Chương 6
Ngay khi Mạc Kỳ Tuyên vừa trở về, trong cung rất nhanh truyền ra mật lệnh, gọi hắn lập tức tiến cung. Mạc Kỳ Tuyên chỉ kịp căn dặn Vương quản gia chăm sóc Y Lam, đồng thời cũng để lại cho nàng một mẩu giấy nhỏ ghi lời nhắn, rồi đi mất. Vệ Minh phân phó hai ám vệ ở lại bảo vệ Y Lam rồi nhanh chóng đi theo Mạc Kỳ Tuyên.
Sáng hôm sau, Y Lam rời giường rất trễ. Mở mắt ra liền thấy cảnh vật chung quanh thật lạ lẫm. Nàng nghĩ có lẽ là Mạc Kỳ Tuyên đã đưa nàng đến đây. Chợt thấy trên bàn có tờ giấy nhỏ, Y Lam bèn cầm lên xem. Trên đó viết: "Y Lam, ta có việc gấp phải đi vài ngày. Mấy ngày này ngươi tốt nhất đừng ra ngoài. Mọi việc cần thiết ta đã dặn Vương quản gia hết rồi. Nàng cứ nghe ông ấy là được.".
Y Lam thầm nghĩ dù gì nàng cũng không quen thuộc ở đây, cứ ở tạm vài ngày cũng tốt. Nàng nghĩ rằng ở đây thì ăn mặc ắt hẳn không phải lo lắng gì, thế nhưng...
Y Lam nhìn chỗ thức ăn vừa được nha hoàn đem tới, đập tay lên bàn, mặt đằng đằng sát khí nhìn nha hoàn đưa cơm, gằn giọng nói: "Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?". Đồ ăn được phân tới cho nàng không ngờ chỉ có một bát cơm nguội, một đĩa rau luộc cùng đậu phụ chiên, hơn nữa còn được chế biến cực kì sơ sài. Một người nổi tiếng kén ăn từ nhỏ như nàng sao có thể nuốt nổi thứ này chứ!!! Nha hoàn đưa cơm vẻ mặt khinh thường nhìn nàng: "Đây là Vương quản gia phân phó ta đem cho cô nương, nếu cô nương có ý kiến gì thì mời đi tìm Vương quản gia." Dứt lời liền quay lưng đi thẳng. Y Lam tức đến điên lên, lập tức đi tìm Vương quản gia hỏi chuyện. Nhưng không ngờ câu trả lời nàng nhận được lại là:"Cô nương thứ lỗi, ta chỉ làm theo lời dặn của Vương gia. Ngoài ra ta không biết gì nữa.". Y Lam nhận thấy có gì đó không đúng, vội hướng Vương quản gia hỏi:"Ngươi nói hắn là Vương gia? Là vị Vương gia nào?". Vương quản gia nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt:"Tất nhiên chính là Chiến vương gia Mạc Kỳ Tuyên rồi." Y Lam nghe được cả người chợt sững lại, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười lạnh lẽo. Mặc Kỳ, không, Mạc Kỳ Tuyên mới đúng. Không nghĩ tới ngươi lại dám lừa ta. Lá gan quả thật rất lớn. Rất nhanh thôi, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
Y Lam hướng ánh mắt lạnh băng về phía Vương quản gia, lạnh lùng nói: "Vương gia của ngươi nợ ta tám vạn lượng hoàng kim, hiện tại ta muốn đòi lại, sau đó rời khỏi đây.". Vương quản gia thậm chí còn không thèm liếc nàng lấy một cái, thản nhiên đáp: "Cô nương, Vương gia đã dặn cô nương không được tự ý rời đi trước khi Vương gia trở về. Nếu cô nương rời đi thì số tiền kia Vương gia sẽ không trả nữa."
Ầm!!!
