Chương 4

Khi Hứa Ngôn đang ảo tưởng thu gà, vịt, v.v mấy dặm quanh đây vào tông môn.

Hệ thống trong đầu lại phát ra một loạt âm thanh "Tích tích tích tích…"

【Phát hiện thấy ký chủ sắp vi phạm quy định, cập nhật lại hệ thống, nhét người không có tư chất vào tông môn, không tăng tuổi thọ.

Một ngày cũng không!】

Hứa Ngôn nghe nhìn hệ thống rác rưởi này, mặt xị ra.

Vô lý, thì ra hệ thống này là kẻ phân biệt chủng tộc, coi thường gà vịt hả?

Không biết sau khi chúng nó vào tông môn, sẽ thiêu đốt sinh mệnh kính dâng tông môn, cảm động biết bao.

Hắn thở dài tiếc nuối, sau đó đứng dậy luộc trứng gà ăn sáng.

Vừa ăn trứng gà vừa ngó quanh viện, hắn đang tìm Phù Sơn Tử.

"Quái lạ, độ kiếp thành công rồi sao vẫn chưa về, hay vì không để phần trứng gà nên dỗi không về?"

Hắn nghĩ thế rồi mặc kệ, nhưng khi mặt trời lên thiên đỉnh mà Phù Sơn Tử vẫn chưa về.

Dù sao chỉ còn sống một ngày rưỡi, hắn đang mong ngóng lão già trở về ngự vật phi hành, dẫn hắn đi tìm đồ đệ đấy.

Hắn nhìn tấm gỗ trong tay, lại kiểm tra hệ thống: "Phù Sơn Tử!"

【Phù Sơn Tử: Chưởng môn Phù Sơn tông.

Tuổi: 499 tuổi.

Tu vi: Nguyên Anh sơ kỳ (Tư chất trung bình)

Tuổi thọ | tiêu hao: 800 năm | Ngủ say

Lý lịch cuộc đời: Chi tiết vui lòng thanh toán 20 năm tuổi thọ

Giá trị tông môn: 100 (Tối đa)】

"Đù, ngủ say!"

"Hệ thống, sao lại thế này? Đừng ép ta dùng ngôn ngữ đen tối nhất chửi ngươi dưới trời nắng gắt!"

Hứa Ngôn nện mạnh tấm gỗ xuống đất, nghiến răng nén giận nói.

【Đừng chửi hệ thống! Hệ thống sẽ sập!

Tuổi thọ của ký chủ không đủ, Phù Sơn Tử chỉ có thể ở trong trạng thái ngủ say, mời ký chủ cố gắng tăng tuổi thọ lên.】

"Đệch mợ."

Hứa Ngôn chửi thề, sau đó nhìn thấy hệ thống chớp lóe, trông như sắp hỏng thật.

Hứa Ngôn vội lấy bảo bối trong kho của hắn ra… Xe đạp 28 inch (xe địa hình tự chế), đi về hướng Phù Sơn Tử đã rời đi.

Lão già đang ngủ say, phải chở lão già về.

Nhưng hắn không biết ngự kiếm phi hành, đi xe chỉ có thể dựa vào con xe của hắn.

Dọc đường Hứa Ngôn tiện tay cắm mấy tấm gỗ mình mang theo vào gò đất ven đường.

Đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Hứa Ngôn mới nhìn thấy Phù Sơn Tử trên mảnh đất đá cháy sém.

Hắn qua đó lay lay hai cái, nhìn Phù Sơn Tử cháy đen, quỳ sụp xuống đất, gào khóc:

"Sư phụ! Ngài chết thảm quá!"

Gào ba tiếng, sau đó đứng dậy lau nước mắt khô cong, mặt tỉnh queo nói:

"Lão già, ta khóc tang cho ngài rồi, sau khi tỉnh lại đừng nói ta không khóc đấy!"

Sau đó hắn vác Phù Sơn Tử lên vai, bước nhanh tới chỗ dựng xe của mình.

Trở về nhà, Cẩu Nhị Mao nghe thấy tiếng động chạy ra đón.

Khi nhìn thấy Phù Sơn Tử, Nhị Mao càng sủa to hơn.

Hứa Ngôn vẫy tay bảo nó tránh sang bên:

"Đi đi, đừng sủa nữa, sư tổ ngươi không chết!"

Thấy Nhị Mao vẫn sủa, Hứa Ngôn đặt Phù Sơn Tử xuống, ôm Nhị Mao, nói sâu xa:

"Thật sự không chết, đừng thấy ông ấy không thở, nhưng ông ấy thật sự không chết, chỉ đang ngủ thôi."

Nhị Mao ngửa đầu, dùng não chó của nó ngẫm nghĩ lời chủ nhân nói, tuy không hiểu, nhưng vẻ mặt chắc chắn của chủ nhân, nhất định đúng.

Lão chủ nhân chỉ đang ngủ thôi!

Dọn dẹp xong, thấy ngày mai là ngày cuối trong sinh mệnh mình, Hứa Ngôn lại gọi hệ thống: "Hôm nay ta cắm năm tấm gỗ có khắc Phù Sơn tông ở ven đường, mở rộng lãnh thổ của Phù Sơn tông năm lần. Hạch toán tuổi thọ cho ta! Đừng nói cái này vi phạm quy định, trước đây ngươi chưa từng nói làm vậy không được."

【… Trong hạch toán, lãnh thổ tông môn mở rộng mười kilomet (linh khí mỏng manh), tăng mười năm tuổi thọ, xin ký chủ kiểm tra.

Hệ thống cập nhật, việc mở rộng lãnh thổ tông môn tạm thời do hệ thống quy định địa điểm!】

Hứa Ngôn biết ngay hệ thống rác rưởi này sẽ chơi trò cập nhật quy định, nhưng tạm thời quy định địa điểm là sao?

Nghĩ thế, hắn mở thông tin tông môn ra.

【Tên tông môn: Phù Sơn tông

Chưởng môn: Phù Sơn Tử

Đệ tử: Hứa Ngôn (đại đệ tử đời thứ nhất)

Cẩu Nhị Mao (đại đệ tử đời thứ hai)

Địa chỉ: Tiểu Oa sơn, Hồng Vận thành, Hạ triều (tài nguyên linh khí thấp), (mở rộng không tăng tuổi thọ nữa)

Vị trí cuối cùng của tông môn (xem chi tiết vui lòng trả 100 năm tuổi thọ)】

"Đúng là cập nhật lại rồi." Hứa Ngôn chắc chắn trong thông tin tông môn ban đầu không có dòng trả một trăm năm tuổi thọ này.

Hứa Ngôn kiểm tra thông tin xong, lại chắc chắn tuổi thọ mình có mười năm lẻ một ngày, nhìn thoáng qua Phù Sơn Tử.

Yên tâm, lập tức nằm xuống đi ngủ!