Sự kích động của thanh niên tóc vàng liền tan biến, vẻ mặt hắn ủ rũ, nói với giọng thất vọng: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lần này chúng ta lại đoán sai sao?”
Hắn nhớ lại mình đã xem xét kỹ bức tranh, thậm chí sờ cả bức tường phía sau, nhưng thực sự không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Lý Minh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Có thể bức tranh chỉ là gợi ý. Tôi nhớ trong tranh vẽ một cái lẵng hoa, có khi nào thú bông có liên quan đến cái lẵng hoa đó?”
Nói xong, anh quay sang Chử Nam hỏi: “ngươi nghĩ sao?”
Chử Nam nhíu mày, lắc đầu: “Tôi không cảm thấy vậy.”
Thấy Chử Nam trả lời như thế, Lý Minh nhìn sang hai người còn lại, hỏi: “Thế các ngươi nghĩ sao?”
Thanh niên tóc vàng suy nghĩ một chút, rồi ánh mắt sáng lên: “Ngươi nói cũng có lý. Tôi đã kiểm tra kỹ bức tranh và cả bức tường phía sau mà không phát hiện gì. Có lẽ bức tranh chỉ là một gợi ý, mấu chốt chính là cái lẵng hoa!”
Vưu Khê trợn mắt: “Nhưng mấy ngày nay chúng ta đã lục soát khắp lâu đài này rồi, có thấy cái lẵng hoa nào giống trong tranh đâu?”
“Có khi nào nó bị giấu đi rồi?” Thanh niên tóc vàng phấn khích nói, “Càng khó tìm thì càng chứng tỏ nó quan trọng. Tôi nghĩ lần này thú bông chắc chắn ở trong cái lẵng hoa đó!”
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng đi tìm nó thôi.”
Mọi người đều đồng ý, có một chút khả năng họ cũng không thể bỏ qua. Với quyết định đó, họ liền tản ra để tìm cái lẵng hoa như trong bức tranh.
Trong khi đó, ở thư phòng, Thẩm Tiểu Tri đang hỏi lão quản gia về cái gọi là “thần bảo hộ,” rốt cuộc nó là thứ gì.
Lão quản gia kính cẩn đáp: “Thưa thiếu gia, thần bảo hộ là do lão gia triệu hồi ra cách đây 50 năm.”
Lão gia mà lão quản gia nhắc đến chính là ông nội của thân xác này, người đã qua đời hơn một năm trước vì bệnh. Vì vậy, Thẩm Tiểu Tri mới thừa hưởng tất cả và đến đây sống. Tất nhiên, không hiểu lý do gì, người sống trong thân xác ấy bây giờ lại chính là cậu.
“Triệu hồi?” Vậy đây thực sự là một thế giới phép thuật?
Tuy nhiên, Thẩm Tiểu Tri có chút khó hiểu, liền hỏi: “Tại sao ông nội lại phải triệu hồi thần bảo hộ?”
“Có lẽ vì nơi đây quá nguy hiểm,” lão quản gia bình tĩnh đáp. “Thiếu gia, ngài biết đấy, lâu đài của chúng ta ở xa thành thị, rất hẻo lánh, thường xuyên có những kẻ xâm nhập như bọn cướp hoặc nhà thám hiểm. Có thần bảo hộ ở đây, chúng ta không cần lo lắng bị họ làm hại.”
“Là vậy sao?” Nếu là như vậy, tại sao chúng ta không thể rời khỏi lâu đài này?
Dù yêu thích ở nhà, nhưng việc bị nhốt vĩnh viễn trong lâu đài mà không thể ra ngoài là chuyện hoàn toàn khác, thật đáng sợ.
Nhắc tới thần bảo hộ, cậu nghĩ đến hình ảnh đáng sợ của đầu bếp nữ trước đó, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Một thần bảo hộ ăn thịt người thực sự là thần bảo hộ chứ không phải quái vật sao?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ bình thản của lão quản gia, như thể thần bảo hộ chẳng có gì đáng nghi, cậu biết mình cũng sẽ không hỏi thêm được gì hữu ích.
Chờ lão quản gia rời đi, Thẩm Tiểu Tri quyết định tự mình tìm hiểu về thần bảo hộ, xem nó thực sự là thứ gì.
Còn về kết giới ở cổng lâu đài, cậu cũng phải tìm cách phá bỏ nó.
Cậu sờ bụng, bất giác cười khổ. Đã cả ngày rồi mà chẳng ăn gì, dạ dày bắt đầu đau âm ỉ. Bụng đói cồn cào thật khó chịu.
Cậu nghĩ, nếu chưa phải giờ ăn trưa thì vẫn có thể xuống bếp tìm gì đó ăn. Cậu biết lúc này đầu bếp nữ không có ở đó, nên định tìm vài quả trứng hay thứ gì đó để lót bụng. Chỉ cần không phải thịt là được rồi.
Cuối cùng, Thẩm Tiểu Tri không nhịn nổi mà bước ra khỏi thư phòng. Nhưng khi vừa tới lối vào cầu thang, cậu thấy có một người đứng ở đó. Đó là thiếu niên tuấn tú, một trong những vị khách đang trú lại đây – hay đúng hơn, là một trong các “nhà thám hiểm” như lời lão quản gia nói.
Thẩm Tiểu Tri giữ vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Khi cậu bước ngang qua thiếu niên, tim cậu đập nhanh hơn đôi chút. Dù đã biết kẻ gϊếŧ người không phải họ, nhưng cậu vẫn sợ người kia có thể bất ngờ hành động. Theo lời lão quản gia, các nhà thám hiểm thật sự rất đáng sợ.
Chử Nam nhìn chăm chú khi Thẩm Tiểu Tri chậm rãi đi ngang qua.