Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Giúp Sư Phụ Thu Đồ, Vừa Thu Lại Một Cái Không Lên Tiếng

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngôn ca, mẹ ta bảo ta đưa cho huynh cái này."

Lúc này, một phụ nhân trẻ duyên dáng, người toát ra mùi sữa xuất hiện trước mặt Hứa Ngôn, đưa một cái tay nải cho hắn.

Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, nhận lấy:

"Nhị Nha, sao muội lại ra đây, chẳng phải đứa nhỏ không thể rời khỏi muội à?"

Nhị Nha cười nói:

"Không sao, trẻ con nháo chút thôi. Ngôn ca, huynh phải đi à? Có về nữa không?"

Hứa Ngôn đứng lên, cầm cái túi, cúi đầu nhìn Nhị Nha:

"Không biết nữa, lần này phải đi đến nơi rất xa, cảm ơn đồ ăn của Mạc đại thẩm giúp ta."

Nhị Nha vẫn mỉm cười lắc đầu:

"Không cần cảm ơn, mẹ ta coi huynh như con đẻ."

Hứa Ngôn gật đầu, không biết nói gì nữa, bèn xua đuổi đám người đang vây quanh Phù Sơn Tử đi, nói với Nhị Nha:

"Nhị Nha, ta đi đây!"

Nhị Nha gật đầu, nhìn bóng lưng Hứa Ngôn:

"Ngôn ca, nếu ngày nào huynh quay lại đây, nhớ đến nhà ăn bữa cơm."

Bước chân Hứa Ngôn khựng lại, gật đầu:

"Biết rồi."

Hắn kéo xe, nhưng lại chợt buông ra, xoay người đi đến trước mặt Nhị Nha, rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi giấu kín bao năm nay:

"Nhị Nha, ta không hiểu, sao muội lại thích con lợn Ngưu Nhị kia?"

Nghe thế, Nhị Nha cười rụng rốn:

"Ngưu Nhị ca tốt lắm, à phải rồi Ngôn ca, huynh nói huynh và sư phụ huynh là tu sĩ, mẹ ta tin, ta cũng tin."

Nàng vén lọn tóc trước trán ra sau tai:

"Chúng ta không cùng đường, Ngôn ca, chênh lệch giữa phàm nhân và tu sĩ không dễ xóa bỏ."

Hứa Ngôn thở dài, hắn không còn gì đến nói, tại hồi nhỏ cứ khoác lác với đám Nhị Nha rằng mình là tu sĩ, nếu không hiện giờ hắn đã có con.

"Được, ta đi thật đây!"

Nhị Nha khẽ gật đầu, Hứa Ngôn kéo xe, từ biệt mọi người:

"Bà con lối xóm, tạm biệt!"

Trong đám người có người từ biệt hắn, cũng có người hỏi hắn khi nào về, có một số còn nói tiểu tử ngươi tốt nhất đừng về nữa.

Âm thanh ồn ào sau lưng Hứa Ngôn dần xa, hắn quay đầu nhìn lần cuối.

Tuy rằng trên núi này không có linh khí, nhưng rau quả trên núi nhiều, hắn đi rồi lại "Biếu" cho đám người trong thôn.

Cả chiếc nồi sắt của hắn nữa, đáng tiền đấy!

Đi liên tục hai tháng lẻ một ngày, cuối cùng Hứa Ngôn đã đến đô thành của Hạ quốc, hắn tuyệt vọng kéo xe đi trên đường.

Hai tháng qua, chính Hứa Ngôn cũng xót xa cho mình, lão già bỏ hết tiền của vào trong túi Càn Khôn, hắn không một xu dính túi, đồ ăn mang theo đều hết sạch.

Hắn không còn cách nào đành ngồi ở đầu đường, để xe bò ở đó, hô khẩu hiệu "Xin mọi người thương xót, cha mất sớm, giờ tổ phụ cũng rời ta mà đi!" mới nhận được chút ít.

Miễn cưỡng không đói chết, nhưng vẫn phải đi đường, hơn nữa làm vậy quá hèn, Hứa Ngôn rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thay đổi sách lược.

Không thể chỉ dựa vào hai cái chân để đi đến Thanh Thánh tông.

Đương nhiên cũng không thể dựa vào việc tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, mở túi Càn Khôn ra rồi đến Thanh Thánh tông, bởi vì hắn biết mười năm hắn cũng không tu luyện được.

Ở trên núi, tuy linh khí mỏng manh nhưng vẫn có, lại không cần lo cơm nước mới Luyện Khí tầng sáu, giờ điều kiện kém hơn, tư chất cũng không thay đổi, hắn không thể đến Trúc Cơ được.

Con đường này rất nguy hiểm, có khi chưa tới Trúc Cơ, hắn đã chết.

Vì thế hắn thay đổi tuyến đường đi đến đô thành Hạ quốc.

Nhân vực có bảy tông môn lớn, mỗi một tông môn không chỉ có đỉnh núi riêng, mà còn phân chia thế lực ở thế gian, để quản lý tốt và bảo vệ phạm vi thế lực của mình, sẽ dựng phân đường ở những thành quận trọng điểm.

Quản sự trong phân đường do đệ tử nội môn quản lý, cứ mười năm thay đổi một lần, nói tóm lại, đóng giữ ở phân đường là một lần rèn luyện của đệ tử nội môn.

Bởi vì Hạ quốc nằm dưới trướng Thanh Thánh tông, vì thế đô thành của nó chắc chắn có phân đường của tông môn.

Hứa Ngôn đến đây để tìm người hỗ trợ xem có thể đưa hắn đến thẳng Thanh Thánh tông hay không.

Nhưng hắn kiệt sức rồi, chưa tìm được phân đường đã không đi nổi nữa, đành phải tìm chỗ ngồi xuống, nghỉ một lúc lại đi!

Nhưng hắn không ngờ đô thị lớn đúng là đô thị lớn, khác hoàn toàn thành thị nhỏ.

Hứa Ngôn đã lấy lại cốt khí, hôm nay không định ăn xin, cũng không bày ra tư thế ăn xin.

Nhưng liên tục có tiếng "Lạch cạch" vang lên.

Năm đồng xu rơi xuống trước mặt hắn, Hứa Ngôn ngẩng đầu, phụ nhân đối diện đồng cảm nhìn hắn:

"Tội nghiệp quá!"

Hứa Ngôn tỏ ra đáng thương theo phản xạ có điều kiện.

Đám người đi rồi mới ngớ ra:

"Lão tử không ăn xin!"

Sau đó nhét đồng xu vào tay áo.

Ngồi đó hai canh giờ, Hứa Ngôn thu được tổng cộng ba lượng bạc.

"Hôm nay trời nắng đẹp thế!" Hứa Ngôn cười nói tự đáy lòng.

Hệ thống bỗng phát ra tiếng "Tinh".

【Chú ý: Đệ tử thiên tư trác tuyệt đã xuất hiện!】
« Chương TrướcChương Tiếp »