Chương 14

Mặc Uyên đi theo Hứa Ngôn lượn quanh co vòng vèo, đến một nơi đông nghịt người.

Hứa Ngôn để xe bò xuống, kéo người gần nhất hỏi:

"Đạo hữu, hôm nay ngày bao nhiêu?"

Người kia bực mình nói:

"Mùng 6 tháng 9!"

Hứa Ngôn nhìn đầu người rậm rạp trước mắt:

"Chẳng lẽ những người này đều đến nghe chưởng giáo Thanh Thánh tông giảng đạo sao!"

Người kia nói:

"Không thì sao!"

Hứa Ngôn nghe thế, lấy quạt hương bồ ra khẽ phe phẩy, mặt tỉnh queo, trong lòng châm chọc.

Hôm nay mới mùng 6, còn một ngày nữa mới đến mùng 8! Hắn vốn định đứng phía trước để có thể khiến chưởng giáo Thanh Thánh tông vừa liếc mắt đã thấy sư phụ hắn, giờ hay rồi, vẫn đến muộn!

Hứa Ngôn nhìn đầu người phía trước, sờ túi tiền rỗng tuếch bên hông, đột nhiên quay đầu nhìn Mặc Uyên.

Cúi người, khẽ nói bên tai y:

"Sư đệ, hiện giờ sư môn khó khăn, giao linh thạch của ngươi ra đây!"

Hắn vừa nói xong, Mặc Uyên lập tức nói:

"Ta nào có linh thạch!"

Hứa Ngôn nói tiếp:

"Định lừa sư huynh hả, ngươi cho rằng ta không biết trước khi đi nữ tu kia đưa cho ngươi một khối linh thạch hả?"

Hứa Ngôn phải thừa nhận, sau khi rửa mặt, khuôn mặt non nớt của Mặc Uyên vẫn không thể che nổi vẻ anh tuấn của y.

Mặc Uyên ngẩng đầu, trừng Hứa Ngôn, bất đắc dĩ giao linh thạch ra, trong lòng mắng: Cướp linh thạch của ta, thù này không báo không phải Ma tộc.

【Giá trị tông môn của đệ tử Mặc Uyên giảm xuống một điểm】

Thứ gì đây, Hứa Ngôn ngạc nhiên, tiểu tử này hẹp hòi thế, một khối linh thạch, đến mức này sao?

Một quạt hương bồ lại đập lên đầu Mặc Uyên, Hứa Ngôn điên tiết nói:

"Tiểu tử ngươi đang thầm mắng ta hả, nghịch tử ngươi phải biết, ta muốn linh thạch của ngươi đều là vì gặp chưởng giáo Thanh Thánh tông. Mấy ngày nay ngươi cũng cảm nhận được linh khí dưới chân núi nồng đậm như thế, chẳng phải trên núi sẽ tốt hơn à. Ta vì để ngươi tiến vào tông môn, có thể tu luyện ở hoàn cảnh tốt hơn, đòi ngươi một khối linh thạch thôi! Ngươi khiến ta quá thất vọng!"

Nghe thế, Mặc Uyên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng:

"Thật hả?"

"Không được thì thôi, đến lúc đó ta tự đi vào, ngươi cứ lưu lạc bên ngoài đi!"

Hứa Ngôn thất vọng hừ một tiếng.

【Giá trị tông môn của đệ tử Mặc Uyên tăng lên 3 điểm】

Mặc Uyên nhìn Hứa Ngôn, đột nhiên hơi hoảng hốt, kéo ống tay áo hắn:

"Ta không chửi, sư huynh…"

Hứa Ngôn vỗ đầu hắn:

"Được rồi được rồi, tiếp theo ngươi nghe ta, ta bảo đảm chúng ta có thể vào được tông môn."



Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Trên đạo tràng có tiếng khóc rất nhỏ nhưng lại đánh vào lòng người.

Còn có từng tiếng khóc kể:

"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không thể mang ngài đến đạo tràng sớm hơn, không thể khiến ngài chết rồi cũng không được gặp chưởng giáo Thanh Thánh tông!"

