“Mịa nó ngươi là hung thủ gϊếŧ người mà, ngươi sợ cái gì! Cảnh quay hoàn mỹ như thế lại bị ngươi làm cho hỏng bét, tức chết ta rồi!”
Khương đạo diễn mắng đã đời xong mới chạy tới đỡ Hàn Phi dậy. “Hàn Phi, kỹ thuật diễn xuất của ngươi tiến bộ quá lớn! Ngươi có thiên phú đóng phim kinh dị đó, ta cảm giác ngươi sinh ra chính là để đóng phim kinh dị!”
“Ta diễn tốt như vậy sao?” Hiện tại tâm tình Hàn Phi đã từ từ bình phục, biểu tình trên mặt trở lại bình thường như trước.
“Đương nhiên rồi! Ngươi diễn như thể chính bản thân ngươi đã tự mình trải qua vậy, quá trâu bò rồi!”
Nghe Khương đạo diễn khen ngợi, Hàn Phi cảm thấy hơi xấu hổ, hắn làm sao có thể nói cho Khương đạo diễn biết quả thật hắn đã tự mình trải qua cơ chứ!
“Ta nhặt được bảo bối rồi haha! Bộ phim này có ngươi, đoạn mở đầu hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.” Khương đạo diễn mỉm cười nhìn Hàn Phi, “Ta đã nói tiểu tử ngươi diễn xuất tốt như vậy sao có thể không nổi tiếng cho được, bây giờ xem ra là do ngươi đã đi nhầm phương hướng, về sau ngươi hãy thử nghiệm diễn tiếp phim kinh dị đi.”
“Ước mơ của ta là trở thành diễn viên hài mà. Ta thích nhìn mọi người mỉm cười, ta hưởng thụ loại cảm giác này.”
“Ai cũng phải no cái bụng trước đã, ngươi có thể dựa vào phim kinh dị để trở nên nổi tiếng, sau đó lại diễn phim hài cũng không muộn.” Khương đạo diễn rất hài lòng với biểu hiện của Hàn Phi. “Buổi thử vai của ngươi được thông qua, hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chính thức quay phim.”
“Ta…” Hàn Phi còn không biết mình có thể sống qua đêm nay hay không. Dựa theo quy định của trò chơi, mỗi ngày hắn đều phải vào game mới được.
“Ta sẽ tận lực xin thêm cát xê cho ngươi, yên tâm đi.” Tính tình của Khương đạo diễn rất thẳng, mọi cảm xúc đều thể hiện trên mặt, đương nhiên đây cũng là lý do cho tới giờ hắn vẫn chưa trở thành đạo diễn lớn được.
Từ lúc thử vai đến khi thông qua cũng chỉ diễn ra có mười mấy phút, Hàn Phi ăn ké cơm hộp của đoàn làm phim xong định rời đi thì điện thoại bỗng rung lên, lần này người gọi cho hắn là Lệ Tuyết.
“Ngươi tra được gì sao?”
“Đến tiểu khu cũ Bắc Nhai, viện số 21, ta chờ ngươi ở đây. Ta đã tìm được Mạnh Thi rồi.”
“Được, ta đến ngay!”
Đoàn làm phim Ác Chi Hoa làm việc ở tòa chung cư cũ thuộc viện số 15 khu Bắc Nhai, cách viện số 21 không quá xa. Hàn Phi trực tiếp chạy theo hướng dẫn của bản đồ trên điện thoại tới đó.
Đi qua từng tòa nhà cũ kỹ, cuối cùng Hàn Phi dừng lại trước Gia Chúc Viện, một tòa viện lạc đã xây được mấy chục năm.
“Bên này!” Giọng của Lệ Tuyết vang lên trong Gia Chúc Viện, nàng vẫn ăn mặc như lúc sáng, chỉ khác ở chỗ lúc này bên cạnh nàng là một chiếc xe mô tô sáng lấp lánh.
“Mạnh Thi đang sống trong Gia Chúc Viện sao?”
“Toàn thành phố chỉ có mười hai người tên là Mạnh Thi, ta đã tra xét toàn bộ nhưng không tìm thấy người nào giống như ngươi nói. Ngươi khiến ta cảm thấy ngươi không có nói dối, thế nên ta tra tìm trong phạm vi lớn hơn, rốt cuộc đã tìm được Mạnh Thi.” Nói tới đây, Lệ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Phi thật lâu.
“Ngươi nói tiếp đi chứ, nhìn ta làm gì?”
“Đi theo ta.” Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi đi vào tòa chung cư số 4, tiến lên tầng ba.
Căn hộ đầu tiên bên phải trên tầng ba có đặt một chậu than, bên trong là tiền giấy đã đốt được một nửa, nhìn vào trong nhà Hàn Phi có thể thấy một cái bàn thờ đen như mực và một bức ảnh chân dung trắng đen.
“Ngươi nói tối qua ngươi gặp được Mạnh Thi, nhưng trên thực tế Mạnh Thi phù hợp với miêu tả của ngươi đã qua đời từ mười năm trước.”
“Qua đời?!” Hàn Phi đứng như trời trồng tại chỗ, không dám bước vào trong nhà.
Ông chủ tiệm bán đồ cũ cũng đã qua đời từ mấy ngày trước, Mạnh Thi qua đời từ mười năm trước, Hàn Phi chợt phát hiện tất cả những người liên quan đến trò chơi kia trừ hắn ra đều đã là… người chết.
“Không đúng, còn có một người!” Ôm một tia hy vọng cuối cùng, Hàn Phi nhìn về phía Lệ Tuyết. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Lệ Tuyết đã hiểu ý nói tiếp:
“Thần Thần là cháu trai Mạnh Thi, tên thật là Mạnh Thần, cũng đã tử vong từ mười năm trước.”
“Đều là người chết sao?” Sau lưng Hàn Phi truyền tới từng đợt hàn khí, hắn thật sự không ngờ đám NPC trong trò chơi lại đều là người đã chết từ mười năm trước.
Nghĩ tới tối qua mình còn cùng bọn họ ăn sủi cảo và canh cá, thậm chí còn cảm thấy ấm áp, Hàn Phi nổi gai ốc đầy đầu.
Đây là cái trò chơi âm phủ quỷ quái gì vậy?
“Hai vị, nếu không có việc gì thì đi đi, ta không muốn bị quấy rầy nữa.” Một nam nhân trung niên tóc bạc đi ra khỏi căn hộ, trông hắn chỉ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi gì đấy nhưng mái tóc lại bạc trắng, dáng người không khỏe mạnh cho lắm.
“Chú à, chúng ta không cố ý quấy rầy chú đâu. Chỉ là vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển hơn xưa, rất nhiều vụ án không thể giải quyết cũng đều có tiến triển vượt bậc, hẳn là chú cũng muốn hung thủ được đưa ra vành móng ngựa chứ?”
Người bình thường không sợ trời không sợ đất như Lệ Tuyết vậy mà ở trước mặt người nhà nạn nhân lại có vẻ ôn nhu chưa từng thấy, nàng nói chậm rãi với vẻ cực kỳ kiên nhẫn.
“Mười năm rồi, hung thủ vẫn chưa tìm thấy. Sức khỏe của ta càng lúc càng kém, không chống đỡ nổi nữa.”
Nam nhân trung niên đi vào nhà bếp, đặt một bát sủi cảo vừa mới làm xong lên bàn thờ, sau đó đốt một cây nhang thơm rồi vái ba vái,
“Có phải khi bà còn sống vẫn luôn làm sủi cảo vào đêm giao thừa không?” Hàn Phi nhìn ảnh chân dung bà lão trên bàn thờ, bất tri bất giác nói: “Ta nhớ được bà còn nói vào đêm giao thừa ăn sủi cảo để ngụ ý phúc lộc thọ, diệt trừ xui xẻo cả năm đã qua.”
Lời Hàn Phi vừa nói khiến nam nhân xúc động nhớ lại những hồi ức khi còn trẻ, hắn nhìn Hàn Phi với vẻ khó tin.
“Bà nấu ăn rất ngon, hầm canh cá rất tươi, canh cá màu trắng đυ.c, đứng từ xa đã nghe được mùi hương thơm ngào ngạt…”
“Sao ngươi biết mấy chuyện này?” Nam nhân trung niên đi về phía Hàn Phi. “Ngươi từng gặp mẹ ta sao? Mười năm trước ngươi chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi thôi mà?”