Chương 2

Đến khi mở mắt ra lần nữa, Hứa Ngôn nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Phù Sơn Tử, cười hí hí:

"Lão già, muốn đưa kim tệ cho ta à?"

"Hừ!" Phù Sơn Tử giắt phù trần vào đai lưng, tiện tay ném ra một thứ.

Hứa Ngôn cầm lên xem, mừng rỡ nói:

"Đây không phải là túi Càn Khôn của ngài sao? Cho ta luôn á?"

Hắn cười không nhặt được mồm, đứng dậy choàng lên vai Phù Sơn Tử:

"Lão đầu tử, ta biết ngài đối xử với ta tốt nhất."

"Xéo đi, tiểu tử thúi, hôm nay đưa đồ cho ngươi, gần đây vi sư phải bế quan, ngươi rảnh thì lượn xuống núi, thu mấy đồ đệ cho vi sư."

Phù Sơn Tử nói xong lườm Cẩu Nhị Mao, cảnh cáo Hứa Ngôn:

"Không được thu mấy thứ vớ vẩn nữa."

"Ư ử..." Cẩu Nhị Mao như cảm nhận được sự chê bai của Phù Sơn Tử, tủi thân kêu.

Hứa Ngôn ôm Nhị Mao:

"Sư phụ, sao ngài lại có thể nói như vậy, Nhị Mao là đại đệ tử của ta, là đại tôn tử của ngài!"

Phù Sơn Tử nhìn đồ nhi chỉ ăn rồi ngồi chờ chết này của mình, lại phẩy tay áo bỏ đi.

Mà Hứa Ngôn chờ Phù Sơn Tử đi rồi, cầm túi Càn Khôn kia, mày nhăn lại, mặc dù lão già này đối xử với hắn rất tốt nhưng cũng không có lý do gì lại đưa túi Càn Khôn cho hắn.

Tông môn của họ nghèo rớt mồng tơi nghèo rơi nước mắt, thứ đáng giá đều ở trong này!

Cho hắn hết là sao!

"Gâu." Nhi Mao sủa một tiếng.

Hứa Ngôn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tính tuổi của sư phụ hắn, Kim Đan đại viên mãn, thọ năm trăm năm, hình như sắp đến.

"Hệ thống, kiểm tra Phù Sơn Tử!"

【Phù Sơn Tử: Chưởng môn Phù Sơn tông

Tuổi: 499 tuổi

Tu vi: Kim Đan kỳ đại viên mãn (Tư chất trung bình)

Tuổi thọ | tiêu hao: 500 năm | Sắp độ kiếp (Thập tử vô sinh!)

Lý lịch cuộc đời: Chi tiết vui lòng thanh toán 20 năm tuổi thọ

Giá trị tông môn: 100 (Tối đa)】

"Đệch!"

Hứa Ngôn buột miệng nói tục, đây là lão già để lại di sản cho hắn!

Vùng trời đất này, phàm nhân sống không quá trăm năm, tuy rằng Luyện Khí kỳ đã bước lên con đường tu sĩ, nhưng tuổi thọ không khác phàm nhân.

Đột phá Trúc Cơ sống lâu thêm hai trăm năm, Kim Đan có năm trăm năm, tuổi thọ của Nguyên Anh kỳ là tám trăm năm, Hóa Thần kỳ là ngàn năm, Độ Kiếp là năm ngàn năm, sau khi Độ Kiếp phi thăng có thể sống lâu muôn đời.

Bản thân Hứa Ngôn là phế vật không chí tiến thủ, hắn thấy sống trăm năm là đủ, nhưng sư phụ hắn là Kim Đan, sắp chết trước mặt hắn như thế.

Lòng như thắt lại.

Hắn không muốn lão đạo này chết sớm như thế, kế hoạch ăn bám không thể dừng lại năm hắn mười bảy được!

Hứa Ngôn đi đến trước cửa phòng Phù Sơn Tử, hắn định trả lại túi Càn Khôn, hắn hiểu tính lão già này, ông chắc chắn biết mình không sống nổi.

Không giữ lại cái gì, có khả năng sẽ đương đầu với độ kiếp!

Nhưng hắn chưa gõ cửa, Phù Sơn Tử đã đi ra.

Phù Sơn Tử nói:

"Nghiệt đồ, xuống núi ăn cơm nhà Mạc đại thẩm ngươi với vi sư, hồi nhỏ quần áo ngươi rách là bà ấy vá cho ngươi, tiểu tôn nữ của bà ấy ra đời, chúng ta đi tặng quà!"

Tiểu tôn nữ của bà ấy đã sinh được hơn một năm, ngài không đến tiệc đầy tuổi làm tháng trước, bây giờ lại muốn đi.

Hứa Ngôn thầm nghĩ, lão già đang xử lý hậu sự.

Hắn nhìn Phù Sơn Tử chăm chú, cất tiếng hỏi:

"Lão già, có phải ngài định hai ngày này độ kiếp không, đừng lấy bế quan ra làm cớ với ta!"

Trong mắt Phù Sơn Tử hiện vẻ ngạc nhiên:

"Sao ngươi biết."

Nhưng sau đó lại xoay người về phòng lấy một bức thư ra, bất đắc dĩ nói:

"Thôi, nhìn ngươi như thế, chắc đã đoán được. Đại nạn của vi sư sắp tới, chỉ đột phá mới có một con đường sống, vi sư từng có giao tình với chưởng giáo Thanh Thánh tông, ngươi cầm bức thư này, nếu vi sư độ kiếp thất bại thì đi Thanh Thánh tông."

Hứa Ngôn nhìn bức thư, nhíu mày đẩy về:

"Thanh Thánh tông? Đứng đầu các tông môn Nhân vực, ngài có quan hệ này thì không cần đưa ta, ngài tự dùng đi, nhờ bọn họ giúp ngài độ kiếp!"

Phù Sơn Tử giơ tay đập Hứa Ngôn:

"Đồ đần, chuyện độ kiếp giúp kiểu gì được, nếu người khác nhúng tay, nhìn như thành công, nhưng thật ra là thất bại!"

"Nhưng ngài sẽ chết!"

Hứa Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói.

Phù Sơn Tử bỗng bật cười:

"Ngươi không có hứng thú với trường sinh, không bận tâm đến tuổi thọ mình như phàm nhân, vi sư sống lâu hơn ngươi bốn trăm năm, cái chết đã nằm trong dự liệu!"

Hứa Ngôn không nói được gì, hắn là người bình thường, tuy không cầu trường sinh nhưng không thể thờ ơ với sinh tử.

Nghĩ hồi lâu, hắn chỉ nặn ra một câu:

"Lão già, nếu ngài chết, ta tuyệt đối không kế thừa di chí của ngài, Nhị Mao sẽ là thế hệ cuối cùng của Phù Sơn tông này. Nhị Mao nhất định sẽ chết trước ta, ngài chết rồi thì tông môn này sẽ không nhận thêm người mới, sau khi ta chết, tông môn sẽ không còn!"