Chương 28: Dũng cảm thật sự

Lão đầu kia chắc chắc không đơn giản, trông coi nghĩa địa hẳn chỉ là một trong các thân phận của hắn mà thôi!

Đầu óc Hàn Phi vận chuyển thật nhanh, số lượng thông tin hắn biết vẫn còn quá ít. “Bà, bà có biết Lầu trưởng sống ở đâu không?”

“Hắn ở trên tầng mười, phòng 1101. Ngươi muốn đi tìm Lầu trưởng nhờ hắn cứu Thần Thần sao?” Mạnh Thi lộ vẻ ưu sầu, “Trong hành lang không an toàn, hơn nữa bây giờ chỉ cần ra ngoài chúng ta sẽ gặp Khóc ngay.”

Hàn Phi nhớ kỹ con số 1101 này, đây là manh mối quan trọng nhất hắn thu hoạch được kể từ khi tham gia trò chơi. “Muốn đến phòng 1101 thì phải lên tầng trên, hiện tại ta mới cấp 2, xác suất còn sống đi lên tầng mười quá thấp. Không nên sốt ruột, làm gì phải chắc đó trước đã.”

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Mạnh Thi, Hàn Phi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Thần Thần là người thân quan trọng nhất của Mạnh Thi, bây giờ đứa nhỏ đang gặp nguy hiểm, nếu Hàn Phi có thể cứu được Thần Thần thì Mạnh Thi sẽ hoàn toàn trở thành đồng bọn đáng tin cậy của hắn.

Nếu là trước kia thì Hàn Phi đã chẳng bao giờ nghĩ tới việc tổ đội cùng một bà lão hơn bảy mươi tuổi, nhưng bây giờ thì lực lượng của một người cũng quý giá vô cùng.

Vừa rồi Mạnh Thi còn cứu hắn một mạng, xét về đạo nghĩa thì hắn trợ giúp bà cũng xem như là báo ơn.

Ngoài ra còn có một điểm cực kỳ quan trọng, đó là Hàn Phi không định tiến vào căn phòng đối diện để tìm Thần Thần. Hắn muốn dẫn Khóc đi tới căn hộ có ma của mình trên tầng bốn, mượn tay bạn cùng nhà để giải quyết Khóc, một lần vất vả để suốt đời nhàn nhã.

Hơn nữa cho dù bạn cùng nhà không xử lý Khóc thì chỉ cần giữ chân nó một lúc để hắn và bà lão tiến vào phòng 1034 tìm Thần Thần cũng đủ rồi.

Hoặc nếu tệ hơn cả, cho dù không tìm được Thần Thần thì Hàn Phi đặt bản thân vào nguy hiểm để giúp đỡ bà lão cũng có thể thu hoạch được sự tín nhiệm từ bà.

Chỉ cần bà trăm phần trăm tín nhiệm hắn thì hắn đã có được một người bạn đầu tiên trong tòa nhà âm phủ này rồi!

Càng nghĩ Hàn Phi càng hạ quyết tâm bắt lấy cơ hội lần này. Hít vào một hơi thật sâu, Hàn Phi dùng thái độ thấy chết không sờn để nói với bà lão: “Bà, ta có một cách này… có lẽ có thể cứu được Thần thần.”

“Cách gì?” Bà lão lo lắng hỏi.

“Dùng ta làm mồi nhử dẫn Khóc lên tầng trên, bà nhân cơ hội này tiến vào căn hộ đối diện tìm Thần Thần, nếu nó ở trong đó thì lập tức đưa nó ra ngoài.”

“Không được, ngươi làm vậy là đánh đổi bằng tính mạng mình đó! Tuyệt đối không được!” Bà lão nghiêm khắc từ chối.

“Chúng ta ở mãi trong này cũng không phải là cách.” Hàn Phi nói, “Như vầy đi, chúng ta đợi ba giờ, nếu ba giờ sau Khóc vẫn còn canh giữ ở ngoài cửa thì chúng ta làm theo cách này, ta sẽ dẫn nó đi, bà vào phòng tìm Thần Thần. Còn nếu nó không còn ở đó thì ta sẽ lên tầng trên tìm các hàng xóm khác nhờ hỗ trợ.”

