Buổi sáng tỉnh dậy, Na Tư và Sử Khuynh đã chuẩn bị xong đồ ăn. Vì có thêm Sử Khuynh, không khí trên bàn ăn hôm nay đặc biệt vi diệu. Na Tư không còn khó chịu với Sử Khuynh như lúc đầu nhưng cũng không để ý đến hắn.
"Nếm thử xem, đây là thịt thỏ ta săn được ". Sử Khuynh cười nói, vừa gắp vào bát của nàng liền bị Na Tư trừng mắt.
" Cẩm Nhi, nàng thích ăn quả dại đúng không, ta đã hái rất nhiều ". Thấy Kỷ Tán Cẩm ăn quả dại hắn đưa, Na Tư đắc ý trong lòng. Hừ, hắn mới là người hiểu được thói quen của nàng.
Kỷ Tán Cẩm rất là bất đắc dĩ. Hai người này ăn một bữa cơm cũng không yên ổn được.
Sử Khuynh cười cười, không để ý Na Tư khıêυ khí©h. Hắn ưu nhã lau khóe miệng. Bỗng nhiên nói:" Tối qua, có một thú nhân hải ly tộc bị ngã đυ.ng đầu. Nhưng hắn khăng khăng nói mình bị tấn công. Chỉ là sáng sớm đã có người thấy hắn nằm bên tảng đá."
Kỷ Tán Cẩm tay đang ăn bỗng nhiên khựng lại. Nàng lỡ đãng hỏi: " Vậy là hắn bị ngã hay bị người tấn công vậy?"
" Đương nhiên là không ai tin hắn. Cho là hắn uống say nên đã nhớ nhầm. Dù sao thú nhân này cũng khá to khỏe. Vết thương nhìn như nghiêm trọng nhưng chỉ bị rách da một mảng, tay thì bị trật khớp, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng "
Sử Khuynh dừng một chút. "Chính vì không nguy hiểm nên tộc hải ly không có ý định tìm hiểu nguyên do. Nhưng khuyên các ngươi nên cẩn thận đoạn thời gian này, không sẽ dính phải rắc rối "
Na Tư gật đầu. " Chúng ta hiểu được". Không thể nói, cảm giác khi ở tại bộ lạc khác phải kiêng kị nhiều thứ.
Kỷ Tán Cẩm âm thầm lấy làm lạ. Nếu thú nhân trốn sau thân cây kia đứng ra làm chứng, mọi việc chưa chắc đã đơn giản như vậy.
Kỷ Tán Cẩm nhớ ra rằng nàng cần phải gặp Nhị Thử. Liên quan đến nhiệm vụ của hệ thống, chắc chắn không thể là đến hải ly bộ lạc để ăn ngon uống tốt.
Nàng nói với Na Tư nàng đi tìm Nhị Thử. Sử Khuynh cũng đi cùng.
Trên đường mơ hồ thoáng qua tiếng ồn ào cãi vã, ba người bước chân dừng lại.
" Tảo Linh, ngươi biết ta chỉ có một cơ hội này thôi ". Giống cái khóc lóc van nài, níu lấy tay thú nhân.
Vậy mà lại là thiếu niên khi đó!
Kỷ Tán Cẩm lập tức phản ứng, kéo lấy Na Tư và Sử Khuynh trốn gần đó, ra hiệu cho bọn họ yên lặng.
Thiếu niên vẻ mặt khó xử, " Tiểu Toa, ngươi đừng dại dột."
Giống cái trên mặt chua chát, bắt cánh tay thiếu niên gần như tuyệt vọng, " Ta dại dột? Bọn họ sớm muộn sẽ chết, rồi cũng sẽ đến lượt ta. Ngươi nói, chúng ta phải làm gì đây!"
Thiếu niên hoảng sợ vội bịt miệng Tiểu Toa đang gào khóc, hắn nhìn xung quanh. Chỉ đành trấn an: " Nếu ta có thể vào được bên trong, nhất định sẽ chiếu cố nương ngươi"
“Ta không tin! Ta không tin!”
" Ai cũng nói vậy! Nhưng không có người nào được trở về"
Tiểu Toa gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên.
" Nếu ngươi không nói cho ta, vậy thà để Hồng Thủy tai ương gϊếŧ ta còn hơn chết trong này!"
Thiếu niên có lẽ thật sự sợ nàng làm vậy, hắn thỏa hiệp. " Ngươi đừng như vậy, ta nói, vì người trông coi lần này thiếu mất một vị trí, ba ngày sau bộ lạc sẽ chọn lựa lại một người"
Hắn không đành lòng nhìn giống cái kia nữa, "Ta…chỉ giúp ngươi đến đây thôi, được chọn hay không ta không thể can thiệp vào "
Giống cái Tiểu Toa sững sỡ, nàng cũng hiểu, sẽ không ai để một giống cái vào nơi đó. Nhưng không ai có thể giúp nàng. Tiểu Toa cắn môi, dù không được nàng cũng phải thử một lần.
Ba người nghe hết câu chuyện nhưng không ai nói gì. Lượng thông tin này quá lớn, hải ly bộ lạc thật sự giấu một bí mật mà người ngoài không biết. Đây có lẽ cũng là lí do Nhị Thử dẫn người báo tộc vào.