Chương 15

Ngày hôm sau là mùng 8 tháng 9.

Hứa Ngôn tỉnh lại trong mùi thối.

"Ọe! Ọe! Cái gì thối thế!"

Hắn chợt nhớ ra, à, hóa ra là gà thối mình tự nhét.

"Sư huynh tỉnh rồi, bọn họ nói chưởng giáo sắp đến." Mặc Uyên đốt nốt tờ tiền giấy cuối cùng trên tay, sau đó cẩn thận ngồi ngay ngắn.

Hứa Ngôn nhìn theo tiếng, thấy hai mắt Mặc Uyên thâm quầng, vẻ mặt thành kính phớt lờ tiếng kêu phát ra từ bụng mình.

Hứa Ngôn lắc y:

"Nghịch tử, có phải ngươi không ngủ cả đêm không!"

"Ta cảm thấy chỉ đói hình như không được, nên cũng không ngủ."

Mặc Uyên đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn:

"Ngươi cảm thấy đúng không, sư huynh?"

Hứa Ngôn không nói được gì, hắn vỗ đầu Mặc Uyên:

"Khi nào sư huynh có điều kiện sẽ đưa ngươi đi học."

Không học vấn là không được! Chẳng phải ai cũng có thể lừa sao!

"Nghe thấy có ai thảo luận khi nào chưởng giáo tới không?"

Hứa Ngôn vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa hỏi.

Gió quạt hương bồ thổi bay sợi tóc của Mặc Uyên làm che mắt, y vén nó lên:

"Chậm nhất một canh giờ nữa là tới."

Hứa Ngôn gật đầu, nhìn trong một đêm không gian xung quanh lại trống thêm mười mét, xem ra không cần đỡ sư phụ đứng lên.

Với không gian hiện giờ của hắn, trừ khi chưởng giáo Thanh Thánh tông mù, nếu không thì phải thấy Phù Sơn Tử.

Hứa Ngôn chịu đựng mùi thối, đi đến trước người sư phụ, vén vải đang đắp lên, lộ ra đầu Phù Sơn Tử.

"Sư phụ, ngài đừng trách ta không tôn trọng ngài, ai bảo ngài cho ta tín vật, ta lại không mở ra được."

Lúc này một điểm sáng chợt lóe trên đầu mọi người.

Đám người xôn xao.

"Mau, ngồi xuống, các tiên trưởng bắt đầu thông qua Thông Thiên Kính quan sát chúng ta."

"Đúng, đúng, mau ngồi xuống!"



Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn điểm sáng kia, sau đó dùng quạt hương bồ che nó, than thở:

"Chói mắt!"

"Rắc…"

Một mặt kính lập tức vỡ tan.

Một nam tu có dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, nhưng đôi mắt hẹp dài lại có vẻ keo kiệt vội hỏi:

"Thịnh Tuyết sư muội, sao thế?"

"Không có gì, ta chỉ định sờ Thông Thiên Kính này, nào ngờ lỡ tay."

Trong giọng nói lạnh lùng của Tô Thịnh Tuyết tràn ngập áy náy.

"Nhị sư huynh, ta sẽ bồi thường."

Trương Vọng lấy một Thông Thiên Kính mới ra khỏi túi trữ vật, cười dịu dàng nói:

"Không sao, sư huynh không thiếu một cái gương này, nhưng chắc sư tôn sắp đến chân núi rồi."

Tô Thịnh Tuyết khẽ ừ, xoay người sang chỗ khác, xuyên qua Thông Thiên Kính, nhìn Hứa Ngôn, trong mắt hiện sát khí.

Hứa Ngôn không nhìn Thông Thiên Kính nữa nhưng chẳng biết tại sao lại thấy ớn lạnh.

Da gà da vịt trên người hắn nổi hết lên, vừa xoa vừa nghĩ thầm: Kẻ xấu nào nhớ thương ta!

"Ầm ầm!"

Một tiếng xé gió rất nhỏ chợt vang lên trên không trung.

Sau đó xung quanh tỏa ra ngàn vạn tia sáng, hoa bay đầy trời, một vị tiên trưởng mặc đạo bào màu trắng xuất hiện trên đầu mọi người, ông ấy nhẹ nhàng đáp xuống, cuối cùng ngồi ngay ngắn trước mặt mọi người.

Từ lúc ông ấy xuất hiện, đạo trường vừa rồi còn hơi ồn ào, giờ lại im ắng lạ thường.

Hứa Ngôn kéo Mặc Uyên ngồi thẳng dậy, vươn tay hứng một cánh hoa, cánh hoa vừa rơi xuống tay lại hóa thành một đạo linh khí xoay quanh tay Hứa Ngôn, sau đó đột nhiên tiến vào trong cơ thể hắn, toàn thân thoải mái dễ chịu.

Nhưng trong lòng hắn lại càu nhàu, sao lão nhân này xuất hiện như nữ tử vậy, lại còn rải cánh hoa, hắn không thể hiểu nổi, cực kỳ ba chấm.

Chê thì chê nhưng hắn vẫn nghiêm túc điều chỉnh tư thế ngồi chờ giảng đạo.

Lỡ như nghe xong, mình trực tiếp thăng Trúc Cơ thì sao!

Còn Mặc Uyên, từ khi nhìn thấy mặt chưởng giáo Thanh Thánh tông, y hết hồn hết vía, y vẫn luôn coi chưởng giáo Thanh Thánh tông là nữ, dù sao Hứa Ngôn nói bọn họ tới đây tìm sư nương, sau đó còn nói tìm chưởng giáo Thanh Thánh tông.

Vậy chẳng phải chưởng giáo Thanh Thánh tông chính là sư nương à!

Nhưng vì sao sư nương lại là một lão nhân! Lão nhân râu trắng rủ xuống tận dưới đất!

Mặc Uyên bặm môi nhéo mình một cái, nhưng chắc chắn là tại mình thiếu hiểu biết nên mới nhầm!

Y nhớ cha từng nói thiên địa này rất rộng lớn!

Chưởng giáo Thanh Thánh tông nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, sau đó bắt đầu giảng đạo:

"Hôm nay bản tôn tới giảng đạo…"

Đang nghe giảng, Hứa Ngôn nghĩ không biết lão nhân này có nhìn thấy sư phụ hay không, đột nhiên cảm thấy hình như chưởng giáo Thanh Thánh tông đang nhìn về phía hắn.

Hứa Ngôn ngước lên nhìn, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ.

Trước khi ngủ thϊếp đi, Hứa Ngôn thầm phỉ nhổ, lão nhân này ra ám chiêu!