Y Lam không nhịn nổi nữa, vung tay đấm mạnh vào cây cột nhà bên cạnh, khiến nó nát ra thành từng mảnh. Vương quản gia nhìn thấy thế sắc mặt trở nên tái mét, hoảng sợ lùi lại mấy bước. Từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện mười mấy ám vệ ánh mắt bất thiện nhìn nàng: "Cô nương, thỉnh quay về chỗ cũ.". Y Lam hít một hơi sâu đè ép cơn giận trong người, quay lưng đi thẳng về tiểu viện của mình. Lí trí nói cho nàng biết hiện tại không nên sính cường làm gì. Bối cảnh của đối phương quá mức to lớn, mà nàng vừa mới đến đây, không có chỗ dựa để giúp đỡ. Hơn nữa nàng còn muốn thành lập một thế lực riêng. Tám vạn lượng hoàng kim kia là không thể thiếu. Vậy nên hiện tại điều nàng phải làm là nhịn, nhưng có một điều chắc chắn rằng, những kẻ từng ức hϊếp nàng sau này nhất định phải trả giá đắt.
Ở một lầu các xa hoa trong Chiến vương phủ, một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo đang nằm dài trên nhuyễn tháp nghe Vương quản gia nói chuyện. "Quận chúa, ta đã làm đúng như những gì ngài dặn, chèn ép nữ nhân kia. Thuộc hạ nghĩ chỉ hai, ba ngày nữa nàng ta sẽ bỏ đi mà thôi. Như vậy thì chúng ta sẽ không phải chi trả số tiền kia cho nàng ta nữa." Thiếu nữ kia nghe xong liền gật gù tỏ vẻ hài lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mấy tia độc ác: "Vương quản gia, lần này ông làm rất tốt. Hừ, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của Chiến vương phủ. Số tài sản kia tất nhiên cũng sẽ thành của ta. Sao ta có thể để tiện nhân kia lấy đi một khoản lớn như vậy chứ. Ngươi trở về tiếp tục tìm cách chèn ép nàng ta cho ta. Khiến nàng ta càng sớm cút ra khỏi Chiến vương phủ thì càng tốt. Hiểu chưa?". Vương quản gia khẽ rùng mình một cái, rất nhanh cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó lui ra ngoài.
Thiếu nữ kia tên gọi Triệu Nhan, là họ hàng xa bên ngoại của Mạc Kỳ Tuyên, đồng thời cũng là cháu ruột của Thái hậu. Triệu Nhan kia chính là tài nữ số một số hai của kinh thành, ỷ vào việc có Thái hậu làm chỗ dựa mà kiêu căng hống hách. Nữ nhân này vì muốn ao ước quyền lực của Mạc Kỳ Tuyên mà ra sức theo đuổi hắn. Thậm chí còn mặt dày cầu xin Thái hậu giúp đỡ, thành công chuyển vào Chiến vương phủ sống. Điều này khiến nàng ta vô cùng đắc ý, bởi vì nàng ta là nữ nhân đầu tiên được sống ở đây. Tuy nhiên hôm qua Mạc Kỳ Tuyên đột nhiên đưa một cô gái khác về khiến nàng ta cảm thấy địa vị bản thân bị uy hϊếp nên quyết định xuống tay loại trừ mối nguy hiểm này.
Lại nói đến, Vương quản gia vốn là tâm phúc của Mạc Ky Tuyên, giúp hắn trông coi Vương phủ. Nhưng không ngờ kẻ này lại là người hám lợi, ham vinh hoa phú quý, trong lúc Mạc Kỳ Tuyên đi vắng lại bị Triệu Nhan mua chuộc. Vậy nên hắn mới lén lút giúp đỡ Triệu Nhan chèn ép Y Lam, mặc cho lời dặn của Mạc Kỳ Tuyên. Về phần hai ám vệ mà Vệ Minh phân phó trông coi Y Lam đã sớm bị ám vệ của Triệu Nhan khống chế. Nếu không bọn họ đã sớm vào cung báo tin cho Mạc Kỳ Tuyên rồi.
