Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Không Biết Mình Là BOSS [Vô Hạn]

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô từ từ tiến đến bên cạnh bàn thờ, thấy lư hương trên bàn đã tắt ngấm, bên cạnh đó là một quyển sổ mỏng hơi ngả màu vàng.

Trên bìa sổ có ghi “Sổ tay chế tác thú bông.”

Cô mở quyển sổ ra, những dòng chữ đỏ như máu ngay lập tức hiện lên trước mắt, cô chăm chú đọc từng dòng, từng dòng một.

Bên trong sổ là hướng dẫn chế tác thú bông, trông thật hung tàn và đẫm máu.

“Đầu tiên, ta giam cầm linh hồn của hắn. Sau đó cắt yết hầu hắn để máu chảy, lột da, tiếp tục tách rời máu thịt, khiến hắn chết trong đau đớn và tuyệt vọng.

Hắn bị tước đoạt máu thịt và oán khí hóa thành quái vật. Da và xương cốt của hắn được chế tác thành thú bông, vĩnh viễn chịu sự trói buộc của ta, không cách nào giải thoát.”

Chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng đủ khiến Vưu Khê sởn gai ốc. Cô vội gấp cuốn sổ lại, đặt lại lên bàn thờ.

Thì ra, thú bông được tạo ra bằng cách đáng sợ như vậy. Thật khủng khϊếp, và có lẽ giữa thú bông và quái vật có mối liên hệ nào đó.

Phải chăng chỉ cần tìm được thú bông là sẽ tìm ra cách tiêu diệt quái vật? Và trong sổ tay, từ “ta” ám chỉ ai? Có phải là chủ nhân của lâu đài cổ không?

Còn người bị chế tạo thành thú bông, là ai? Trong đầu Vưu Khê ngập tràn những suy nghĩ, cố gắng suy đoán.

Cô đứng đó một lúc, cố bình tĩnh lại, sau đó tìm kiếm thêm một lượt trong tầng hầm nhưng không phát hiện được gì thêm, rồi lập tức rời khỏi tầng hầm.

Sau khi khóa kỹ cửa sắt và xoay tủ bát về vị trí ban đầu, bất ngờ một bóng đen lao về phía cô, kèm theo luồng hơi tanh nồng xộc vào mũi, khiến cô suýt nôn.

Sắc mặt Vưu Khê tái nhợt, đó là con quái vật! Cô vội lăn qua một bên để né tránh cú vồ của nó.

Con quái vật rít lên, móng vuốt dài sắc như tia chớp lao về phía cô. Vưu Khê hoảng hốt, mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô không kịp tránh, và móng vuốt quái vật đã chạm vào ngực cô.

“Kẽo kẹt!” Một ánh sáng phát ra từ người Vưu Khê, chặn lại cú đánh của quái vật. May thay cô đã trang bị bùa hộ thân, nếu không, hậu quả thật khó lường.

Cô vội xoay người đứng dậy, định chạy ra cửa phòng bếp nhưng lại bị quái vật quét ngã xuống sàn.

Nhanh chóng, cô lật tay, rút ra một thanh trường đao sắc bén. Cô nắm chặt đao cố gắng đỡ đòn, nhưng vẫn bị quái vật áp đảo đến mức không còn sức phản kháng.

Chết tiệt! Cô không ngừng né tránh những đòn tấn công sắc bén của quái vật, vừa chống đỡ vừa cố gắng tận dụng bùa hộ thân.

Cô liếc nhìn trời, bình minh sắp đến. Nếu đoán không nhầm, con quái vật này không thể xuất hiện vào ban ngày.

Chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian ngắn dưới những đòn tấn công của quái vật, đến khi trời sáng, con quái vật sẽ tự nhiên rút lui. Hy vọng cô không đoán sai, nếu không, thì mạng sống của cô e là khó giữ nổi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lớp bảo vệ trên người Vưu Khê dần dần bị quái vật phá vỡ. Chiếc bùa hộ thân cấp B mà cô đã tiêu tốn đến 3500 điểm tích phân để có được giờ đây hoàn toàn mất đi tác dụng.

Phần thưởng nhiệm vụ còn chưa đến tay mà đã mất bao nhiêu tích phân như vậy, khiến cô đau lòng như bị dao cứa.

Chưa kịp đau lòng thêm, quái vật lại bất ngờ lao tới. Lòng Vưu Khê chùng xuống, cô lập tức lăn tròn một vòng tại chỗ, may mắn né được đòn tấn công. Nhưng ngay sau đó, một cú đòn chí mạng khác lại nhanh chóng đánh úp về phía cô.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cô tự hỏi: phải chăng lần này mình sẽ chết ở đây sao?

Ngay khi cô không còn kịp nghĩ cách tránh né, con quái vật đột nhiên biến mất tại chỗ. Cô sững sờ, cảnh giác quan sát xung quanh. Xác định rằng quái vật đã hoàn toàn biến mất, cô mới thả lỏng người, ngồi bệt xuống sàn nhà. Ánh sáng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, cô lẩm bẩm: "Hóa ra trời đã sáng rồi sao?"

Vưu Khê lau mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn vì quái vật đã biến mất. Nếu chỉ trễ một chút, có lẽ cô đã không còn mạng sống.

Nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng, bất chấp mọi đau đớn trên cơ thể, Vưu Khê đứng dậy thật nhanh. Cô biết đầu bếp nữ sẽ sớm đến đây, không còn thời gian để dọn dẹp sự bừa bộn trong phòng bếp nữa, cô liền vội vã quay về phòng.

Sáng hôm sau, khi mọi người rời phòng, Lý Minh nhận thấy sắc mặt tái nhợt của Vưu Khê, quan tâm hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Vưu Khê giữ vẻ mặt bình thản, nói: "Không có gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »