Chương 9: Người Của Hai Thế Giới!

Xuất phát từ bản năng, nàng chắc chắn rất muốn nhận. Dù sao thương thế không thể kéo dài, nếu không sẽ có thể hình thành ám thương.

"Cho dù quý giá, cũng chỉ là tử vật mà thôi, dùng ở trên người mới thể hiện ra giá trị của nó."

Mạnh Trường Khanh tùy ý nói, "Ngươi đây là nội thương, không thể kéo dài, cẩn thận tổn thương căn cơ. Gặp được tức là duyên, con người ta thích kết giao bằng hữu, coi như là lễ gặp mặt."

Mạnh Trường Khanh nói: "Đây là Hồi Xuân đan, ngươi cầm đi dùng đi."

Bạch Tố Khê lưỡng lự: "Cái này..."

Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Bạch Tố Khê: "Ngu ngốc, còn không nhận? Có Hồi Xuân đan ở đây, nội thương của ngươi rất nhanh sẽ khỏi."

Mạnh Trường Khanh hỏi: "Chẳng lẽ Bạch sư muội không muốn kết giao ta người bằng hữu này?"

Bạch Tố Khê vội vàng nói: "Đương nhiên là muốn, có thể trở thành bằng hữu của Mạnh sư huynh là vinh hạnh của ta."

Mạnh Trường Khanh cười nói: "Vậy được rồi!"

"Đinh!"

"Thêm hảo hữu thành công!"

"Độ hảo cảm hiện tại: Nhất Tinh!"

"Đạt được thuộc tính: Căn Cốt Nhị Phẩm!"

"Có lập tức dung hợp hay không?"

Trong đầu Mạnh Trường Khanh vang lên âm thanh của hệ thống.

Hai tay Mạnh Trường Khanh siết chặt dưới ống tay áo.

"Căn Cốt Nhị Phẩm!"

"Vận khí không tệ, trực tiếp đạt được thứ ta muốn nhất!"

"Có cái này ở đây, đột phá đến Thông Khiếu Cảnh hẳn là dễ dàng a!"

Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ, hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại tâm tình.

Hắn nhìn bảng thuộc tính bên cạnh Bạch Tố Khê.

Thuộc tính trên bảng này quả thực là quá xa hoa.

Ngoài Căn Cốt Nhị Phẩm ra, còn có ngộ tính, thiên phú các loại, đều khiến hắn thèm thuồng không thôi.



"Vậy đa tạ Mạnh sư huynh, viên Hồi Xuân đan này về sau ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho sư huynh."

Sau khi ăn Hồi Xuân đan, Bạch Tố Khê nghiêm túc nói.

Mạnh Trường Khanh mỉm cười: "Sau này hãy nói."

Giờ phút này tâm tình hắn rất tốt.

Tuy rằng ở chung với Bạch Tố Khê cũng không lâu, nhưng hắn có thể thấy được thiếu nữ này là một người tương đối có nguyên tắc.

Biết tri ân hảo báo, phẩm tính đoan chính.

Nếu không cần thiết, sẽ không dễ dàng thu ân tình, nhận ân huệ của người khác.

……

Không lâu sau, hai người đã trở về tông môn.

Cũng đến lúc chia tay.

"Bạch sư muội, ta còn có việc, tạm biệt ở đây."

Mạnh Trường Khanh nói.

Hắn phải nhanh chóng trở về dung hợp Căn Cốt Nhị Phẩm.

"Ân ân."

Dọc theo đường đi tán gẫu, tính cách ôn hòa, cách nói chuyện thú vị của Mạnh Trường Khanh khiến độ hảo cảm trong lòng Bạch Tố Khê tăng lên không ít.

Nụ cười trên mặt nàng cũng thay đổi nhiều hơn.

"Đúng rồi, ngươi từ Thiên Vân Châu mà đến, ở đây lại không có người quen. Cho nên ngày sau nếu cần trợ giúp, cứ tới tìm ta, ngàn vạn lần đừng khách khí. Vô luận là chuyện lớn, chuyện nhỏ, ta hẳn là đều có thể giúp được một ít."

"Đa tạ Mạnh sư huynh."

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Trường Khanh, Bạch Tố Khê mím môi.

Nàng cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.

Loại cảm giác này đã lâu lắm rồi nàng không có được.

Không ngờ ở nơi đất khách quê người này lại có được.

"Đa tạ cái gì, đừng quên, chúng ta là bằng hữu a."



Mạnh Trường Khanh đưa tay vỗ nhẹ bả vai Bạch Tố Khê, sau đó xoay người rời đi.

Câu "Chúng ta là bằng hũu" khiến Bạch Tố Khê càng cảm động.

Giới tu hành tàn khốc biết bao.

Lừa lọc, hám lợi, chỗ nào cũng có.

Nhưng vẫn còn tồn tại người như Mạnh sư huynh.

Như ánh mặt trời trong ngày đông.

Không cầu gì, vui vẻ giúp đỡ người khác, thậm chí ngay cả Hồi Xuân Đan loại đan dược quý giá như vậy cũng nguyện ý tặng cho nàng chữa thương.

"Đinh!"

"Độ hảo cảm tăng lên tới nhị tinh!"

"Đạt được thuộc tính: Thiên phú [Xảo Thủ]!"

"Phát động phần thưởng thêm: Kiếm Thế!"

Thanh âm hệ thống lại vang lên.

Bước chân Mạnh Trường Khanh hơi dừng lại, sau đó khóe miệng nhếch lên.

Hắn không ngờ mình lại có thể tăng độ hảo cảm của Bạch Tố Khê lên tới nhị tinh nhanh như vậy, lại còn nhận được phần thưởng thêm.

"Thú vị, vốn tưởng rằng tiểu tử này có ý tứ với ngươi, nhưng dọc theo đường đi, cũng không có lộ ra ý tứ gì khác."

Thanh âm già nua vang lên trong đầu Bạch Tố Khê.

"Sư tôn, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Nghe vậy, Bạch Tố Khê vội vàng thu hồi ánh mắt vẫn nhìn Mạnh Trường Khanh đi xa, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng.

"Mạnh sư huynh chỉ là người tốt mà thôi."

Bạch Tố Khê giải thích: "Làm sao lại có thể thích ta?”

“Ta là sợ ngươi thích hắn."

Thanh âm già nua nói: "Tiểu tử này tuy rằng bề ngoài không tệ, đổi lại là lão thân lúc còn trẻ đoán chừng cũng sẽ tâm động, nhưng tuổi này vẫn còn đang lắc lư ở Đoán Mạch Cảnh, tư chất căn cốt khẳng định không được. Tương lai của ngươi, không phải hắn có thể với tới, nói không chừng không bao lâu nữa, ngay cả bóng lưng của ngươi hắn cũng không nhìn thấy. Nói tóm lại, hắn và ngươi không phải là người cùng một thế giới. Ngươi tốt nhất không nên vì chuyện hôm nay mà sinh ra tình cảm vượt hữu nghị với hắn."

Bạch Tố Khê nghe vậy, nhất thời trầm mặc lại.