Thoắt một cái, ba ngày đã trôi qua. Đãi ngộ của Y Lam càng lúc càng tệ. Lửa giận của nàng đã tăng đến mức cao nhất, quyết định ly khai Chiến vương phủ này, đồng thời âm thầm thề nhất định có ngày nàng sẽ rửa sạch sự nhục nhã này. Trong lúc Y Lam đang suy nghĩ sau khi rời khỏi đây thì nên đi đâu thì tiểu viện của nàng lại có thêm một vị khách mới tới chơi. Đó là một nam tử mặc trường bào màu trắng, có khí chất xuất thần tựa trích tiên, vẻ mặt luôn mỉm cười ôn hoà. "Ôn nhuận như ngọc" chính là những gì Y Lam đánh giá nam nhân này. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn cả chính là nam nhân này không ngờ chính nam tử nho nhã trong chiếc xe ngựa lần trước ở Lục Liễu thành. Phía sau nam nhân đó, Vương quản gia đứng một bên cung kính đợi lệnh. Nam nhân đó hướng nàng, mỉm cười ôn hoà tựa gió xuân, nói: "Cô nương, chúng ta lại mặt. Tại hạ tên gọi Nam Cung Ngọc. Không biết cô nương tên gọi là gì?". "Ta gọi Y Lam. Vì sao người lại ở đây?". Nam Cung Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hoà trên mặt, đưa mắt liếc nàng qua một lượt, nhẹ nhàng đáp: "Tình cờ mà thôi.". Ánh mắt Nam Cung Ngọc nhìn Y Lam thoáng qua tia kì lạ mà bản thân hắn cũng không hiểu rõ. Mới chỉ mấy ngày không gặp, nàng đã gầy hẳn đi trông thấy. Nhìn nàng như vậy, lòng hắn không khỏi nhói lên một cái, cảm giác rất khó chịu.
Y Lam chợt nghĩ đến cái bụng đói meo suốt ba ngày của mình, liền bất chấp tất cả mà hướng hắn, cười hì hì nói: "Lần trước ngươi nói muốn mời ta ăn cơm đúng không? Hôm đó ta bận việc, hay là hiện tại ngươi mời đi.". Vương quản gia đang đứng một bên nghe thấy thế cả người chợt run lên, vẻ mặt lo lắng tiến lên chen vào nói: "Cô nương, Vương gia đã dặn người không được tự tiện rời khỏi, nếu không...". Y Lam sắc mặt âm trầm nhìn Vương quản gia, sau đó nghiêm túc hướng Nam Cung Ngọc hỏi: "Nam Cung Ngọc, nếu như Mạc Kỳ Tuyên muốn bắt ta, ngươi có thể bảo vệ ta không?". Nam Cung Ngọc nghe được vậy thì hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền gật đầu, trong lòng chợt xuất hiện một niềm vui sướиɠ không tên. Lần trước gặp nhau ở Lục Liễu thành, hắn đối với nàng đã có cảm giác rất kì lạ. Đáng tiếc tên Mạc Kỳ Tuyên kia không hiểu từ đâu chui ra, đem nàng đi mất. Tình cảnh lúc ấy cho thấy rõ ràng, Mạc Kỳ Tuyên thích nàng. Nhưng hiện tại thì có vẻ nàng sống ở đây không được tốt lắm. Vương quản gia kia cũng có gì đó kì quái, liên tục gây khó dễ cho nàng. Xem ra phía sau chuyện này còn có gì đó uẩn khúc. Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn cả. Việc hắn muốn làm bây giờ chỉ là đưa nàng về phủ và chăm sóc nàng thật tốt mà thôi.
Nghĩ là làm ngay, Nam Cung Ngọc cường thế đưa Y Lam rời khỏi Chiến vương phủ, bất chấp sự can ngăn của Vương quản gia. Y Lam tất nhiên là rất vui vẻ đi theo. Trước khi cùng Nam Cung Ngọc về phủ còn bắt hắn mời nàng đi ăn một bữa no nê, bù lại ba ngày cực khổ vừa rồi.