“Nhưng cho dù ngươi dẫn Khóc đi hay nhờ hàng xóm khác hỗ trợ thì đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi, ngươi không sợ sao?” Bà lão lo lắng hỏi Hàn Phi.

“Sợ chứ, ta sợ vô cùng, nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn.” Gương mặt Hàn Phi ánh lên vẻ kiên định dưới ánh nến, “Có lẽ dũng cảm trong lúc đang sợ hãi mới là dũng cảm thật sự.”

Thấy Hàn Phi rõ ràng rất sợ chết lại nguyện ý làm chuyện như vậy, Mạnh Thi quả thật cảm động rưng rưng.

Cùng lúc đó, giọng nói băng lãnh vang lên trong đầu Hàn Phi:

[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thân mật với Mạnh Thi +10, quan hệ hàng xóm hòa thuận là bước đầu tiên để có nhân sinh hoàn mỹ.]

[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ ẩn cấp G “tìm kiếm Thần Thần” đã phát động, xin hỏi có nhận nhiệm vụ không?]

Hàn Phi không lập tức nhận nhiệm vụ, bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc. Hắn vừa mới vào trò chơi, còn chưa thể tự do rời đi, một khi bị Khóc bắt được thì muốn chết cũng sẽ trở thành một điều vô cùng xa xỉ.

Kỳ thật ở trong lòng Hàn Phi đã tính toán xong tất cả. Trước khi nhận nhiệm vụ tìm kiếm Thần Thần, hắn muốn hoàn thành một nhiệm vụ khác rồi chờ đợi cho đủ ba tiếng đồng hồ.

Đến khi có thể thoải mái rời khỏi trò chơi bất kỳ lúc nào, hắn sẽ có một con át chủ bài giữ mạng.

Hàn Phi xem như không nghe thấy âm thanh thông báo trong đầu, nói với Mạnh Thi: “Bà đừng lo lắng quá, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu Thần Thần.”

“Ta bây giờ chỉ lo cho ngươi, vì cứu thân nhân của ta mà phải hy sinh hạnh phúc của người khác, loại chuyện sai lầm này ta không muốn lặp lại thêm một lần nào nữa!” Trong lòng bà lão dường như đang gặp phải áp lực cực lớn, cảm thấy bị dày vò lương tâm.

Nghe ra ẩn ý trong lời bà lão, Hàn Phi cố ý giả vờ như không hiểu: “Vừa rồi bà đã cứu ta một mạng, bà cứ xem như ta muốn báo ơn đi.”

Nhìn thái độ chân thành tha thiết của Hàn Phi, bà lão chậm rãi cúi đầu như đang nhớ tới chuyện gì đó, trong mắt mang theo vẻ áy náy. “Ngươi là đứa nhỏ tốt bụng. Chờ một lát, ta lấy cho ngươi thứ này.”

Nói xong Mạnh Thi đi vào phòng ngủ tìm kiếm một lúc lâu, sau đó cầm một sợi dây chuyền mặt ngọc trông khá cũ kỹ đi ra.

“Trong nhà ta không có thứ gì tốt, sợi dây chuyền này là do mẫu thân ta để lại, hồi còn nhỏ mỗi khi ra đường vào ban đêm ta đều mang nó theo để yên tâm hơn.” Bà đưa sợi dây chuyền cho Hàn Phi. “Nếu ngươi không mang theo thứ này, ta sẽ không đồng ý để ngươi làm chuyện mạo hiểm như thế.”

Thấy thái độ bà lão kiên quyết như thế, Hàn Phi đành miễn cưỡng nhận lấy sợi dây chuyền mặt ngọc. Vừa chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc, trong đầu hắn lại xuất hiện âm thanh:

[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã thu hoạch được vật phẩm cấp G —— bùa hộ mệnh của Mạnh Thi.]

[Bùa hộ mệnh của Mạnh Thi (vật phẩm cấp G bình thường): là bùa hộ mệnh do mẹ của Mạnh Thi để lại.]

Giới thiệu rất ngắn, Hàn Phi cũng không rõ mặt dây chuyền có tác dụng cụ thể gì, nhưng trong ấn tượng của hắn thì bùa hộ mệnh đều có công dụng trừ tà.