Đồng thời còn có mùi hôi thối bay ra.

Tiếng khóc lóc kể lể cộng thêm mùi thối liên tục bay ra thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Hứa Ngôn thấy mọi người nhìn hết sang đây, khẽ đá Mặc Uyên, còn nói nhỏ:

"Ngươi che mặt thế, ai có thể thấy ngươi khóc."

Nghe thế Mặc Uyên đành bỏ tay ra, chậm rãi theo lời Hứa Ngôn dặn, đi đến trước xe bò, lấy ra một xấp tiền giấy trong rổ ném lên không trung phía trước.

Hứa Ngôn giơ tay đón lấy một tờ tiền giấy, giả vờ bi thương:

"Sư phụ! Đồ nhi bất hiếu, giờ xếp tít đằng sau thế này, không thể để ngài gặp chưởng giáo Thanh Thánh tông."

Hắn gục bên cạnh xe, nức nở:

"Đồ nhi bất hiếu!"

Bởi vì hắn gục xuống, vừa khéo đè lên con gà thối đặt trên xe, mùi thối càng nồng.

Tán tu ở xung quanh đang thảo luận có chuyện gì lập tức nôn ọe.

Đừng nói bọn họ, chính Hứa Ngôn cũng sắp ói!

Lúc này cuối cùng có người không chịu nổi tiếng kêu gào và mùi thối phát ra từ đám người Hứa Ngôn, hắn ta đứng dậy, che miệng mũi hỏi:

"Đạo hữu, có chuyện gì thế?"

Hứa Ngôn thấy cuối cùng có người chú ý đến mình, lập tức nói về sư phụ mình, giấc mộng cả đời là nhìn thấy dung nhan chưởng giáo Thanh Thánh tông ở khoảng cách gần.

Không ngờ đột ngột chết đi, để lại cô huynh quả đệ, mình vốn định tẫn hiếu đạo, mang sư phụ tới gặp chưởng giáo, không ngờ vẫn đến muộn.

Rõ ràng đã đến trước một ngày, vẫn không thể xếp đằng trước.

Người kia thấy Hứa Ngôn than thở khóc lóc, lại ngửi mùi làm người ta nôn mửa, hắn ta vỗ vai Hứa Ngôn:

"Tiểu huynh đệ, đại ca nhường chỗ cho ngươi, ta lùi về sau là được!"

Hứa Ngôn vội cảm ơn hắn ta:

"Đại ca, ngài thật sự là người tốt, tiểu đệ ba đời khó quên!"

Có người bắt đầu, lại thêm trói buộc của đạo đức và mùi thối, Hứa Ngôn dẫn Mặc Uyên và sư phụ đến hàng trước thành công, thậm chí phạm vi mười mét quanh bọn họ không có một ai.

Hứa Ngôn thấy đủ, bê một chậu than ra đặt trước mặt Mặc Uyên nói:

"Từ bây giờ ngươi bắt đầu hóa vàng mã, đã diễn phải diễn cho trót, chúng ta ở đây đợi ngày mai chưởng giáo hiện thân."

Mặc Uyên nhìn chậu than, lại vô vọng nhìn rổ tiền giấy, y khẽ nói:

"Ta rất đói!"

"Nhỏ không nhịn sẽ bị loạn mưu lớn, chưa từng nghe câu ‘Trời sắp giao trọng trách quan trọng cho người thì phải chịu đói bụng trước’ à."

Hứa Ngôn phe phẩy quạt hương bồ.

Trời hơi nóng, vừa rồi hắn lại hao phí tâm lực nên càng nóng.

"Chưa từng nghe!"

Mặc Uyên hỏi hắn:

"Thật hả? Chỉ cần chịu đói là được hả?"

Hứa Ngôn cúi đầu thấy ý chí chiến đấu trong mắt Mặc Uyên, hắn cứ cảm thấy có phải Mặc Uyên đã hạ quyết tâm lung tung rồi không?

Nhưng hắn vẫn nói cho có lệ:

"Thật, làm việc đi!"