Chương 11: Khôi Lỗi Hạp Đạo, Thông Khiếu Cảnh!

Ngâm!

Trường kiếm khẽ ngâm lên, xuyên thủng không gian, lao ra!

Chín đạo kiếm ảnh lóe lên, đồng loạt đâm vào vách tường cách đó không xa.

Nhưng bỗng nhiên, cả căn phòng rung chuyển.

Vách tường kiên cố vô cùng không ngờ lại bị đánh vỡ nát!

Ánh sáng mặt trời màu vàng nhạt chiếu vào, trong làn khói bụi có một thân ảnh mơ hồ hiện ra.

“Thật mạnh!”

Mạnh Trường Khanh theo bản năng nắm chặt trường kiếm trong tay.

Cần biết rằng đây là kiến trúc của tông môn, được làm bằng chất liệu vô cùng cứng rắn.

Hắn nhớ rõ ngày hôm qua, mình chỉ có thể đánh xuyên qua vách tường, để lại một vết kiếm.

Nhưng bây giờ lại trực tiếp đánh sập nó!

Hơn nữa, hắn cũng không dùng hết sức.

Chỉ là vung kiếm một cái tùy ý!

‘’Tu vi tăng lên là một phần nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn vẫn là Kiếm Thế!’’

Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ trong lòng.

Kiếm Thế là một loại lực lượng huyền diệu.

Có Kiếm Thế, bất kỳ kiếm pháp nào hắn thi triển cũng sẽ được tăng cường uy lực.

Tuy nhiên, mức độ tăng cường còn phụ thuộc vào phẩm cấp của kiếm pháp.

“Ta bây giờ, có thể khiêu chiến Thông Khiếu Cảnh hay không?”

Mạnh Trường Khanh nhìn về phía trường kiếm trong tay.

Bên trên Đoán Mạch, Chính là Thông Khiếu.

Thông Khiếu là gì?

Thân thể con người có rất nhiều khiếu huyệt huyền quan, gọi là Nguyên Khiếu.

Nguyên Khiếu ẩn chứa nguyên huyết, chính là Tiên Thiên Chi Huyết, uy lực vô cùng.

Sau khi hấp thụ Thiên Thiên Chi Huyết, các phương diện cơ năng của thân thể đều sẽ được cải thiện một cách toàn diện!

Không phải Đoán Mạch Cảnh có thể so sánh.

Chỉ cần có Kiếm Thế, Mạnh Trường Khanh cảm thấy mình có thể giao đấu với võ giả mới nhập Thông Khiếu Cảnh.

Tiếp theo, hắn có thể an tâm tu luyện, tranh thủ sớm đột phá đến Thông Khiếu Cảnh!

Mạnh Trường Khanh thu kiếm vào vỏ.

Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng kiên định.

Chỉ cần đột phá đến Thông Khiếu Cảnh, hắn mới có thể có tư cách tiến vào nội môn!

“Tu luyện!”

Mạnh Trường Khanh quay người, đi sang phòng bên cạnh.



Ở ngoại môn, nếu có tiền, có thể thuê một sân rộng để tu luyện.

Như vậy, hắn sẽ không phải chen chúc với những người khác.

――

Thời gian trôi qua như thoi đưa.

Chẳng mấy chốc, đã nửa tháng trôi qua.

Tiếng chuông vang dội vang vọng khắp lãnh địa Thái Huyền Tông, chấn động lòng người.

Lúc này, không ít người đang chạy vào sâu trong ngoại môn.

Bởi vì hôm nay là cuối tháng, cũng là ngày Khôi Lỗi Hạp Đạo mở ra.

Thái Huyền Tông yêu cầu đối với đệ tử rất nghiêm khắc.

Ngoại môn muốn vào nội môn chỉ trở thành Thông Khiếu Cảnh thôi thì vẫn chưa đủ.

Còn cần thông qua Khôi Lỗi Hạp Đạo!

Hạp đạo không dài, chỉ khoảng ba trăm mét.

Nhưng bên trong lại bố trí rất nhiều khôi lỗi hình người.

Thực lực càng đi về sau càng mạnh.

Nghe nói ở cuối cùng, còn có khôi lỗi cấp hai có thể so sánh với võ giả Thông Khiếu Cảnh!

