Chương 1: Thoát khỏi Vực Hoang

Vào thời thượng cổ, khi bát hoang còn hỗn loạn, Ma Thần đứng đầu Ma Tộc liên tiếp dẫn quân đến gây chiến với Thần Tộc, đứng đầu là mười hai vị thần Thượng Cổ, do chiến thần Minh Dạ dẫn đầu.

Trận chiến cuối cùng, Ma Thần bị diệt, chiến thần Minh Dạ bị trọng thương nguyên thần, ôm vỏ trai của phu nhân chìm vào giấc ngủ vạn năm. Tộc yêu thú năm đó đi theo Ma Thần bị ép lùi về Vực Hoang, phong ấn vĩnh viễn. Thần tức của vị thần cai quản thời gian là Tắc Trạch duy trì thần lực trông chừng Vực Hoang qua một vạn năm, cũng dần suy yếu.

Ta là Phiên Nhiên, là một hồ ly sinh ra ngay trong lúc Minh Dạ và Tắc Trạch dùng thần lực phong ấn Vực Hoang, từ đó yêu khí trong người nhiễm chút tiên khí, yêu đan cũng trở nên quý hiếm cực kỳ.

Phụ vương ta đứng đầu tộc Hồ Ly, vì vậy miễn cưỡng chấn nhϊếp được bọn yêu thú có ý đồ xấu cướp yêu đan. Hắn bỏ ta vào trong kết giới, rồi đưa ta đến dưới chân thần tức, dùng Tắc Trạch xua đuổi bọn chúng. Vạn năm qua đi, ta đã tu luyện đến cảnh giới Yêu Vương, chỉ cần một chút nữa để lột xác thành Tiên.

Phụ vương nói, tộc Hồ Ly đã mấy vạn năm chưa có người nào có thể thành Tiên. Chỉ cần ta thành công, xem như từ đây mở ra chân trời mới cho dòng dõi hồ ly, biến thành Hồ Tiên chỉ trong một khắc. Nhưng muốn thành tiên, ta cần phải tìm được sợi tơ tình. Mà tơ tình này, vốn các tộc yêu thú chưa từng có. Chúng ta sinh ra chỉ có du͙© vọиɠ, cuồng bạo, ham muốn gϊếŧ chóc. Nào có sợi tơ tình.

“Phiên Nhiên, sợi tơ này chỉ có ở nhân gian, xem ra con phải ra nhân gian lịch kiếp một phen. Thế nhưng…” Gương mặt phụ thân buồn buồn nhìn ta, lại nhìn kết giới trên Vực Hoang một chút.

Ta hiểu rõ kết giới dùng Thần Tức của thần Thượng cổ, nào có dễ dàng phá giải như vậy. “Phải chăng Phiên Nhiên phải đánh đổi rất lớn mới có thể thoát khỏi Vực Hoang?”

Phụ thân thở dài: “Kết giới Vực Hoang có hai tầng, thần tức của Tắc Trạch ở trong cùng, bên ngoài là Thần lực của Minh Dạ bảo vệ. Tuy đã qua vạn năm, sức mạnh của thần cũng không thể xem thường. Phiên Nhiên, e rằng muốn qua được hai tầng kết giới này, con phải bỏ đi hai cái mạng.”

Hồ ly chín đuôi, đúng thật như lời đồn đại, có chín mạng sống. Ngay từ khi sinh ra, ta cũng chỉ có ba đuôi, trải qua vạn năm tu luyện mới đạt được cảnh giới như bây giờ, mà đuôi thứ tám và thứ chín càng khó tu luyện hơn. Nếu mất đi hai đuôi này, tương đương với mất đi một nửa công lực.

“Phiên Nhiên đã hiểu. Nếu cứ mãi lay lắt ở Vực Hoang này, chi bằng thử một chút. Chỉ là hai cái đuôi, còn có thể tu luyện lại. Phiên Nhiên sẽ thử một lần vậy.”

Phụ thân nhìn ta, cũng biết không khuyên được gì. Đành dặn dò một chút rồi lùi ra xa, để ta khởi động yêu lực.

Từ nhỏ ta đã biết mẫu thân đã không còn tại thế. Trận chiến ác liệt, mẫu thân bị hủy yêu đan, may mắn dùng sức lực cuối cùng sinh ra ta, từ đó biến vào cõi hư vô. Yêu thú không có yêu đan, giống như hạt nước rơi vào sa mạc, bốc hơi không thấy. Phụ Thân thương yêu ta gấp bội, lại vì tránh cho ta gặp nguy hiểm mà dùng toàn bộ công lực tạo ra kết giới. Đến nay, mặc dù tu luyện cũng đã bù đắp được phần nào, nhưng sao có thể so sánh được với Hồ Vương Phiêu Đế ngày trước.

“Thành Tính tồn tồn, đạo nghĩa chi môn.”

Ta dậm chân, hiện nguyên hình, bày thế dùng yêu lực luyện hóa cái đuôi thứ chín thành một dòng thanh thủy chảy xuôi, một nửa bao bọc lấy thân mình, một nửa còn lại len lỏi vào trong kim, mộc, thủy, hỏa, lấy mình ở vị trí thổ, thành trận ngũ hành. Từng đoạn gân cốt hòa tan, đau đớn đến tận xương tủy, như có một bàn tay vô hình đang mạnh mẽ bóp mạnh xương đuôi ra thành bột phấn. Từng sợi lông trên cái đuôi bị luyện hóa biến thành một mũi châm sắc nhọn, vội vàng dùng hết sức lực phóng thẳng vào kết giới, ngay chỗ tâm ngũ hành trận.

Yêu lực bị kết giới và dòng thanh thủy mạnh mẽ hút lấy, cơ thể giống như bị róc xuống từng mảnh thịt. Cộng thêm mũi châm từ đuôi va chạm với kết giới thần tức, tạo ra chấn động mãnh liệt khiến lục phủ ngũ tạng như sắp bị vỡ nát. Cuối cùng ta không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, mắt tối sầm ngất xỉu, Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta chỉ kịp nghe thấy giọng nói của phụ thân vang lên.

“Phiên Nhiên, thành Tiên thành Ma, tùy theo duyên phận, con không cần quá chú tâm khiến cuộc sống mất đi ý nghĩa. Cũng đã đến lúc ta đoàn tụ cùng mẫu thân của con ở cõi hư vô. Coi như đây là điều cuối cùng phụ thân làm cho con. Bảo trọng.”