Hôm sau, Hứa Ngôn tỉnh lại trong tiếng sủa của cẩu đồ đệ.
Lục kho, lấy trứng gà tích trữ ra luộc hết, lại nướng một nồi bánh, ăn với Nhị Mao xong, Hứa Ngôn thu hết đồ vào trong một cái bao, bảo Nhị Mao:
"Nhị Mao, ngươi đi dọn đồ của ngươi đi, chúng ta xuống núi tìm một đám sư thúc cho ngươi!"
"Gâu!" Nhị Mao ăn xong, vui sướиɠ chạy tới ổ của mình.
Sau đó Hứa Ngôn lấy túi Càn Khôn và bức thư sư phụ cho, bức thư này chủ yếu để hắn đi Thanh Thánh tông, trong thư còn nói có tín vật đặt trong túi Càn Khôn.
Đồng thời có ít phù lục cơ bản để Hứa Ngôn dùng đi đường.
Hứa Ngôn cất thư thật kỹ, cuối cùng lẩm bẩm:
"Lão già này suy nghĩ chu đáo phết!"
Nếu đi bộ như phàm nhân, từ chỗ họ tới Thanh Thánh tông phải mất hai năm mới đến nơi.
May mà có phù lục đi đường, tuy cũng tốn chút thời gian, nhưng càng đến gần Thanh Thánh tông, người có tư chất chắc chắn cũng càng nhiều.
Đến lúc đó hắn bày sạp dưới Thanh Thánh tông, chuyên dụ dỗ, không, là thu nhận những đệ tử bị Thanh Thánh tông chê.
Vậy là không lo không đủ tuổi thọ nữa.
Hứa Ngôn vui sướиɠ nghĩ, đang chuẩn bị mở túi Càn Khôn ra, nhưng nụ cười chợt tắt ngúm.
"Lão già, ngươi quên ta là Luyện Khí kỳ à? Ta không mở thứ này ra được!"
"Trời ơi! Ta phải đi bộ đến Thanh Thánh tông sao?"
Hứa Ngôn tự kỷ, lão già này đến chết còn chơi đểu hắn!
Hắn định bỏ Phù Sơn Tử vào trong túi Càn Khôn để tiện mang theo, không ngờ bây giờ còn không mở được túi chứ đừng nói là bỏ đồ vào.
Hắn quay đầu nhìn Phù Sơn Tử, ánh mắt u tối, hay chôn lão già nhỉ.
Khi nào tích cóp đủ tuổi thọ rồi đào lên?
Hắn bỗng thở dài, lắc đầu:
"Hứa Ngôn, sao ngươi lại có ý tưởng thất đức như thế chứ!"
…
Ngày này, khi hoàng hôn buông xuống.
Dưới chân Tiểu Oa sơn xuất hiện một người hiếm thấy.
Một con chó đeo bao đi đầu, đằng sau nó không xa là một thiếu niên giắt quạt hương bồ bên hông, kéo một chiếc xe bò, bên trên có một lão nhân mặc áo liệm, chạy về phía trước.
"Tiểu Ngôn à! Ngươi làm gì đấy?"
Hứa Ngôn dùng xe bò để kéo sư phụ, đi ngang qua một thôn nhỏ dưới chân núi, vừa khéo có người quen biết hắn, buột miệng chào hỏi.
Hứa Ngôn và Phù Sơn Tử rất nổi tiếng ở sơn thôn nhỏ này.
Sở dĩ nổi vì hai người thích làm việc thiện, người ta gọi là ba kẻ lừa đảo Phù Sơn!
Hứa Ngôn quay đầu, mặt lạnh tanh, thậm chí hơi bực mình đáp:
"Ngưu thẩm à! Sư phụ ta chết rồi, ta phải kéo về cố hương theo di nguyện của ông ấy!"
Hắn không thích Ngưu thẩm, vì thế giọng điệu hơi gắt gỏng, hết cách rồi, ai nhìn thấy mẹ tình địch còn có thể ôn hòa chứ.
Nhớ năm đó Ngưu Nhị vẫn là anh em chí cốt của hắn, khi hắn bày tỏ mình có ý với Nhị Nha nhà Mạc đại thẩm, Ngưu Nhị đã dẫn mẹ đến cầu hôn.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Hứa Ngôn lại tức.
Ngưu đại thẩm ở đối diện nghe thế, thoáng ngơ ngác, sau đó xoay người chạy vào trong thôn, vừa chạy vừa hô:
"Có ai không! Lão lừa đảo trên núi chết rồi!"
"Ta đã bảo tia sét đó đánh lão lừa đảo mà! Mau đến xem đi!"
…
Mặt Hứa Ngôn đen sì, biết vậy hắn đã không đi đường này, thất sách quá! Sai lầm chết người rồi!
Thoáng chốc, người cả thôn lục tục đến chỗ Hứa Ngôn, hắn thức thời nhường chỗ, để lại lão già nhà mình cho mọi người vây xem.
Hứa Ngôn ngồi xổm ở một xó, nhìn những người này vây quanh sư phụ hắn lải nhải không dứt, lấy bánh bao ra gặm một cách nhàn nhã.
Không trách bọn họ được, lão già nhà hắn ấy à, tu sĩ không ra tu sĩ, thỉnh thoảng xuống núi lừa ăn lừa uống, thậm chí còn lấy mang về.
Vừa xuống núi là nói đời người ta có kiếp nạn lớn, muốn phá giải thì đưa tiền ra.
Hứa Ngôn sờ đầu chó nói: "Đồ nhi, ngươi nói xem có phải lão già không độ kiếp được là vì nghiệp quá nặng không?"
Nhị Mao không biết, Nhị Mao chỉ biết chảy nước miếng, nhìn bánh trong tay Hứa Ngôn.