Chương 46: Thu Được Thuộc Tính.

Tuy nhiên nội tình vẫn còn đó, không thể coi thường.

Mà Thiên Linh Châu, nơi Thái Huyền tông tọa lạc, cùng với hai đại châu lân cận đều là khu vực Hoàng Tuyền Ma tông hoạt động tương đối sôi động.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng đám người cũng về tới nội môn.

‘’Mạnh sư đệ, vài ngày nữa ta sẽ lại đến tìm ngươi.’’

Khi phân biệt, Khổng Lâm Tuyết nói.

Giờ phút này nàng đã uống không ít đan dược, khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn cần nhanh chóng điều dưỡng, nếu không sẽ để lại di chứng.

Sư tỷ chữa thương trước đi, không cần gấp gáp.

Mạnh Trường Khanh mỉm cười.

Ngay sau đó, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Khổng Lâm Tuyết mới rời đi.

Nhìn bóng lưng các nàng rời đi,

Mạnh Trường Khanh thở nhẹ một hơi.

Nói thật, Khổng sư tỷ có vẻ hơi nhiều chuyện, đặc biệt là sau khi hai người quen biết nhau.

May mắn là Khổng sư tỷ rất biết chừng mực, trò chuyện đều là những chuyện không quan trọng.

‘’Ngày mai lại đi nhiệm vụ, đêm nay thời gian không còn sớm, trước tiên trở về dung hợp thuộc tính.’’

Trong mắt Mạnh Trường Khanh hiện lên sự mong chờ.

――

Về phòng.

Mạnh Trường Khanh khoanh chân ngồi ở trên giường.

Mở bảng nhân vật của mình ra.

[Ký chủ: Mạnh Trường Khanh]

[...]

[Thuộc tính chưa dung hợp: 《 Ngự Hỏa Phần Dương Công( Tiểu thành ) 》, Tạo Nghệ Đan Đạo Nhị Phẩm ]

[Phần thưởng còn lại: Thẻ tạo nghệ Huyền cấp vũ kỹ *3]



‘’Hệ thống, lần lượt dung hợp thuộc tính.’’

Mạnh Trường Khanh cũng không phân biệt trước sau, trực tiếp dung hợp toàn bộ.

‘’Đinh!’’

‘’Dung hợp bắt đầu!’’

Âm thanh rơi xuống.

Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, trong đầu tràn vào một lượng lớn cảm ngộ về công pháp.

Tất cả đều là cảm ngộ về Ngự Hỏa Phần Dương Công.

Số lượng cảm ngộ rất nhiều, không thua kém gì lúc trước khi dung hợp Linh Lung Hàn Nguyệt Kiếm Kinh.

Khoảng chừng một lát sau mới hấp thu hết.

Lại là một môn công pháp Huyền cấp cao giai!

Mạnh Trường Khanh kinh hỉ.

Loại công pháp cấp bậc này cũng không dễ tìm.

Tuy rằng có thể đổi ở Tàng Vũ Các, nhưng cần rất nhiều điểm cống hiến!

Bình thường chỉ có đạt đến cấp bậc đệ tử chân truyền mới có thể thu hoạch, bởi vì giá đổi công pháp của đệ tử chân truyền với đệ tử nội môn là không giống nhau.

Đây cũng là đặc quyền mà địa vị tăng lên mang lại.

Mạnh Trường Khanh cũng không biết nghiệm vụ Thiên Đồng Thủ cộng thêm đầu của Bắc Thiên Khách có đủ đổi một quyển công pháp Huyền cấp cao giai hay không, dù sao ngày mai mới có thể xem.

Sau khi hoàn toàn nắm vững Ngự Hỏa Phần Dương Công, Mạnh Trường Khanh cũng hiểu rõ tác dụng của công pháp này.

Có thể nói, nó được thiết kế riêng cho luyện đan sư.

Bởi vì luyện đan sư cần đan hỏa để luyện đan, mà hỏa diễm bình thường không thể luyện chế đan dược phẩm cấp nhị trở lên, vì vậy cần tìm kiếm một số hỏa diễm đặc biệt dung nhập vào cơ thể.

Nói một cách ngắn gọn, Ngự Hỏa Phần Dương Công dùng để tăng cường khả năng khống hỏa.

Không chỉ giúp người tu luyện không bị những hỏa diễm đặc thù này thiêu đốt, mà còn có thể khống chế chúng, biến thành thủ đoạn công kích của chính mình.

‘’May mắn có được môn công pháp này, nếu không cho dù ta có tạo nghệ đan đạo nhị phẩm, cũng không thể luyện đan.’’

Mạnh Trường Khanh có chút may mắn.

Ngay sau đó, hạng thuộc tính thứ hai bắt đầu dung hợp.



Sau khi hệ thống nhắc nhở.

Cảm ngộ còn khổng lồ hơn cả Ngự Hỏa Phần Dương Công, tựa như một dòng sông tuôn chảy vào đầu Mạnh Trường Khanh.

Tất cả đều là cảm ngộ về đan đạo.

Đan đạo là một khái niệm không rõ ràng, bao gồm nhiều phần.

Một là tên các loại linh dược, dược tính, cách phối hợp, vân vân.

Hai là kỹ xảo luyện đan, thủ pháp, vân vân.

Ba là…

...

Cũng bởi vậy lần dung hợp này kéo dài trọn vẹn một canh giờ!

‘’Đạo luyện đan, quả thật là phức tạp và huyền ảo a.’’

Mạnh Trường Khanh chậm rãi mở mắt, không nhịn được phát ra tiếng cảm thán.

Giờ này khắc này, hắn có thể xác định ý nghĩ lúc trước của mình là đúng.

Vì sao tu vi cảnh giới của Khổng Lâm Tuyết không cao như vậy?

Bởi vì giai đoạn đầu của luyện đan sư cần học quá nhiều thứ, thực sự giống như bách khoa toàn thư, bao hàm rất nhiều khía cạnh.

Trong tình huống như vậy, còn phải dành thời gian để tu luyện, học tập vũ kỹ, vân vân.

Có thể nói, mỗi luyện đan sư đều là một bậc thầy quản lý thời gian đạt tiêu chuẩn.

Tuy nhiên, khi luyện đan sư đến trung kỳ, họ có thể dành phần lớn thời gian cho tu hành, bởi vì những gì cần học đều đã học được, về sau chỉ cần tự mình nghiên cứu, đi lên con đường riêng của mình.

‘’Luyện đan sư nhị phẩm.’’

Mạnh Trường Khanh hít một hơi thật sâu, khóe miệng nở nụ cười.

Đây chính là chỗ bá đạo của hệ thống.

Người khác phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức và tâm huyết, mới có thể đi đến bước này.

Tư chất tốt như Khổng Lâm Tuyết cũng phải mất mười năm.

Còn hắn thì sao?

Chỉ cần kết giao bằng hữu, sau đó tốn một canh giờ mà thôi đã tiết kiệm được biết bao khổ công.