bị dọa nhảy dựng, "Bờ sông Cẩm Hà hai ngày nay không an toàn đâu, hay là đổi chỗ khác đi?"
"Không đổi, hơn nữa phải đi đến đúng đoạn mà hòa thượng của Cẩm Nguyên Tự gặp chuyện không may mới được ."
Tống Thạch phán một câu làm cho Đại Thông Minh mặt đen như đít nồi: "Thiếu gia, Người không đùa với ta đó chứ, đó là nơi người thường tránh không kịp, người thân thể yếu đuối thì đi làm cái gì."
"Gia tộc xảy ra chuyện, ta phải đi xem nguyên nhân do đâu."
Tống Thạch lời lẽ chính nghĩa, "Ta không tin trên đời này có yêu ma quỷ quái gì, ngươi phải tin tưởng khoa học."
Đại Thông Minh mặt đần ra: "Khoa học là ai, sao ta phải tin hắn?"
Tống thạch mất kiên nhẫn: "Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia? Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nói nhảm nhiều thế hả? Sợ thì lượn!"
"Không dám!"
Đại Thông Minh ngậm miệng, đưa Tống Thạch ra khỏi yêu nguyệt lâu.
Xa phu đã đánh xe chờ sẵn ở cửa, Tống Thạch điềm nhiên lên xe, đi thẳng về hướng nam.
. . . . . .
Trong Yêu Nguyệt Lâu, tiếng nói cười không dứt, thời điểm náo nhiệt nhất bây giờ mới đến.
Mị Nương uốn éo lắc mông, trang điểm xinh đẹp, nàng đã qua đầu bốn, lại nom như thiếu phụ ba mươi tuổi, dung mạo lộ vẻ phong tình.
Đẩy cửa vào thấy trên giường một bóng dáng xinh đẹp đang nằm, Tuyết Nhi khôi phục vẻ lãnh ngạo cao quý, nhưng không mặc quần áo, một luồng ánh sáng trắng hồng lưu chuyển trên người nàng, thoạt nhìn huyền diệu mà tràn ngập mỹ cảm.
Khi luồng ánh sáng đạt đến cực hạn, chợt thu hẹp lại, ngưng tụ thành một vầng trăng lưỡi liềm trên cái bụng bằng phẳng của nàng, từ từ hiện lên!
Mị Nương thấy một màn như vậy, vẻ mặt hâm mộ, cung kính nói: "Trăng non viên mãn, Yêu Nguyệt Công của Tuyết Nhi tiểu thư đã đạt chút thành tựu, sắp đột phá Trúc Cơ."
Liễu Như Tuyết mở to mắt, ánh mắt toát ra rung động quyến rũ, thoạt nhìn đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên nữ ánh trăng vậy.
Đương nhiên, không thể tính từ cổ trở xuống, bởi vì nàng không có mặc quần áo.
Không có tiên nữ nào trong trạng thái thoát y còn có thể duy trì được khí chất đoan trang cao quý cả.
Nàng nâng ngón tay thon dài lên, một bộ váy mỏng đột nhiên xuất hiện che lại thân hình nóng bỏng mê người.
"Mị Nương quá khen, công phu của Tuyết Nhi chỉ là có chút thành tựu, phía trên còn có ba đại cảnh giới Mi Nguyệt, Huyền nguyệt, Doanh nguyệt, sau khi trăng tròn mới có thể đột phá trúc cơ, khoảng cách còn rất xa."
"Không xa, không xa, Tuyết Nhi tiểu thư tới nơi này mới có một tháng, đã đạt luyện khí tầng ba, trong số đông đảo đệ tử ngoại môn, tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ mười người đặc biệt là chỉ cùng một nam tử giao lưu, linh lực trong người cực kỳ tinh thuần." Mị Nương khen tặng.
"Ngươi biết vì lý do gì ta mới đột phá nhanh như vậy không, dương khí của hắn ta còn chưa hoàn toàn luyện hóa, Sau khi trải qua luyện hóa sẽ tiến vào cấp bậc Mi Nguyệt, đến lúc đó có thể chân chính tu luyện pháp thuật ."
Liễu Như Tuyết cũng không kiêu ngạo, có vẻ rất lạnh lùng.
"Đây cũng là phúc vận của Tuyết Nhi tiểu thư, mới đến hồng trần rèn luyện, mới nếm thử lạc thú nam nữ lại có thể gặp được một vị có linh căn trong người, là loại phi thường thích hợp để tu luyện Yêu Nguyệt Công hỏa linh căn, trong khoảng thời gian ngắn không cần thải bổ nam tử khác, cứ thế cũng vượt qua được giai đoạn nhập môn khó nhất của Yêu Nguyệt Công."
Mị Nương cảm thán: "Trên con đường tu luyện này ngoại trừ Tài, Lữ, Pháp, Địa ra số mệnh đúng là còn quan trọng hơn."
"Vị Thất công tử kia đúng là cùng ta có duyên." Liễu Như Tuyết cảm thán.
Mị Nương chần chờ một chút, nói: "Tuyết Nhi tiểu thư, ta năm đó tuy rằng cũng là một ngoại môn đệ tử bị loại bỏ, nhưng cũng có một ít tu luyện tâm đắc, tiểu thư cắn nuốt dương khí của người nọ có chút quá giới hạn, lưu lại mới là hợp lý."
Liễu Như Tuyết sắc mặt hiếm khi thoáng nét xấu hổ, nâng tay vén chút tóc giữa mi tâm: "Định lực của ta không đủ, dưới trạng thái này lúc đầu còn đỡ, về sau lại muốn dừng mà không dừng được, thế nên quá mức tham lam, hai lần đều thiếu chút nữa đem hắn hút khô, may mắn vị công tử này mệnh lớn."
"Tuyết Nhi tiểu thư phải cẩn thận đấy, hắn dù sao cũng là Thất công tử của Tống gia, ở Cẩm Tú Thành này Tống gia vẫn là gia tộc có căn cơ gốc rễ, tận lực đừng đem người hút đến chết." Mị Nương nhắc nhở.