Nhiều năm qua, đã có rất nhiều đệ tử ngoại môn đạt tới tu vi Thông Khiếu Cảnh, nhưng vẫn bị Khôi Lỗi Hạp Đạo ngăn cản, không thể vào nội môn.

Sau này, bọn hắn phải luyện thêm một hai năm, thậm chí lâu hơn mới có thể thông qua.

Dệ tử ngoại môn của Thái Huyền Tông rất đông, dù sao cũng là một trong những tông môn nhị phẩm hàng đầu Thiên Linh Châu.

Ước tính có đến mấy vạn người.

Cũng chính vì vậy, cứ cách một đoạn thời gian thì lại có Thông Khiếu Cảnh xuất hiện.

Ví dụ như hôm nay.

Trước Khôi Lỗi Hạp Đạo tràn ngập khí tức lạnh như băng, có ba đạo thân ảnh đứng thẳng tắp.

Đều là võ giả Thông Khiếu Cảnh ở ngoại môn, đang ở cảnh giới nhất trọng.

"Ngươi nói hôm nay ba người này có thể xông qua được không?"

Từ xa, có người đang quan sát hỏi.

"Chắc là được. Ba người này đều đã đột phá đến Thông Khiếu Cảnh được một năm rồi, có thể thấy được đã chuẩn bị rất kỹ."

Một người khác trả lời.

Nghe được mọi người bàn tán, ba người kia hơi ưỡn ngực, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.

Quả thật, một năm chuẩn bị và lắng đọng đã khiến họ tin tưởng rằng mình có thể thông qua.

Nội môn mới là nơi dành cho tinh anh của tông môn, nơi có võ đạo chân chính.

"Ai là người đầu tiên?" Ngoại môn trưởng lão chậm rãi nói.

Hắn đã cao tuổi, trên người có chút dáng vẻ già nua.



Nhìn ba người trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, không hề có gợn sóng nào.

“Ta trước!”

Một người trong đó lên tiếng trước.

Hắn thân hình vạm vỡ, tay cầm đại đao, bước vào hạp đạo.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn theo hắn với vẻ mong đợi.

――

Trong một căn phòng cổ kính, một bóng người cao lớn đang tĩnh tọa tu luyện.

Trên người hắn cởi trần, lộ ra cơ bắp cường tráng nhưng không quá bành trướng.

Đường cong cơ bắp càng thêm hoàn mỹ.

Đó là Mạnh Trường Khanh.

Hôm nay là ngày thứ mười lăm hắn bế quan tu luyện.

Xung quanh hắn đặt đầy bình bình lọ lọ.

Có thể thấy trong thời gian vừa qua hắn đã dùng không ít tài nguyên.

Khí tức của hắn so với trước đây đã tăng lên đáng kể, gần như đạt đến cực hạn của Đoán Mạch Cảnh.

Bỗng nhiên, trong cơ thể Mạnh Trường Khanh vang lên một tiếng vỡ vụn.

Giống như tiếng một cái bình sứ vỡ.

Mỗi phút mỗi giây, khí tức của hắn đều đang điên cuồng tăng lên, thậm chí có thể nói là tăng vọt.

Như thể dòng lũ thoát khỏi sự trói buộc, gào thét cuộn trào khắp nơi.

Hô!

Mấy chục giây sau, Mạnh Trường Khanh chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt tràn đầy lực áp bách.

Đây là biểu hiện của việc thực lực tăng lên.

“Cuối cùng cũng...”

Mạnh Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hắn.

Nửa tháng bế quan này tuy buồn tẻ nhưng kết quả thật đúng là không ngoài mong đợi.

Mạnh Trường Khanh cảm nhận tình huống bên trong cơ thể.

Huyết dịch đặc quánh như thủy ngân, tràn đầy sức sống.

Kinh mạch rộng rãi, dẻo dai.

Cơ bắp càng trở nên rắn rỏi hơn.

Lúc này, lực lượng, tốc độ và các chỉ số khác của hắn đều tăng lên hơn mười lần, thực sự là vô cùng khủng khϊếp.

Đặc biệt là cánh tay phải của hắn.

Nguyên khiếu thứ nhất đã khai mở, Tiên Thiên Chi Huyết không ngừng chảy ra, thẩm thấu vào tứ chi bách hài và kinh mạch toàn thân.