Chương 3: Vào động

Yên Nhiên ngạc nhiên, Ở nơi này lại có loại bệnh kì lạ như vậy sao? Cô nhất định phải đi xem xem mới được

dù gì cô cũng phải đi theo nhóm người này. Cả bốn đi được nửa ngày nữa thì đến một dòng sông nhỏ, sông này

nước khá trong, vì đang rất mệt nên bọn họ định bắt vài con cá ăn lót dạ. Nhưng khi Nguyên vệ và Đức vệ đi đến

gần mặt nước thì bỗng Yên Nhiên cảm nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, cô vội vã hét lớn.

" Này các người lui lại đi, lui lại nhanh."

Lạc Thanh Hàn bất ngờ cũng nói.

" Lùi lại tránh ra khỏi nước mau"

Hai người bọn họ lập tức tuân lệnh rời xa mặt nước. Lúc này mọi người quan sát nước thật kỹ và thầm rét run, dưới nước là vô số

đĩa. Giống đĩa này không như bình thường mà chúng màu trắng trong suốt, chẳng biết chúng có hút máu như đĩa thường không nhưng

cứ nhìn số lượng của bọn chúng ở trong hồ là đã lạnh người rồi. Lạc Thiên Hàn lại nói.

" Dưới nước thứ này nhiều như vậy chắc chẳng có gì để mà bắt đâu, nghỉ ngơi tại chỗ."

Bọn họ thật sự rất đói và mệt nhưng đành chịu vậy, khu rừng này chẳng có tới một con thú nào, bây giờ gặp được con sông thì

lại không dám liều mạng chạm vào nước. Bọn họ lại tiếp tục đi sâu vào rừng thỉnh thoảng gặp vài con quỷ hồn thấp thoáng

nhưng bọn chúng không tiến lại gần. Có lẽ nhờ thanh gươm dính máu của Yên Nhiên trong tay Lạc Thiên Hàn.

" Máu của cô đuổi được yêu ma sao?"

Lạc Thiên Hàn nhận thấy sự bắt thường của bọn ma quỷ thì cất tiếng hỏi Yên Nhiên. Cô suy nghĩ rồi trả lời hắn thật lòng.

" Những thứ này ta mới gặp lần đầu nên không chắc, còn những ma quỷ thông thường thì quả thật chúng rất sợ máu của ta."

" Vậy quả thật ta nên đem theo cô đi cùng"

*-* Yên Nhiên thầm mắng trong lòng nhưng vẫn im lặng không nói tiếp.Cả nhóm đi đến một vách đá có thác nước. Thác nước này rất lạ Yên Nhiên tròn mắt ngạc nhiên " Gì vậy nước ở thác này chảy

ngược dòng sao?" Quay sang nhìn Lạc Thiên Hàn cô lại tiếp " Chúng ta có thể lên đó một chút không? Dòng nước ở đây

kì quái quá ta muốn lên đó xem thử."

Nguyên vệ lên tiếng xen vào.

" Chử tử dòng thác này cao quá sợ rằng sẽ không an toàn, chúng ta tìm một lối khác đi qua có được không?"

" Này ta nói này Nguyên vệ, từ lúc vào đây ngươi thấy có nơi nào an toàn vậy?? "

Nguyên vệ đen mặt lại nhìn Yên Nhiên nhưng hắn chưa kịp đáp trả thì chủ tử hắn đã lên tiếng.

" Lên trên"

Nguyên vệ và Đức vệ nhìn nhau rồi đồng loạt đáp

" Vâng chủ tử"

Mệnh lệnh của chủ tử là tối thượng dù biết nguy vẫn phải tiến lên. Lạc Thiên Hàn hỏi Yên Nhiên

" Cô tự lên được không?" Yên Nhiên tự tin gật đầu với hắn cười vui vẻ.

Cả bốn vận công bay lên trên Yên Nhiên bay đầu tiên phía trước hắn, hắn muốn như vậy để có thể bảo vệ cô nếu xảy ra chuyện gì

ngoài ý muốn. Quả nhiên đến giữa thác nước Yên Nhiên bị một lực rất mạnh hút vào bên trong, cô giật mình thét lên

"á aaaaaa...."." Cẩn thận" Lạc Thiên Hàn vội tóm được tay cô, cả hai cùng bị hút vào. Hai người phía sau thấy vậy cũng bay vào theo mà không kịp suy nghĩ.

Họ tưởng sẽ bị dòng nước cuốn đi nhưng không ngờ lại bị hút vào một hang động. Hang động khá rộng rãi mọi người cẩn thận nhìn quanh thấy không có gì bất ổn nên quyết định đi sâu vào trong. Đức vệ định đốt đuốt lên thì Yên Nhiên bảo.

“ Đốt cái đấy ở đây không cháy được đâu, Đức vệ ngươi dùng cái này này” Cô đưa đến cho hắn một cây đuốt rất nhỏ chỗ bùi nhùi châm lửa là một lá bùa vàng.

Cô giải thích “ Ta thấy ở đây có yêu khí đuốt thường không cháy nổi đâu đây là đuốt hướng âm, nó hút âm khí làm nhiên liệu, nơi nào có âm khí càng nồng đậm nó càng cháy sáng hơn.”

Đức vệ cầm lấy ngọn đuốt thấp sáng lên, cả đoàn người tiến vào trong.Càng đi sâu mùi yêu khí càng nồng đậm còn xen lẫn cả quỷ khí, Yên Nhiên căng thẳng tột độ. Cô thì thầm với Lạc Thiên Hàn.

“ Ta thấy phía trong có thứ gì đó rất mạnh sợ rằng chúng ta hợp lại cũng khó dành phần thắng đấy. Người có muốn rút lui tìm đường khác không?”

“ Cô sợ?” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô hỏi đơn giản. Cô lắc đầu. “Ta sợ người không kịp chuẩn bị tâm lí thôi”.

Cô lại cười tinh nghịch rồi đi tiếp, thình lình cả nhóm nghe tiếng cười lanh lãnh vọng ra.

(Há há há.....hí hí hí..... có kẻ lại tự dẫn xác đến đây sao....hí hí hí lâu rồi.. lâu rồi ta không được ăn ngon há há há....).

Yên Nhiên lạnh người, nghe tiếng cười tiếng nói thì bọn chúng rất đông, hơn nữa tu vi còn không yếu. Bên đây bọn họ chỉ có bốn người lại còn chỉ một mình cô là có thể đánh với ma quỷ. Cô nhìn ba tên kia rồi nói.

“ Bọn chúng đang kéo đến, có vẻ khá đông đao kiếm của các người không thể làm tổn hại đến chúng. Nên đành lấy máu ta vậy, bôi lên rồi các người cứ chém gϊếŧ như thường là được.”

Lạc Thiên Hàn im lặng nhìn cô vẻ mặt phức tạp, Đức vệ và Nguyên vệ đưa kiếm đến để Yên Nhiên tự đưa tay chạm vào. Hai người nhìn cô khẽ nhăn mặt vì đau nói khẽ.

“Lần này lại nợ cô.”